Ánh mắt thay đổi, Nguyễn Manh Manh còn nghĩ là mình nhìn nhầm.
Cô hình như thấy ánh mắt thâm trầm của bạo quân lóe lên một tia kỳ quái."Lệ Quân Ngự, vì sao anh...!Anh có vẻ rất mệt nha, có phải ông nội anh hành hạ anh mệt muốn chết không hả?"Hai cái chân dài của Nguyễn Manh Manh vòng qua,kẹp vào bên hông Lệ Quân Ngự.Tay anh nâng cô, đỡ lấy cái mông nhỏ, ôm cô vào trong ngực.
Tay nhỏ nhắn trắng mịn của cô lớn mật sờ mặt anh, chu miệng, nhẹ nhàng thở ra."Không mệt nha...!Cho anh hôn..."Sáng nay, khi cô biết Lệ ba tuổi bị người khác hãm hại trở thành một bồi bàn, cô đã nghĩ sẽ cho anh hôn.
Mà bây giờ, nhìn thấy lông mày đang nhíu lại của anh lộ ra chút lạnh lùng, nghiêm nghị, uể oải, cô lại muốn làm.Đôi môi đỏ mọng của cô nhẹ nhàng bĩu môi, ghé sát tai anh.Nguyễn Manh Cô chủ đáng yêu động dùng hai cái tay nhỏ vòng qua cổ Lệ Quân Ngự, chủ động đưa môi đến áp lên môi anh."Hôn nhẹ một cái...!Như vậy tất cả mệt mỏi đều sẽ biến mất có đúng không?" Cô nghoẹo cổ hỏi, nhưng không biết dáng vẻ đó có bao nhiêu đáng yêu."..."Mắt Lệ Quân Ngự lóe lên tia lơ đễnh, không nhịn được dúi đầu cô vào ngực anh.Thời khắc này, trong đầu anh chợt lóe lên.
Mấy ngày trước ở trên sân thượng nhìn thấy hình ảnh ánh chiều tà, cô đứng ở chỗ khuất sáng, cơ thể được bao phủ bởi ánh sáng vàng.Trong khoảnh khắc đó, lần đầu tiên Lệ Quân Ngự sinh ra một loại ảo giác, Manh Manh của anh như mặt trời nhỏ...!Tỏa ra ánh sáng ấm áp, có thể chiếu tới cả những nơi tối tăm nhất.Nghĩ tới đây, tay Lệ Quân Ngự đặt dưới mông cô thoáng dùng sức nâng cô lên, một tay khác ở eo cô thì càng ôm chặt hơn."Tại sao lại muốn hôn nhẹ anh hả? Em không phải đã nói, trong thời gian đánh giá sẽ không được phép có những cử chỉ thân mật..." Anh cong môi, tiếng nói khàn khàn, đùa cô.Nhìn thấy Nguyễn Manh Manh ở trước mặt, anh còn cho rằng khì đánh giá đã kết thúc từ lâu—Bởi vì Manh Manh có lẽ sẽ bắt đầu ghét anh, chống cự anh, không tin tưởng anh.Mà anh, cũng sẽ không có cái gọi là kỳ đánh giá nữa.
Nhưng bây giờ, cô gái của anh lại một lần nữa đem đến cho anh một niềm vui bất ngờ...Nguyễn Manh Manh bị Lệ Quân Ngự hỏi nên ngượng ngùng.
Cô chôn mặt vòa hõm vai anh."Hừ, chiếm được tiện nghi còn ra vẻ.
Em không phải là biết anh bị oan nên mới đến an ủi anh một chút" Giọng cô rầu rĩ.Bị oan?Biểu hiện của Nguyễn Manh Manh sau khi gặp Lệ Quân Ngự cũng đã khiến anh đủ bất ngờ.Lệ Quân Ngự cúi đầu, hôn lên tai cô đang đỏ lên.
Đôi môi hơi lạnh ngậm lấy vành tai của Nguyễn Manh Manh.Cơ thể cô hơi run rẩy, không giống như trước kia sẽ đẩy anh ra uy hiếp trừ điểm.
Phản ứng của Nguyễn Manh Manh như thể này khiến anh thực sự bất ngờ.
Nhưng lại rất có lợi.Anh cong môi, hỏi: "Em...!không trách anh đưa người phụ nữ kia về Lệ gia sao? Cũng không có gì muốn hỏi anh hả?"Tuy rằng tất cả mọi thứ Lệ Quân Ngự đều có thể giải thích rõ ràng, nhưng với điều kiên là Nguyễn Manh Manh phải đồng ý tin tưởng.Tình cảm của bọn họ chỉ vừa mới xác nhận, thậm chí ngay cả kỳ đánh giá còn chưa qua-- Anh không biết, tại sao Nguyễn Manh Manh có thể tin tưởng mà không có suy nghĩ nào khác.Thậm chí còn cố gắng an ủi anh-- Ừm, nói cách khác là dùng cơ thể cố ý an ủi anh.Mạch suuy nghĩ của mèo con nhà anh hình như khác hoàn toành so với những người phụ nữ khác?"Không trách, tất nhiên là không trách" Cô bị Lệ Quân Ngự ngậm vành tai không dám động đậy.Theo bản năng lắc đầu, cảm nhận được hô hấp nặng nề ở bên tai liền bất động."Anh...!Anh chịu oan ức lớn như vậy, em làm sao có thể trách anh" Thanh âm buồn phiền vang lên, khuôn mặt chôn ở hõm vai anh, nhỏ giọng nói."Em đau lòng còn không kịp"Lệ ba tuổi nhà cô đang phải gánh oan lớn như vậy, cả thế giới lại giống như một cái chảo to nện xuống, anh thật là vất vả mà!.