Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7

Chương 372: Em phát sốt




Hạ Úc Huân trực tiếp đi vào phòng mình.

Trong phòng rất nhiều đồ vật đều không còn nữa, bởi vì lần đó ba ba đem tất cả hành lý đều ném ra ngoài.

Hạ Úc Huân nhìn cách bài trí quen thuộc, hốc mắt lại một trận chua xót, cô từ trong ngăn tủ lấy ra một cái chăn dày, sau đó nằm lên trên giường.

Thân thể cô rúc vào trong chăn, lại không cảm giác được chút ấm áp nào.

Chăn rất lâu không được phơi, hơn nữa thân thể cô không có độ ấm, đắp lên lại càng thêm lạnh, thật lâu cũng không ấm lên được.

Độ ấm duy nhất của thân thể, chỉ còn lại nước mắt nóng bỏng nơi khóe mắt.

Vì cái gì……

Đã mang thai lâu như vậy, cô cư nhiên đều không phát hiện ra.

Thời điểm chu kỳ kinh tháng thứ nhất không có, đầu óc cô đều chỉ hoài nghi suy đoán, đần độn căn bản không biết, đến tháng thứ hai lại cho rằng chỉ vì áp lực quá lớn làm cho nội tiết hỗn loạn, không có chú ý.

Nhớ rõ lúc thi đại học, bởi vì áp lực quá lớn, cô đã từng ba tháng không có tới chu kỳ, nhưng thi đại học kết thúc lập tức liền bình thường, cho nên cô cho rằng lần này cũng như thế……

Hoặc là, phản ứng có thai của cô không rõ ràng……

Lấy cớ…… Tất cả đều là lấy cớ……

Là cô quá hồ đồ, cô căn bản không xứng làm mẹ, cho nên trời cao mới muốn lấy lại đứa nhỏ này.

Cô còn nhớ rõ lúc mình sinh bệnh nhìn thấy Lạc Lạc có bao nhiêu thích, bao nhiêu hâm mộ.

Rất muốn rát muốn có một đứa bé thuộc về mình và A Thần, nhưng, cô biết đứa nhỏ này tồn tại cư nhiên là sau khi mất đi anh.

Một chút đường sống vãn hồi đều không có, nó cứ như vậy rời khỏi thân thể mình, cô thậm chí ngay cả đứa bé là trai hay gái cũng không biết.

-

Chờ lúc Lãnh Tư Thần mở cửa chính xông vào, Hạ Úc Huân đã hai má ửng đỏ, hô hấp dồn dập mà nằm ở trên giường, trong miệng vẫn luôn nỉ non nói mớ.

Cô quả nhiên đã trở lại!

Lãnh Tư Thần bước qua, vừa chạm vào mới phát hiện trán cô nóng bỏng, vội vàng ôm cả người cả chăn bế lên.

“Tiểu Huân, em nói cái gì?” Lãnh Tư Thần ghé sát vào môi cô.

“Đứa bé…… Lãnh Tư Thần…… Tôi hận anh……”

Tim Lãnh Tư Thần bỗng nhiên co rút lại: “Tiểu Huân, đừng hận anh! Ai đều có thể hận anh, chỉ có em không thể……”

Hạ Úc Huân chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy mình đang bị Lãnh Tư Thần ôm ra ngoài, lập tức kịch liệt giãy giụa.

“Buông tôi ra!”

“Tiểu Huân, đừng nháo! Em phát sốt, phải nằm viện.”

Hạ Úc Huân giãy giụa đến không còn sức lực, cuối cùng nói ra chỉ còn lại tiếng hít thở: “Lãnh Tư Thần, lần cuối cùng tôi nói, buông tôi ra!”

Ngữ khí kiên quyết của cô khiến hai tay Lãnh Tư Thần dần dần thả lỏng ra, Hạ Úc Huân nhân cơ hội nhảy xuống, nhanh chóng đến cuộn tròn trong góc tường.

Cô mới vừa có được tự do liền không ngừng chà xát phần da thịt bị anh đụng chạm, run rẩy nói:“Anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh.”

Tưởng tượng đến anh dùng tay chạm qua Bạch Thiên Ngưng chạm vào mình, cô liền ức chế không được mà ghê tởm.

Càng ghê tởm chính là bản thân cô, vì một người đàn ông mà biến mình thành như vậy.

Vì anh mà đem tôn nghiêm của mình đạp lên dưới chân.

Vì anh cam nguyện bị người khác mắng thành tình nhân.

Vì anh, thậm chí dồn ép người cha bao năm vất vả nuôi dạy mình ra đi.

……

Hạ Úc Huân, mày rốt cuộc đang làm gì!

Cô cảm thấy chính mình thực dơ bẩn, lực đạo cào vào da thịt càng lúc càng lớn.

Chỉ trong chốc lát, mu bàn tay, cổ đã bị móng tay cô cào ra từng vết máu, giống như chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt chút đau khổ của cô.

Lãnh Tư Thần bị phản ứng của Hạ Úc Huân dọa sợ rồi, lập tức tiến lên ngăn cản cô tiếp tục tự mình hại mình: “Tiểu Huân, em đang làm cái gì?”