Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7

Chương 326: Ôm cây đợi thỏ




“Xác thực mà nói, là quan hệ với tôi không tồi!” Nam Cung Mặc mỉm cười trả lời, “Tôi đang học ở đại học C, ít nhiều học tỷ chiếu cố nhiều mặt, cho nên có chút qua lại. Ba tôi vì muốn cảm ơn cô ấy, gần đây muốn nhận cô ấy làm con gái nuôi!”

Hạ Úc Huân vừa lòng chứ! Vì chị, em lần đầu tiên ở trước mặt người khác xưng Nam Cung Lâm là “Ba”.

Dù sao cũng không thể để Bạch Thiên Ngưng ở vào thế tấn công, Âu Minh Hiên làm suy tư, bắt đầu chủ động tiến công, nói: “Nói đến bảng xếp hạng trên vườn trường BBS, hình như ngay từ đầu cũng không phải Lãnh tổng, hình như là Bạch tiểu thư cùng…… Lý Vân Triết. Lý tổng hôm nay cũng tới, nhị vị không đi tiếp đón sao?”

Sắc mặt Bạch Thiên Ngưng lập tức trầm xuống.

“Thiên Ngưng, còn chưa giới thiệu cho em biết, vị này chính là Tần tiểu thư, bác sĩ tâm lý nổi tiếng ở Italy, thiên kim của Triệu tổng!” Lãnh Tư Thần vẫn luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng, đánh vỡ không khí xơ cứng.

Tần Mộng Oanh trong một góc không hề tồn tại bởi vì một câu nói của Lãnh Tư Thần mà xuất hiện.

“Xin chào Tần tiểu thư!” Bạch Thiên Ngưng bởi vì hành vi cố ý giải vây này của Lãnh Tư Thần mà vui sướng không thôi. Anh vẫn là hướng về phía mình!

“Chào cô!” Tần Mộng Oanh mỉm cười.

Lúc này, Bạch Thiên Ngưng đột nhiên che miệng lại, một bộ rất khó chịu.

Lãnh Tư Thần lập tức quan tâm nói, “Làm sao vậy? Không thoải mái?”

“Có chút muốn ói, gần đây cũng không có chút khí lực, muốn ngủ, có thể ăn thứ gì hư hỏng đau bụng!” Bạch Thiên Ngưng không thèm để ý mà nói.

Một câu muốn ói khiếp sợ kia làm mấy người tim đập đều rớt nửa nhịp, chỉ là ăn hư bụng sao lại sẽ thích ngủ vô lực, chẳng lẽ là có?

Một khi hạt giống goài nghi này gieo xuống, tình yêu liền sẽ bị ăn mòn dần.

Hạ Úc Huân nhìn Bạch Thiên Ngưng khó chịu, thực hảo tâm mà nói: “Tư đạt thư không tồi, Bạch tiểu thư có thể thử xem.”

“Cám ơn!” Nha đầu kia cư nhiên vẫn một chút phản ứng đều không có, Bạch Thiên Ngưng sắc mặt khẽ biến.

“Không cần.” Hạ Úc Huân mỉm cười.

Mấy người lại tranh đấu gay gắt mà hàn huyên trong chốc lát.

Dư quang của Lãnh Tư Thần trước sau vẫn dừng trên người Hạ Úc Huân, lại thấy cô căn bản nhìn cũng chưa liếc anh một cái, vẻ mặt chuyện không liên quan đến mình, chán đến chết mà nhìn bức tranh sơn dầu trên vách tường.

“Xin lỗi, xin phép!” Cách đó không xa có người chào hỏi, Lãnh Tư Thần trầm mặt ôm lấy Bạch Thiên Ngưng rời đi.

Hai người sau khi rời khỏi, cả ba người đều lòng còn sợ hãi mà nhìn Hạ Úc Huân.

Âu Minh Hiên lắc lắc đầu, “Nha đầu này cư nhiên không đem giày cao gót cởi ra ném Bạch Thiên Ngưng hai cái, thật sự là khiến người ta kinh ngạc!”

Nam Cung Mặc cũng phụ họa nói, “Vừa rồi lúc Bạch Thiên Ngưng nói muốn ói, chị lắc rượu trong ly, em còn tưởng rằng chị muốn hắt rượu!”

Hạ Úc Huân một bộ mặc kệ bọn họ, không nói lời nào, khó được trầm mặc.

Tần Mộng Oanh như suy tư gì mà nhìn mắt Hạ Úc Huân, mở miệng nói, “Úc huân, chị muốn đi toilet, chúng ta cùng đi!”

“A, được!” Hạ Úc Huân đứng lên.

Nhìn hai người rời đi, Nam Cung Mặc cùng Âu Minh Hiên cùng nhau lắc lắc đầu, phụ nữ thật phiền toái, vào WC đều phải kéo nhau đi cùng.

“Chị Mộng Oanh, em ở bên ngoài chờ chị!” Hạ Úc Huân đứng ở bên ngoài nói.

Tần Mộng Oanh không nói gì, ngược lại trực tiếp lôi kéo tay cô kéo vào trong.

“Làm sao vậy chị Mộng Oanh?”

Tần Mộng Oanh nghiêm túc mà nhìn cô, nói: “Đưa tay em cho chị xem!”

Sắc mặt Hạ Úc Huân rõ ràng cứng đờ một chút, đáp: “Tay có cái gì đẹp!”

Tần Mộng Oanh cưỡng chế lấy hai tay cô giấu ở phía sau ra, nhìn thoáng qua, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nói: “Em nha đầu này, sao lại xuống tay tàn nhẫn như vậy? Ai cho em mang móng tay giả? Làm sao bây giờ, nơi này lại không có thuốc khử trùng!”

“Còn không phải chỉ là vết mấy móng tay, không có gì đáng ngại! Em từ nhỏ đến lớn có vết thương nào chưa gặp qua!” Hạ Úc Huân tùy tiện mà đặt tay trên vòi nước máy, nhìn máu màu đỏ chảy đi.

Hạ Úc Huân lẩm bẩm, “Ngoại thương không tính là cái gì, hiện tại em nghiêm trọng chính là nội thương? Đáng chết, bị tức đến nội thương!”

Tần Mộng Oanh nhìn cô, bất đắc dĩ mà lắc đầu, nói: “Nếu chị không phải vô ý nhìn thấy em nắm tay thật chặt, thật đúng là đã bị em gạt rồi. Em cũng quá ngang bướng rồi!”

“Em nếu biểu hiện càng tức giận càng để ý, Bạch Thiên Ngưng liền sẽ càng đắc ý, em sao muốn cho cô ta đắc ý chứ!” Hạ Úc Huân rút khăn giấy, đơn giản mà lau lau vết máu trong lòng bàn tay.

Hai người đi ra khỏi toilet, mới vừa đi ra liền nhìn thấy Lãnh Tư Thần dựa vào đó, khoanh tay trước ngực, một bộ tư thái ôm cây đợi thỏ.