Mở ra máy định vị toàn cầu(GPS), xác định vị trí nhóm người Bân Tử, cũng cách xa nơi này, sợ rằng không thể tìm được trong thời gian ngắn, cũng
không biết là có an toàn hay không.
Nghĩ đến Tây Tác, An Thần trong mắt của liền thoáng qua một tia ác độc,
trên nhẫn đính hôn của Tiểu Hồng có một chiếc nút bí mật, cũng trong lúc đó, bộ lãnh sự quán ở Châu phi,hàng ngàn cảnh vệ nhanh chóng tập trung
toàn bộ
Nhớ lúc trước khi lên máy bay, lão Đại đã nói, chỉ cần chuông báo vang
lên thì không cần đợi lệnh mà cứ trực tiếp xông vào hang ổ của Tây Tác.
Ở Châu Phi này, An Thần cũng rất có sức ảnh hưởng, Tây Tác mà có chết thì cũng không ai biết.
Vết thương cùa nhóm người Bân tử nói chung tương đối nhẹ, vì trước khi
An Thần nhảy xuống,đã để cho mọi người lần lượt xuống trước, thời gian
trốn thoát của An Thần rất ít, nên đến khi nhảy xuống là cũng hưởng trọn hết cái không khí lạnh lẽo nhất.
"Nhanh lên một chút xác định vị trí lão Đại, chung quanh sợ rằng còn có
những mai phục khác.". Thánh Kiệt xé toang một đoạn y phục băng bó lại
cánh tay chảy máu, liền nhắm vào bắp chân của Bân Tử mà đá một cái.
Thật tốt là mọi người lạc nhau khoảng cách không xa lắm, tất cả đều ở quanh đây, chỉ riêng Lão Đại là không thấy.
" Hổn đản, chờ ta bắt được con rùa rụt đầu Tây Tác kia rồi. Tôn Tử,
nhất định trước tiên hầm nhừ sau đó băm!". Xác định được vị trí của An
Thần, Bân Tử mắng khẽ, mọi người vội vàng khẩn trương theo hướng bên
kia mà tìm kiếm.
Không biết,bây giờ lão Đại như thế nào nữa, có nguy hiểm đến tánh mạng hay không?
Anh đối với thuộc hạ thật tốt, làm cho mọi người thật cảm kích. Là lão
Đại, nhưngkhi sinh mạng vô cùng nguy hiểm nhưng vẫn luôn quan tâm, lo
lắng cho người khác.
Tây Tác lúc này, đang mê đắm trong thú vui xác thịt, sau khi thỏa mãn
mang một thân mồ hôi nhễ nhãi, liền goi một cú điện thoại phân phó cho
bọn thủ hạ thả một đàn sói hoang trăm con vào khu rừng rậm.
Những con thú này,đã bị bỏ đói nhiều ngày, đang không chờ được mà muốn kiếm ăn rồi.
Hắn không biết An Thần có chết vì tai nạn máy bay hay không nhưng hắn
biết chắc rằng, dù không chết nhưng với những vết thương chồng chất của bọn họ thì không thể nào thoát khỏi miệng lũ thú đói với cái bụng đang
kêu gào đòi miếng mồi ngon này được.
Quả nhiên, bầy sói mới vừa được thả ra, liển không chờ đợi mà nhằm hướng rừng sâu mà tiến thằng vào. Mười con làm một đàn, giồng như biết sẵn
nơi có mồi ngon,nhắm vào hướng nhóm người đang ờ trong rừng mà đến.
An Thần thử đứng dậy hoạt động tay chân thì cảm thấy lảo đảo không đứng vững, nguyên do là chân anh bị thương quá nặng.