Beta: Minh Minh+yunafr
An Thần cùng Kiệt Tu ngồi ở giữa phòng bên ngoài nhìn vào, tàn nhẫn nhìn chằm chằm Doãn Phỉ Phỉ đang tuyệt vọng, sợ hãi kêu cứu, nhưng không thể nào động đậy.
Kiệt Tu quay đầu lại liếc nhìn An Thần vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, không nhịn được cả người rùng mình một cái, khi yêu
người đàn ông thì ra là cũng khủng bố như vậy...
Hai hai con chó săn kia đã được cho uống đủ thuốc, giờ phút này giống
như là rất hưng phấn,hơi thở nóng hổi đang phát tiết ở trên người Doãn
Phỉ Phỉ.
Cô ta không phải rất kiêu ngạo sao,rất sĩ diện sao? Cô không phải ở trên người Tô Thiển trả thù sao, hôm nay, anh sẽ để cho cô biết thế nào là
trả giá.
Trong vòng hai giờ, hai cái chó săn điên cuồng phát tiết,Doãn Phỉ Phỉ ở dưới chỉ có thể kêu gào, cầu xin tha thứ, mấy lần vì nhục nhã muốn cắn
lưỡi tự sát, cũng bị hộ vệ phát hiện ngăn lại.
Cô như là tuyệt vọng, mặc cho hai con chó săn như thế phát tiết, ánh
mắt, thủy chung nhìn chằm chằm máy theo dõi ở góc phía trên cao kia,
không cam lòng, không dám tin, An Thần thế nhưng thật nhẫn tâm như vậy.
Thật lâu thật lâu sau, An Thần mới để cho hộ vệ lần nữa dẫn cô trở lại pháp trường.
Lúc này, Nghiêm An đang bị hành hình, bị cá sấu thay nhau xé rách,cảnh
tượng vô cùng thê thảm, cơ hồ chỉ là trong một nháy mắt, Nghiêm An thân
thể mơ hồ toàn máu thịt, máu tươi nhỏ vào ao nước, càng thêm kích thích
bầy cá sấu đang khát máu.
Trong lúc nhất thời, tất cả cá sấu cùng nhau tấn công, chỉ sau mấy giây
thời gian, thi thể liền cũng không thấy bóng dáng, chỉ để lại mùi máu
tươi làm người ta gay mũi.
Doãn Phỉ Phỉ trên gương mặt không có chút huyết sắc nào, trước mặt bỗng tối sầm, ngã xuống đất.
Chết như vậy, quá trình quả thực là quá tàn nhẫn đi.
"Lão Đại, có muốn hay không dùng nước dội tỉnh?". Bân Tử cau mày, ghét bỏ nhìn cô ta một cái.
"Không cần giết cô ta, tìm hội buôn người, phân phó nhất định phải chăm sóc cô ta thật tốt, mỗi ngày phải bảo đảm cô ta tiếp ít nhất hai mươi
người.".
An Thần từng chữ từng câu phun ra, thanh âm cứng nhắc lại trống rỗng, giống như ma quỷ.
Bân Tử tà ác nâng lên nụ cười, lĩnh mệnh.
Mộ Dung Kiệt Tu nhận một cú điện thoại, đứng lên chuẩn bị ra về, lúc gần đi tán thưởng vỗ vỗ bờ vai của An Thần,rất có phong phạm.
An Thần đối với anh cũng rất tôn kính, thật ra thì, thời khắc mấu chốt,
chỉ có Mộ Dung Kiệt Tu nói chuyện là anh có thể nghe vào được.
Anh vổ vổ vai mình, An Thần tự nhiên hiểu anh là có ý gì.
Kịch hay đã xong, Nghiêm gia mọi người như cũ té xỉu hơn phân nửa, còn
dư lại đều là miệng sùi bọt mép, hết sức che ngực vẻ như ghê tởm thứ gì
đó.
Nghiêm lão gia lặng lẽ lao đi nước mắt, quả đấm nắm chặt, thù sát hại hai cháu trai bảo bối, một ngày nào đó ông sẽ báo.
An Thần không nói thêm gì, nhàn nhạt lướt nhìn mọi người, chờ đợi Thánh Kiệt lấy roi ngựa tới.
Chậm rãi uống nước trà An Dịch đưa tới, hai chân tréo nguẩy, muốn bao
nhiều nhàn nhã thì có nhiều nhàn nhã, nhưng chung quanh anh lại tỏa ra
hơi thở kinh người.
Đám người Nghiêm gia còn lại sợ đến muốn té xỉu, bọn họ cũng rất muốn
ngất đi, không dám nhìn người đàn ông kia, cả người hắn tản ra hơi thở
lạnh như băng, nhiều người trong lòng bắt đầu oán giận hai tên ăn hại
nhà mình.
Vô duyên vô cớ, Ám Dạ Đế tại sao lại đụng tới bọn họ, đều là bởi vì hai người không biết sống chết khốn kiếp kia, mình chết không tính, còn
liên lụy bọn họ!
An Thần thật giống như đọc hiểu suy nghĩ trong lòng bọn họ, trong mắt mang theo vài phần châm chọc cùng khinh bỉ.
Dọn dẹp đám người như vậy, quả thực là dơ bẩn tay của anh, đặt ly trà xuống, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Nghiêm lão gia.
Nhìn ra, ông đang hết sức đè nén bi thương cùng cừu hận, rất tốt, hiểu được thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Ở bên trong nhóm người này, cuối cùng còn có một người bình thường.
Chậm rãi dạo bước đến bên cạnh ông, đem ông nhìn từ đầu đến chân quan
sát một phen, sau đó cười nói: "Con không biết dạy, lỗi của cha, nếu
Nghiêm Bảo An cha mẹ đều ở nước ngoài, như vậy, lỗi này là do ông chịu
đi.".
Nói thật, An Thần không muốn động vào người già như vậy, nhưng là, anh tựa hồ không cam tâm dừng ở đây.
Hơn nữa, lão già này, vốn cũng không phải là cái hạng người thiện lương gì.
Lợi dụng thân phận địa vị, không biết đã chà đạp bao nhiêu thiếu nữ, một lão giả hơn 70 tuổi,lại có nhiều tinh lực như vậy.
Lại liên tưởng đến hành động việc làm hai cháu trai ông ta, anh cuối
cùng hiểu được, thượng bất chánh hạ tắc loạn, đại khái chính là cái ý
này.
Nghiêm lão thủy chung không lên tiếng, cũng không quan tâm ánh mắt của
An Thần, hôm nay một kiếp này không thể tránh được, bất kể ông sợ, hay
không sợ, cũng không thể ở trước mặt tiểu bối mất uy nghiêm.
Là người đứng đầu, lại là một thương gia, trên thương trường phải chú ý chút thể diện.
Nghe được lời An Thần, An Dịch cười xấu xa cầm roi ngựa đi qua, An Thần ngồi ở trên ghế, cho Y Na gọi một cú điện thoại hỏi thăm tình huống Tô
Thiển.
Con heo lười nhỏ,em làm sao còn chưa tỉnh?
Mắt thỉnh thoảng liếc Nghiêm lão gia đang bị quất, cái gì gừng càng gài
càng cay, người khác không dám làm gì ông ta, anh hôm nay sẽ vì dân trừ
hại.
An Thần đứng lên sửa sang lại Tây phục, chui vào xe như một làn khói rời đi.
Tô Thiển vẫn chưa tỉnh lại, chỉ là Hoa Tử nói sẽ nhanh thôi, cho nên anh muốn người phụ nữ của mình lúc tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy chính
là anh.
Đến phòng bệnh,thấy Nhiễm Mạn đang khóc nắm tay Tô Thiển, An Thần không
nhịn được nhíu mày: "Người phụ nữ của tôi rất tốt, cái người này là khóc cái gì đây!".
Anh phiền nhất phụ nữ khóc, nhất là thời điểm khi anh tâm tình đang tệ.
Nhiễm Mạn xoa mắt một chút, không ngừng nức nở, từ nhỏ đến lớn, cô cùng
Tô Thiển rất thân nhau, mỗi lần ai có chuyện gì, người còn lại cũng sẽ
thay đối phương ra mặt dùm.
Sống hai mươi năm, chưa từng bị người khi dễ thành cái bộ dáng này, nhìn Tô Thiển thân thể bị băng kính, cô liền đau lòng muốn chết, nước mắt
cũng theo đó không ngừng rơi.
Đứng dậy mắt liếc An Thần biết anh đang giận dữ, Nhiễm Mạn hơi rũ mắt,
cô cũng cảm thấy mình có phần không đúng khi khóc trước người bệnh như
vậy.
An Thần ngồi xuống, hôn nhẹ vào mắt Tô Thiển, Y Na cùng Vũ Đình kéo
Nhiễm Mạn đi ra ngoài, thời điểm lão đại và thiếu phu nhân ở chung một
chỗ, tốt nhất thức thời một chút, nên tránh đi.
An Thần nhẹ nhàng cầm bàn tay cô, tay cô lạnh như băng, lạnh như thấu tim gan anh.
"Bảo bối, nhanh lên một chút tỉnh dậy, về sau,anh sẽ không bao giờ hung
dữ với em, mọi chuyện đều nghe em có được không, chỉ cần em nhanh lên
một chút tỉnh lại...".
"Con heo lười nhỏ, làm sao em còn không tỉnh? Anh đã chịu thua em rồi,mở mắt nhìn anh có được hay không?".
"Em mà không tỉnh, anh sẽ hôn …. Hôn đến khi em tỉnh…".
Càng nói, An Thần lòng càng chua xót, vuốt gương mặt trơn mịn của cô,
nước mắt không tự chủ được rơi xuống, đều nói nam nhi có lệ không dễ
rơi, nhưng là, người phụ nữ không tim không phổi này, anh yêu cô tròn
mười một năm, cô chính là điểm yếu của anh.Mím môi, lau đi nước mắt,
cười khổ, anh đời này coi như là bị người phụ nữ này nắm rồi.