Cô đi tới phía sau chú Triệu, nhẹ nhàng nắm lấy mép giường trẻ con.
Một giây trước chú Triệu còn bị giường trẻ con ép tới không đứng lên nổi, trong nháy mắt cảm giác ung dung không ít.
"Tiểu thư! " Khuôn mặt chú Triệu kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía Nguyễn Manh Manh.
Trên thực tế, chính ông cũng không rõ, trọng lượng là vì sao giảm bớt.
Lúc Nguyễn Manh Manh đang chuẩn bị nói chuyện, một giọng không quá vui vẻ, cắt ngang đối thoại của cô và chú Triệu.
"Tiểu Triệu, ai cho các người dừng lại! Đã rất muộn, bây giờ Diêu tiểu thư mang theo thiếu gia nhỏ, nhất định phải nghỉ ngơi đúng giờ.
Nhanh đưa giường trẻ con vào, đỡ phải ảnh hưởng Diêu tiểu thư ngủ.
"Nơi phát ra tiếng là ở trên cầu thang.
Người nói chuyện, là người hầu già má Vương từ nhà chính bên kia theo tới.
Bà ta là người hầu mang đến từ nhà mẹ đẻ từ lúc bà Lệ gả vào Lệ gia.
Bởi vì tầng quan hệ này, địa vị của má Vương ở nhà chính bên kia, chỉ đứng sau bác Trương.
Nhưng so với bác Trương tuy rằng thận trọng cứng nhắc, lại biết đúng mực, thì má Vương lại có một chút ỷ vào uy thế của bà ta, ý định cáo mượn oai hùm.
Lần này, bà ta được bà Lệ phái lại đây, đặc biệt phụ trách chăm sóc Diêu Vũ Tình.
Giống như là bảo bà ta chăm sóc chắt quý tương lai của Lệ gia.
Đã như thế, lúc đối xử với những người hầu khác ở nhà họ Lệ bên này thì tư thái của má Vương, liền thể hiện càng cao hơn.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau chuyển đi ——" Má Trương thấy chú Triệu không nhúc nhích, lại thúc dục mấy tiếng.
Vào giờ phút này, trên cầu thang còn có người hầu khác bận rộn, từ trên xuống dưới.
Tuy rằng cầu thang Lệ gia được xây đến vừa rộng lại vững vàng, nhưng ở tình cảnh hỗn độn như vậy, đều có chút chật chội.
Mà chỗ chú Triệu đứng chính là chỗ rẽ, bị má Vương rống một tiếng như thế, ông theo bản năng liền lo lắng cho Nguyễn Manh Manh.
Sợ Nguyễn Manh Manh sẽ bị má Vương ỷ có chỗ dựa bắt nạt.
Chú Triệu lập tức khom lưng xuống, giơ giường trẻ con lên.
"Tiểu thư, cô mau tránh ra đi! Nhiều người ở đây, sợ làm cô bị thương.
"Nói xong, chú Triệu cùng hai người hầu khác chuyển giường trẻ con lên lầu.
Nhưng ông vừa chuyển hướng, bởi vì bị thành giường chặn lại tầm mắt, vừa vặn đụng phải người hầu xách một chiếc đèn bàn đi xuống lầu dưới.
Bộ đèn kia là ở trong phòng của Diêu Vũ Tình, bởi vì má Vương nói, đèn bàn tạo hình xem như cái phễu.
Rò rỉ rò rỉ, giống như là muốn đổ đứa trẻ vào, là vật không may mắn.
Vì vậy, liền để người hầu chuyển xuống.
Mà đèn bàn hình cái phễu kia, vừa vặn còn đặc biệt cao đặc biệt nặng, người hầu xách xuống lầu, loạng choà loạng choạng, tầm mắt cũng bị che khuất.
Lần này tốt rồi, trực tiếp va vào chú Triệu.
Mắt thấy người hầu từ trên đi xuống, cánh tay buông lỏng, đèn bàn liền muốn rơi xuống, đập đến trên thái dương của chú Triệu đứng dưới bậc thang.
Thế ngàn cân treo sợi tóc, Nguyễn Manh Manh nhanh chóng hiểu ra.
Tay trái kéo chú Triệu suýt chút nữa ngã chổng vó ra rau, đỡ lấy.
Tay phải duỗi lên một cái, nâng đỡ chuôi đèn bàn.
Cái đèn bàn mà một người đàn ông trưởng thành hai tay dùng sức, vây quanh ôm lấy mới có thể đưa xuống lầu kia, cứ như thế bị Nguyễn Manh Manh vững vàng tiếp được.
"Chú Triệu, chú không sao chứ?" Nguyễn Manh Manh cẩn thận từng li từng tí một xem tình hình của chú Triệu.
Mới vừa rồi ông bị va vào một phát, sức lực trên tay cũng thả lỏng ra.
Nếu không phải là cô tay mắt lanh lẹ kéo chú Triệu lại, đỡ lấy.
Hai tay của ông, nói không chừng đã bị cái giường trẻ con có trọng lượng rất nặng kia, đè xuống đáy giường.
Nếu là như vậy, hậu quả khó mà lường được.
Chú Triệu: "Không có chuyện gì, cám ơn tiểu thư, may là có cô giúp! ""Xảy ra chuyện gì, vừa nãy tiếng vang đó là xảy ra chuyện gì! " Chú Triệu còn chưa nói hết lời, tiếng nói gấp gáp của má Vương đã truyền tới.
.