Cố Huyễn và Nguyễn Kiều Kiều đi cùng nhau như đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, trông vô cùng xứng đôi.
Ngoài ra, theo bên hai người còn có mẹ của Cố Huyễn, bà chủ Cố gia.
"Cố phu nhân, sao bà cũng tới... Đến đến, nhanh ngồi." Nhìn thấy bà Cố, bà Nguyễn lập tức thay đổi thái độ.
Thế hệ trước của Cố gia và ông Nguyễn quan hệ rất tốt, hai nhà có thể nói là thân nhau mấy đời.
Có điều, từ khi Cố gia cưới được con gái của đại thế gia, thì sự nghiệp của Cố gia liền phất lên nhanh chóng, kéo ra một khoảng chênh lệch với họ nhà Nguyễn.
Cho nên nhìn thấy Cố phu nhân tự mình lại đây, dù là bà Nguyễn, cũng phải lấy lòng cười.
"Chuyện hôn nhân đại sự của con trai, tôi đương nhiên phải tự mình lo liệu rồi." Bà Cố không hổ là sinh ra trong gia tộc lớn, một cái nhíu mày một nụ cười, ngay cả tư thái ngồi xuống, đều tao nhã đến cực điểm.
"Làm khó bà rồi... Vì chuyện của tiểu bối, phải đích thân lại đây một chuyến. Có điều cũng đúng, việc kết hôn của Cố Huyễn và Manh Manh, đối với hai nhà chúng ta mà nói đều là đại sự, cẩn thận hơn cũng tốt."
Ông tiếp nhận nói, nhìn thấy Cố Huyễn bên cạnh Nguyễn Kiều Kiều, ánh mắt liền lạnh xuống.
Lời nói phát ra cũng dẫn theo thâm ý, rõ ràng là không vui.
Bà Cố tất nhiên nghe ra ý của ông Nguyễn.
Nhưng dù ông không vui, Cố gia cũng sẽ không vì để dỗ ông vui vẻ mà cưới người không có tí giá trị như Nguyễn Manh Manh.
Nguyễn Thi Thi không còn, sau này họ Nguyễn chính là do chị em Nguyễn Kiều Kiều làm chủ.
Cố gia chủ yếu kinh doanh trong ngành giải trí, liên kết nhà họ Nguyễn có nền tảng vững chắc cùng với công ty truyền thông lớn mạnh liền như hổ mọc thêm cánh.
Cưới Nguyễn Kiều Kiều, chẳng khác nào cưới nửa cái họ Nguyễn.
Còn Nguyễn Manh Manh?
A, có ông Nguyễn che chở thì thế nào.
Cũng không nhìn một chút ông già kia cũng chỉ còn nửa cái mạng, còn có thể bảo vệ cô mấy năm?
“ông, nếu đã nói đến chuyện này... Hai nhà chúng ta tuy rằng làm thân gia từ rất lâu, nhưng cũng không thể ghép loạn đôi uyên ương được. Chuyện kết hôn giữa Nguyễn Manh Manh và Cố Huyễn nhà chúng tôi, đã sớm xoá bỏ, lần này tôi lại đây, là muốn thương lượng việc kết hôn giữa Cố Huyễn và Kiều Kiều." Trên mặt bà Cố tràn đầy ý cười, giọng điệu ôn hòa mà uyển chuyển.
Không chút nào nhìn ra, đáy lòng bà là đang xem thường ông Nguyễn và Nguyễn Manh Manh.
"Đã sớm xoá bỏ?" Lông mày ông Nguyễn hơi ngừng lại, lộ ra uy nghiêm, "Hôn sự của hai đứa nó, đã được tôi và ông Cố thương lượng kỹ càng rồi. Bác vì sao chưa gì đã xoá bỏ?"
Nghe ông nhắc đến ông Cố, nụ cười trên mặt bà Cố liền cứng lại.
Đây là uy hiếp trắng trợn.
Có điều, nếu bà đã đến đây, thì sẽ không thể không có chuẩn bị.
Chủ nhà họ Cố giương mắt, cho Cố Huyễn một cái ánh mắt.
Sau một khắc, Cố Huyễn liền dẫn theo Nguyễn Kiều Kiều tiến lên một bước.
"Ông nội, ngày hôm nay con lại đây, là đến chịu đòn nhận tội... Kiều Kiều và con là hai bên tình nguyện, cô ấy đã trở thành người của con! Ông nội, con không thể làm người đàn ông không chịu trách nhiệm, con nhất định phải cưới Kiều Kiều!"
"Con... Con nói cái gì? Con lặp lại lần nữa!" Ông Nguyễn xoa nhẹ ngực, rõ ràng là bị Cố Huyễn kích thích đến tức giận.
Nghe ý tứ trong lời nói của anh, thế nhưng đã thân thiết với Kiều Kiều.
Nếu như vậy, Manh Manh nhà ông làm sao bây giờ?
Manh Manh của ông, không thể mặc người khác xem như giẻ rách được!
"Ông nội, dù có nói lại mấy lần nữa thì đó cũng là sự thật!"
"Cố Huyễn, con điên rồi sao? Con và Manh Manh là thanh mai trúc mã, con làm sao có thể gian díu với Kiều Kiều?" đáy lòng ông Nguyễn đã gạch thẳng Cố Huyễn ra khỏi danh sách cháu rể của mình.
Người đàn ông đã bị Nguyễn Kiều Kiều dùng qua, Manh Manh nhà bọn họ xem thường.
Nhưng xem thường thì xem thường, công bằng vẫn phải đòi lại.
"Ông nội, con rất tỉnh táo, con không điên." Cố Huyễn nắm chặt tay Nguyễn Kiều Kiều, khuôn mặt anh tuấn, tràn ngập thương tiếc, "Con biết rõ, người mà đời này con yêu thương nhất, chính là Kiều Kiều."
Dứt lời, anh quay đầu nhìn về phía Nguyễn Manh Manh, mắt mang khinh bỉ.
"Huống chi, người có lỗi với con, người xóa bỏ ước trước là Nguyễn Mạnh Mạnh. Những tin đồn bên ngoài, chỉ sợ ông còn chưa biết. Mười ngày trước, cô từ bên ngoài trở về, liền mang đầy dấu hôn trên người. Bây giờ, càng lợi hại, bị người đàn ông bao nuôi, dùng tiền đút lót vào Trí..."
Cố Huyễn còn chưa nói hết lời, đột nhiên liền bị ông giơ gậy lên, một trượng đập vào trên đầu.
"đút con mẹ mày, đút cái rắm!”
Ông quát một tiếng chói tai, như khi còn trẻ mà tức giận, mắng lời thô tục quen thuộc.
"Manh Manh nhà chúng tôi còn có tôi và ba nó nuôi, còn cần người đàn ông bao nuôi sao? Cố Huyễn, nể mặt ông Cố, ngày hôm nay tôi sẽ tha cho thằng nhóc cậu. Một mình cậu ngủ qua bao nhiêu đứa con gái giẻ rách kia, còn dám ghét bỏ Manh Manh nhà chúng tôi? Tôi cho cậu biết, cậu yêu ai cưới ai thì cưới đi, sau này đừng hối hận là được. Mau cút... Nhanh cút ra ngoài, chớ ở trước mặt tôi mà chướng mắt!"