Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7

Chương 276: Học trưởng, thực xin lỗi




Tất cả mọi người trong sảnh duỗi dài cổ, một lòng đều bị cô gái quật cường này tác động.

Hai người da đen kia, trong đó một người giữ chặt tứ chi cô, một người khác đi lên muốn cưỡng hôn cô, Hạ Úc Huân không ngừng tránh né.

Cuối cùng, bởi vì góc độ, tất cả mọi người không thấy được đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe được tên cầm thú đang xâm phạm cô đột nhiên tê tâm liệt phế mà tru lên một tiếng, đôi tay che lại một bên đầu mình lăn trên mặt đất, một người da đen khác kinh hoảng thất thố mà chạy tới xem.

Hậu trường, Lam Hạo Dương cùng Lam Tu đang kịch liệt tranh luận đột nhiên đình chỉ nói chuyện, tất cả đều bị tình huống trong hình ảnh dọa sợ ngây người.

Chỉ thấy Hạ Úc Huân một bàn tay run rẩy ngồi dậy, một tay khác nắm quần áo bị xe rách, khóe miệng cô vẫn tràn ra máu, hình như là bị thương?

Nhưng không nghĩ tới chính là, giây tiếp theo, cô chậm rãi mở miệng, phun ra một cái lỗ tai máu chảy đầm đìa, sau đó, vẫn luôn nôn khan.

Cô…… Cô cư nhiên đem lỗ tai sống sờ sờ của người đàn ông kia cắn đứt!

Nhìn một màn giữa màn hình, tim Lãnh Tư Thần bị va chạm thật mạnh.

Là anh không bảo vệ tốt cho cô, mới để cô tứ cố vô thân như vậy, để cô không thể không dùng phương thức quyết tuyệt như thế bảo hộ bản thân.

Không phải lần đầu tiên thấy qua cô dũng cảm quật cường, lại là lần chấn động nhất.

Hai người da đen nhìn Hạ Úc Huân như đang nhìn quái vật, sợ tới mức không ngừng lùi ra sau, cũng không dám tới gần nửa bước.

“Học trưởng…… Thực xin lỗi……” Hạ Úc Huân cúi đầu, hữu khí vô lực mà chậm rãi nói ra những lời này.

Thực xin lỗi, em không nên mắng anh là cầm thú! Thì ra, đây mới chân chính là cầm thú! Trước đây thực sự là em trách oan anh rồi……

Sau khi Lãnh Tư Thần nghe Hạ Úc Huân nói, tim mới vừa bị thương nặng lại hung hăng bị thọc một đao.

Tuy rằng là tiếng rất nhỏ rất nhỏ, nhưng anh lại nghe thật sự rõ ràng, cô nói, “Học trưởng, thực xin lỗi……”

Học trưởng, Âu Minh Hiên, vào loại thời điểm này, cô nghĩ đến thế nhưng sẽ là Âu Minh Hiên mà không phải mình?

Vào lúc Lãnh Tư Thần đau lòng đến sắp hít thở không thông, anh nghe được tên của mình.

Khinh khinh nhu nhu một tiếng, lập tức đem anh bên bờ địa ngục cứu vớt ra.

“A Thần……”

Bởi vì vừa rồi kịch liệt đánh nhau, thuốc trên người Hạ Úc Huân đã hoàn toàn phát tác, từng đợt cảm giác xa lạ khiến cô đau đớn muốn chết, trong đầu khó có thể tự chế mà nhớ tới hình ảnh Lãnh Tư Thần hôn môi mình, vuốt ve mình……

Dáng vẻ anh tức giận không nói lời nào, dáng vẻ lúc vui vẻ khóe miệng hơi nhếch lên, dáng vẻ phiền não mày nhíu chặt, trong đầu tất cả đều là anh.

“A Thần, em thật vô dụng……” Hạ Úc Huân trong lòng bàn tay gắt gao nắm chặt một mảnh sứ, máu tươi không ngừng theo năm đầu ngón tay nhỏ giọt xuống dưới.

Đau đớn từ tay đứt ruột xót như vậy cư nhiên cũng vô pháp khiến cô thanh tỉnh, theo cảm giác đau cũng dần dần chết lặng, thần trí cô cũng đã sắp sửa tan vỡ.

“Tiểu Huân, chờ anh! Chờ anh! Thực xin lỗi, thật sự rất xin lỗi! Đã nói sẽ không bao giờ để em phải chờ anh! Lại vẫn là……”

Không phải em vô dụng, đừng trách móc bản thân nặng nề như vậy, là anh sai! Là anh không bảo vệ tốt em!

Lúc Hạ Úc Huân rốt cuộc chậm rãi ngẩng đầu, ánh sáng tím từ hai tròng mắt mê ly chợt lóe lên.

Từ lần trước sau khi trầm cảm khỏe lại, cô đã không còn giống như trước dựa vào mắt kính, nhưng ngoại trừ mắt kính ở ngoài, vẫn mỗi ngày đều đeo kính sát tròng màu đen, nhưng bởi vì kịch liệt giãy giụa vừa nãy, kính sát tròng đã rớt.