Ánh đèn mờ ảo.
Mặt Lãnh Tư Thần so với ngày thường tà tứ cùng mị hoặc hơn một phần, thoạt nhìn cũng càng thêm nguy hiểm.
Hạ Úc Huân còn cách hơn mười bước liền dừng lại, có chút không dám tiến lên.
“Lại đây.”
Cô không nghe rõ tiếng anh, nhưng nhìn khẩu hình anh liền hiểu.
Hít sâu một hơi, “Tháp tháp tháp” đạp giày cao gót đi qua.
Đang muốn ngồi xuống ở vị trí đối diện anh, cánh tay đột nhiên bị một lực mạnh lôi kéo qua, giây tiếp theo, cô liền ngã trên đầu gối ấm áp người đàn ông……
“Anh……”
“Tiểu Huân, rất nhớ em……” Lãnh Tư Thần nhẹ nhàng ôm eo cô, đầu chon vào cổ cô, trên người mang theo mùi rượu thuần túy.
Ngữ khí kia, thật giống như đã qua mấy đời chưa gặp cô.
Hạ Úc Huân cơ hồ ngẩn ra, người này thật sự là uống say sao?
Cũng đủ nhàn hạ thoải mái, một mình ngồi ở chỗ này uống rượu, vừa rồi cô nhìn thấy rượu vang đỏ trong tầm tay anh hình như đã không còn hơn nửa chai.
Noi đông người cứ như vậy ôm vào trong ngực, Hạ Úc Huân đang xấu hổ suy nghĩ muốn giãy giụa, lại đột nhiên phát hiện toàn bộ nhà ăn trống rỗng, ngoại trừ bọn họ, một người đều không có, vừa rồi thất thần cư nhiên đều không có chú ý.
“Buông tôi ra!” Hạ Úc Huân vặn vẹo thân thể muốn rời đi.
“Không buông!” Lãnh Tư Thần hai tay giống như đúc bằng sắt, không chút sứt mẻ.
“Lãnh Tư Thần!” Hạ Úc Huân bực.
“Gọi anh A Thần.”Anh không vui.
“Anh còn như vậy nữa tôi sẽ tức giận!”
“Em lại nhúc nhích nữa, anh sắp có phản ứng……” Thanh âm người đàn ông đặc biệt khàn khàn.
“……” Hạ Úc Huân nóng mặt, nhéo nhéo ấn đường, nói: “Lãnh Tư Thần, thả tôi xuống, chúng ta từ từ nói chuyện!”
Lãnh Tư Thần ôm cô, nhẹ ngửi hơi thở dễ chịu trên người cô, nói: “Hả? Nói chuyện gì? Ngoại trừ tình yêu, anh không có gì muốn nói với em.”
Hạ Úc Huân: “……”
Cô thật là không cách nào cùng người này từ từ nói chuyện……
Hạ Úc Huân hít sâu một hơi, nói: “Buông tay, chờ anh tỉnh táo, tôi lại đến tìm anh.”
Lãnh Tư Thần cắn răng, nói: “Anh rất tỉnh táo! Hạ Úc Huân, anh rất tỉnh táo! Em hôm nay tới gặp Triệu Tu Viễn, em tìm hắn làm cái gì?”
“Tôi……” Bởi vì chột dạ, cô cơ hồ đã quên chất vấn anh rõ ràng nói không theo dõi mình, vì cái gì biết cô cùng Triệu Tu Viễn gặp mặt.
“Hạ Úc Huân, em muốn ly hôn với anh! Em muốn ly hôn với anh có phải hay không?” Ngữ khí Lãnh Tư Thần lạnh như sắt, nói:“A, Triệu Tu Viễn chẳng lẽ không nói cho em biết, hy vọng em thắng kiện chưa được ba phần?”
Hạ Úc Huân cắn cắn môi không nói chuyện.
“Triệu Tu Viễn ra chủ ý gì cho em? Để anh đoán xem……” Khớp xương ngón tay Lãnh Tư Thần theo thói quen mà gõ mặt bàn, mặt đầy trào phúng nói: “Hắn bảo em ở trước tòa nói…… Là anh cưỡng bức em đúng hay không?”
Hạ Úc Huân sống lưng cứng đờ, sau một lúc lâu nhàn nhạt nói: “Anh ta nói như vậy, nhưng tôi không đồng ý.”
“Sao? Lương tâm cắn rứt?” Lãnh Tư Thần cười lạnh, con ngươi lại cất giấu một tia hy vọng không dễ phát hiện.
Hạ Úc Huân cười khổ, đáp: “Vậy còn phải hỏi sao? Căn bản là sẽ không có người tin, nói tôi cường bức anh còn kém không nhiều lắm, ai sẽ tin tưởng Lãnh Tư Thần anh muốn có được một cô gái mà phải cưỡng bức cô ta.”
“A, Hạ Úc Huân, vì sao em vẫn không chịu thừa nhận là em không đành lòng, là em luyến tiếc anh chứ?
Trong mắt người ngoài, 5 năm trước Lãnh Tư Thần bị đuổi ra khỏi Lãnh gia hai bàn tay trắng, hoàn toàn có thể làm ra chuyện như vậy!
A đúng rồi, em còn có thể nói là anh giết ba em, hoặc là trực tiếp cùng thẩm phán tố giác những chuyện năm đó anh đã làm, như vậy……” <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->