Bà Xã, Ngoan Nào!

Chương 241: Gia, một lần có được hay không?




"Tô bảo bối, anh cảm thấy chúng ta cần nói chuyện một chút.". Thừa dịp con thỏ nhỏ kia ngủ say, An Thần đứng dậy ôm lấy khuôn mặt mệt mỏi của Tô Thiển.

"Ngày mai bàn lại có được hay không, ông xã em buồn ngủ quá." Bắt lấy cổ của anh, Tô Thiển ở trong lòng anh lần nữa ngủ say, An Thần nổi đóa, mỗi lần đều là cái bộ dáng này, mỗi lần cũng nói ngày mai bàn lại, đã qua hơn nửa tháng, một câu cũng còn không nói xong.

Không được, tối nay nhất định phải nói, phải nói.

Ôm cô đi qua tầng tầng gian phòng, cuối cùng dừng lại bên trong thư phòng nơi anh làm việc hằng ngày, Tô Thiển dù bị bọc chăn, vẫn bị đông lạnh run cầm cập, mặc cho anh đặt mình ở trên bàn viết, buồn ngủ đã là tỉnh hơn phân nửa.

An Thần cũng nằm lên theo, thật may là bàn đọc sách đủ rộng rãi, đủ để dung nạp hai người.

"Ông xã, lạnh, chúng ta trở về phòng đi, ngộ nhỡ An An tỉnh, sẽ khóc.". Tô Thiển cắn chặt răng, tay khoác lên cái hông của anh sưởi ấm.

An Thần ánh mắt sáng quắc, không nói lời nào, trực tiếp cởi áo ngủ cô ra đè lên.

Tô Thiển rúc vào trong ngực của anh dở khóc dở cười, còn tưởng rằng người này cần cái gì, tình cảnh này là t*ng trùng lên não rồi.

"Bà xã, em đối với anh không công bằng, có con liền quên ông xã, không cho em như vậy.".

Lục lọi tìm đường thâm nhập vào bên trong, nói xong miệng liền một hớp cắn lấy một khỏa quả nho đỏ chọc người kia, mút thỏa thích, cắn xé đem một trận lạnh nhạt, tức giận toàn bộ bỏ rơi sau đầu.

Tô Thiển ôm lấy anh, một cái tay khác đi bám chặt lưng, lạnh quá.

"Chú ý lực tập trung một chút, tối nay bồi thường thật tốt cho anh”.

Anh rất lâu không có khai trai rồi, lâu đến sắp nhớ không nổi lần trước triền miên rốt cuộc cách thời gian bao lâu rồi.

Anh nhớ cô, khát vọng cô, khát vọng đến sắp nổi điên.

Tối nay bắt được rồi, cũng không cần nghĩ tới ngủ.

Tô Thiển rõ ràng cũng ý thức được một điểm này, không tự chủ được ôm chặt hông của anh, giọng nói đầy quyến rũ: "Gia, một lần thôi có được hay không?".

Theo tinh lực của anh, Tô Thiển thật đúng là lo lắng bị anh giày vò ngày mai không xuống giường được.

Chủ động một chút, nói không chừng người này còn có thể thu lại một chút.

An Thần rên lên một tiếng, rất hài lòng vì cô khéo léo phối hợp, câu nói kia lại bị anh tự động xem như không nghe, một lần thế nào đủ, để coi ba trăm hiệp có thể hay không tiêu trừ thời gian dài bị cô bỏ rơi, một lần sao được.

Tô Thiển phối hợp, không khác nào đem anh đốt đến điểm cao nhất, ôm chặt người phụ nữ trong ngực, dùng động tác nguyên thủy nhất biểu đạt tình yêu của anh đối với người phụ nữ này.

Triền miên, dây dưa, lăn lộn, qua lại, một lần lại một lần, cho đến khi người phụ nữ nào đó cũng tiếp nhận không nổi tình yêu hung mãnh như vậy nữa, ngủ mê man thì phía dưới anh mới bỏ qua.

Rõ ràng là rét lạnh mùa đông, hai người đều là đầy mồ hôi, vốn là lạnh lẽo đã sớm tiêu tán hầu như không còn, Tô Thiển thậm chí không chịu được muốn đi vén chăn lên.

An Thần vệ sinh qua loa cho hai người, ôm người phụ nữ đang ngủ say kia trở về, thời điểm không vận động, sẽ cảm đấy!!!

Ngày đó, là ngày Tô Thiển sau khi sinh con là ngủ ngon và lâu nhất, mãi cho đến giữa trưa hôm sau tầm mắt mới mệt mỏi mở ra.

Vén chăn lên, lại đỏ mặt, một thân trên dưới, dấu hôn tất cả đều là An Thần gieo xuống, ngay cả là đã sinh con, cô nhìn cũng cảm thấy thẹn thùng.

Hạ thân còn từng trận đau nhức, vốn định làm đồ lười lần nữa chui về chăn, lầu dưới truyền tới tiếng cười cắt đứt ý nghĩ này của cô.