Lãnh Tư Thần ra vẻ trầm ngâm, ánh mắt như tia X quét qua cô.
Hạ Úc Huân theo bản năng mà căng thẳng thần kinh, kỳ thật cô bất quá chỉ thuận miệng hỏi một câu, dù sao tán gẫu với anh khẳng định sẽ không nói ra lời gì hay, cho nên mặc kệ anh yêu cầu cái gì, cô đều sẽ không đồng ý.
Nhưng, không nghĩ tới yêu cầu Lãnh Tư Thần nói ra cư nhiên là ——
“Cười với anh một cái.”
“Gì?” Hạ Úc Huân kinh ngạc mà ngẩn ngơ.
“Cười cho đại gia một cái” cảm giác quen thuộc này là như thế nào?
Cô không nghe lầm chứ?
Lãnh Tư Thần vẻ mặt chua xót mà nhìn cô, nói: “Tiểu Huân, em cosbieets đã bao lâu rồi em không cười với anh không? Từ 5 năm trước em đã bắt đầu……”
Hạ Úc Huân cắn cắn môi, tựa hồ đang lưỡng lự, sau một lúc lâu ngữ khí lạnh lùng nói: “Xin lỗi, cười không nổi.”
“Vậy được rồi, anh cái cho em một cái được chứ?” Lãnh Tư Thần nói xong thật sự cười một cái.
Cái gọi là băng tuyết tan chảy, xuân về hoa nở, vạn vật sống lại……
Khoảnh khắc Lãnh Tư Thần mỉm cười, dường như hoa toàn thế giới cùng nhau nở rộ, Hạ Úc Huân nhìn ngây ngẩn cả người.
Không phải cười lạnh, không phải cười khổ, không phải cười nhạo, mà là một nụ cười mỉm dịu dàng sắc xuân.
Đều nói Lãnh Tư Thần lạnh như băng sương đặc biệt có mị lực, nếu bọn họ nhìn thấy Lãnh Tư Thần cười, nhất định sẽ không nói như vậy.
Lãnh Tư Thần vốn dĩ ít khi nói cười, cô cũng không nhớ rõ bao lâu rồi không thấy anh cười.
“Làm ăn lỗ vốn anh cũng làm rồi, em còn do dự?” Chỉ một cái chớp mắt, Lãnh Tư Thần liền thu ý cười, giống như trong nháy mắt vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.
Kỳ thật cô biết anh có lòng tốt, cô chỉ không dám nhận tình của anh, bởi vì biết chung quy trả không được.
Tuy rằng trong lòng cô nghĩ như vậy, nhưng, thân thể lại không chịu khống chế đã mở miệng……
“Những lời này là có ý gì? Mỗi chữ đều biết, nhưng tổ hợp chữ ghép lại xem không hiểu!”
“Câu nào?”
Lúc cô bừng tỉnh nhận ra mình đang nói gì, anh đã thò tới, hơi thở ấm áp phả vào bên tai cô.
Hạ Úc Huân nhịn không được lộ ra vẻ ảo não hối hận.
Lãnh Tư Thần tất nhiên sẽ không cho cô cơ hội hối hận, nhìn nơi vẽ dấu chấm hỏi trên tư liệu trước mặt cô, trực tiếp giải thích ý trong những danh từ chuyên nghiệp đó, hơn nữa tận lực dùng phương thức đơn giản dễ hiểu cùng cô phân tích tình huống hiện tại của Thiên Lâm, cùng với xu hướng hiện tại của thị trường.
Hạ Úc Huân vốn đang có chút xấu hổ, lại dần dần nghe đến nhập thần.
Lãnh Tư Thần xác thật là thầy giỏi, nội dung sâu sắc, lời nói dễ hiểu liền đem tất cả tin tức mấy ngày này Nghiêm Tử Hoa tống vào đầu cô xâu chuỗi lại, khiến cô có cảm giác thể hồ quán đỉnh.
Ngay lúc Hạ Úc Huân nghe chưa đã thèm, Lãnh Tư Thần lại đột nhiên ngừng.
Cô có chút bất mãn mà ngẩng đầu nhìn anh, như một con mèo nhỏ ăn chưa no.
Lãnh Tư Thần bị ánh mắt của cô nhìn đến trong lòng vô cùng mềm mại, giống như bị lông chim trêu chọc một phen, nói: “Bây giờ quá muộn, hôm nay nói đến đây thôi, nếu còn có gì không rõ có thể tìm anh bất cứ lúc nào, bất quá, lần sau anh cũng sẽ không làm ăn lỗ vốn.”
“Tôi sẽ không buôn bán với loại gian thương như anh……” Hạ Úc Huân nói thầm.
Quả nhiên là gian thương, hoá ra lần này hào phóng như vậy, là vì cho cô thực tủy biết vị a!
“Tiểu Bạch ngày mai anh sẽ phái người qua đón nó, ban ngày anh chăm sóc, buổi tối đưa nó đến chỗ em ngủ, lúc em không ở bên, nó ngủ không ngon.” Lãnh Tư Thần nói.
“A, được.” Anh sắp xếp thỏa đáng như vậy, cô hoàn toàn không gì bắt bẻ.
Đang muốn nói cảm ơn, lại nghe được tên kia sắc mặt tối tăm mà phán một câu ——
“Hạ Úc Huân,anh khuyên em đừng làm việc ngốc, cái kia cái gì mười lần một trăm lần, em tốt nhất nghĩ cũng đừng nghĩ, nếu không anh không biết anh sẽ làm ra chuyện gì đâu. Hiểu chứ?” <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->