Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7

Chương 446: Ai nói em không muốn




Rất xa liền nhận thấy được khóe miệng Hạ Úc Huân hiện lên một nụ cười quỷ dị, Tần Mộng Oanh có chút khiếp sợ, thật cẩn thận mà ngồi xuống bên cạnh cô, có chút vô ngữ mà chạm cánh tay cô, nói: “Nghĩ cái gì vậy? Vẻ mặt lại thế này.”

Hạ Úc Huân ha ha cười nói: “Em suy nghĩ, nếu lúc này có phần tử khủng bố ở hiện trường ném vào một quả bom, ngày mai chúng khoán thành phố A sẽ rớt bao nhiêu điểm?”

“Khụ, thực giàu trí tưởng tượng…… Ách, trời ạ! Em hẳn không phải là muốn đi làm người đánh bom đó chứ! Úc huân, em ngàn vạn lần đừng nghĩ quẩn!” Tần Mộng Oanh kinh hoảng thất thố mà giữ chặt tay cô.

“Làm ơn, chị Mộng Oanh, chị tới giờ uống thuốc rồi! Em thấy gần đây người thần kinh suy nhược chính là chị a?” Hạ Úc Huân trong miệng nói lời châm chọc, nhưng đối với sự quan tâm của Tần Mộng Oanh với mình vẫn rất cảm động.

Tần Mộng Oanh xoa xoa ấn đường, đáp: “Chị hình như là có chút…… Còn không phải là bị em dọa sao.”

Hạ Úc Huân bất đắc dĩ mà nhìn cô thở dài, nói: “Chị Mộng Oanh, chị đừng nhọc lòng vì em, có rảnh cũng ngẫm lại chính mình.”

“Ngẫm cái gì?” Tần Mộng Oanh khó hiểu.

“Nghĩ……” Hạ Úc Huân đột nhiên nghĩ đến lời Tiểu Bạch nói với mình, búng ngón tay nói: “Nghĩ tìm cho Niếp Niếp một người cha a!”

“Úc Huân, đừng nói giỡn!” Tần Mộng Oanh sửng sốt, tiếp theo nhướng mày nói: “Em không biết có câu nói đã không muốn chớ đẩy cho người sao?”

Hạ Úc Huân vừa ăn dưa hấu vừa buột miệng nói: “Không muốn? Ai nói em không muốn, em rất muốn chứ!”

Tần Mộng Oanh có chút vô ngữ mà nhìn cô, nói: “Em rốt cuộc có ý gì a?”

“Kỳ thật, gần đây em đột nhiên nghĩ thông suốt, đời người còn có bao nhiêu cái 5 năm chứ! Hiện tại chúng ta đã đến cuối của tuổi thanh xuân, lại không nắm bắt thời gian liền thật sự không còn kịp nữa, cả đời đều đã tiêu hao trên người một người đàn ông không tiền đồ như vậy!” Hạ Úc Huân có chút phấn khởi mà nói.

“Ách, Úc Huân, em không sao chứ? Thật khó thể tin nổi đây là lời từ trong miệng em nói ra……” Tần Mộng Oanh lau mồ hôi.

Hạ Úc Huân không thèm để ý mà nhếch khóe miệng, đáy mắt lại không có ý cười, nói:“Không có việc gì a, có thể có chuyện gì? Em đột nhiên nghĩ thông suốt mà thôi! Chị nói, nếu đàn ông bọn họ đều có thể nhìn ra, bắt đầu cuộc sống mới, chúng ta cần gì phải chấp nhất như vậy?

Em đột nhiên tưởng niệm mùa xuân, muốn tìm một người đàn ông, không được sao? Dựa vào cái gì bọn họ có thể tiêu dao khoái hoạt, chúng ta lại phải chịu ràng buộc, mỗi ngày giống như tu khổ hạnh?”

Nghe đến đó, Tần Mộng Oanh nhìn Hạ Úc Huân bình tĩnh vạn phần, kỳ thật ánh mắt hàm chứa vài phần trào phúng cùng oán giận, đột nhiên liền hiểu ra, thở dài nói: “Úc Huân, em tức giận sao?”

Tuy rằng cô vẫn luôn làm bộ không chút nào để ý, mà sự thật chứng minh cô quả thật cũng che dấu thành công, nhưng, lúc cô tận mắt nhìn thấy một màn này, chung quy vẫn là lộ ra sơ hở.

Hạ Úc Huân nghe vậy hô hấp cứng lại, có cảm giác như bị nhìn thấu tức giận.

Tức giận? Cô có sao?

Cúi đầu nhìn miếng dưa hấu bất tri bất giác bị cô chọc nát……

Được rồi! Cô có!

Hạ Úc Huân dùng muỗng dường như tiếp tục chọc dưa hấu cho hả giận, lẩm bẩm nói: “Nhìn thấy người kia đã từng lời thề son sắt nói cái gì đời này không thể thiếu em, kết quả em mới chết 5 năm liền vui vẻ bên người mới, có thể không tức giận sao? Em có tu luyện cũng không đến mức tâm như nước lặng như chị, nên tức giận vẫn sẽ tức giận!”

Cô tâm như nước lặng? Tần Mộng Oanh nghe vậy không nói chuyện, chỉ cười khổ lắc lắc đầu.

Sau khi cùng Hạ Úc Huân hàn huyên vài câu, Tần Mộng Oanh ngược lại an tâm, bởi vì phản ứng như vậy của Hạ Úc Huân ngược lại là rất bình thường, một chút cảm xúc đều không có mới không bình thường.

Hy vọng chuyện này có thể thuận lợi vượt qua, đừng xảy ra cái gì ngoài ý muốn.