Edit: Song Ngư
Beta:yunafr
Mỗi khi có loại tình huống này xảy ra, đó chính là cô bị cảm quá nặng.
Đặc biệt sao, loại cảm giác này thật không dễ chịu, nước mắt nước mũi
một khắc không ngừng chảy xuống, chỉ là một lát mắt cùng lỗ mũi đều là
vừa đỏ vừa sưng, cô chán muốn chết.
An Thần trầm mặt trách mắng cô hai tiếng, nhìn bộ dạng cô khó chịu trong lòng liền rối rắm đau lòng.Tăng nhanh tốc độ xe chạy về nhà.
Tô Thiển buồn buồn, liếc xéo An Thần, từ mặt bên hướng qua, nhìn nghiên càng thêm hoàn mỹ, cô đối với anh không thể nói là cảm giác gì, chỉ là
cô luôn luôn thích mẩu đàn ông chăm chỉ làm việc cùng chuyên tâm lái xe, cô cảm thấy, người đàn ông ở hai tình huống này là rất có mị lực.
Nhìn một chút, liền không giải thích được nở nụ cười, tâm cảm thấy ấm áp.
Người đàn ông này, cũng không đến nỗi chán ghét như vậy.
An Thần tiếp thụ lấy tầm mắt người phụ nữ bên cạnh, quay đầu lại nhìn
khóe miệng cô có nụ cười không giải thích được, cả người có chút không
tự tại rồi.
Cô và mình ở chung một chỗ thời điểm, lúc nào thì cô cười như vậy?
"Đứa ngốc, đang nhìn cái gì?" Đưa ra cái tay gõ đầu của cô một cái, động tác vừa ôn nhu lại thân mật.
Thấy cô cười yếu ớt mị mị đối với mình, An Thần trong lòng cam thấy thật ấm áp dễ chịu, thật ra thì, chỉ cần người phụ nữ này đối với anh hơi
tốt một chút, anh cảm thấy mỹ mản rồi.Anh cũng sẽ không đối với cô bá
đạo cùng chuyên chế nữa.
Anh lại làm sao không muốn cưng chiều cô, anh đâu muốn một mình đau lòng vì làm cô khóc!!!
"Anh thật đẹp!"
Cô thành thật trả lời, nửa điểm cũng không thấy khó chịu. Đôi mắt vẫn
như cũ dừng lại trên gương mặt anh tuấn, trong lòng một hồi thỏa mãn,
bây giờ suy nghĩ một chút, có một người chồng đẹp trai cảm giác cũng
thật không tệ.
Mặc dù cùng anh chung đụng có lúc vui có lúc buồn, nhưng nghĩ lại cũng tìm được điểm cảm giác thành tựu.
An Thần nghe lời cô nói, cười to lên, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ và thỏa mản, nếu là Tô Thiển lại nói thêm mấy câu ngọt nữa, đoán chừng
anh có thể bay lên tận trời.
"Vậy thì cứ nhìn, anh không thu phí em đâu."
Tô Thiển kinh ngạc liếc anh một cái, co quắp lấy khăn giấy xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt: "Anh tự tin vừa thôi".
An Thần khồn buồn nói nữa, anh vĩnh viễn đều nói không lại người phụ nữ này.
Dùng thời gian ngắn nhất trở lại trang viên, xe trực tiếp đậu sát vào sân trong bệnh viện, dắt tay của cô đi thẳng tới x phòng làm việc của
Hoa Tử.
Vốn là đang trên nét cua gái đẹp Hoa Tử lập tức thức thời tắt video, cúi đầu khom lưng đứng lên nhìn hai vị tổ tông.
Trong lòng lại tức tức oai oai, kể từ khi chị dâu đi tới trang viên, số lần lão Đại bái phỏng anh là càng lúc càng nhiều.
"Chị dâu của cậu bị cảm, cậu biết nên làm gì, không thể tiêm không
thể truyền nước, cậu xem mà làm." Để cô ngồi xuống trên ghế sa lon
bằng da thật, đem hộp điều khiển ti vi một bên đưa tới trên tay Tô
Thiển.
Tô Thiển lần nữa nghiêm túc nhìn An Thần một cái, trong lòng ấm áp vô cùng, anh thật hiểu cô.
Mở LCD TV lên tìm đài thích hợp, cô bấm liên tiếp vào nút điều khiển chuyển đài tìm phim truyền hình mình muốn.
Hoa Tử giống như thường ngày trước thay Tô Thiển bắt mạch, rồi sau đó,
chân mày hếch lên, có chút phức tạp nhìn Tô Thiển lòng không yên.
"Chị dâu, chị có thường bị cảm không?"
Tô Thiển lại gật đầu: "Một năm cảm mười hai lần, tần số toán này có là thường không?"
Cô cũng không phải sinh bệnh gì nặng, chính là cảm không ngừng, cùng
đại di mụ đúng lúc tới, một tháng không có mấy ngày ngày thật tốt qua,
tiếp tục dày vò thật là hại người mà.
Hoa Tử nhíu mày, rồi lại cố ý làm gương mặt lạnh xuống, nghiêm túc có chút khiến Tô Thiển sợ hãi trong lòng.
" Không phải rất nghiêm trọng chứ?" Cô nghi ngờ, bày ra biểu tình nghiêm túc như vậy hù dọa cô sao?
"Nói!"
An Thần cũng nóng lòng, Hoa Tử bình thường đều là cợt nhã, trừ phi rất nghiêm trọng, nếu không sẽ không bày ra vẻ mặt này.
Hoa tử che miệng ho khan hai tiếng, hướng về phía An Thần vẫy vẫy tay, sau đó đi vào bên cạnh phòng nghỉ ngơi.
An Thần cau mày, con mắt sắc sâu không thấy đáy, vỗ vỗ sau lưng của Tô Thiển cũng đi theo hướng phòng nghỉ đi vào.
Lần này Tô Thiển cũng không bình tĩnh được, có gì nghiêm trọng sao? Sau phải nói sau lưng cô?
Cầm trên tay hộp điều khiển ti vi vừa được nhét vào, đứng lên đi chạy
theo vào trong, chân vừa muốn bước vào liền bị An Thần ngăn ở ngoài cửa.
Bàn tay vỗ vỗ đỉnh đầu của cô, không chút khách khí khiển trách: "Bên ngoài chờ, ngoan, một chút anh sẽ ra."
Hoa tử muốn anh đến phòng nghỉ ngơi, không phải là vì không để cho Tô Thiển ở bên cạnh nghe sao.
Tô Thiển một chữ không còn chưa nói ra miệng, cửa phịch một tiếng liền
bị đóng lại, lòng của cô theo cửa khép lại mà bị treo đến điểm cao
nhất, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Xòe bàn tay ra vỗ vào cửa phòng nghỉ ngơi, trong miệng cũng đi theo kêu la: "An Thần, mở cửa, mở cửa nhanh."
Coi như là nghiêm trọng đi, nhưng chính bệnh của mình cô cũng phải làm rõ ràng.
An Thần khóa trái cửa, đi tới phía trên ghế xoay trước cửa sổ ngồi
xuống, nhìn Hoa Tử khẽ nâng lên khóe môi, vẻ mặt có chút phức tạp: "Nói
đi."
Rốt cuộc là ý tứ gì? Một lát nghiêm túc một lát lại khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ.
Hoa Tử vui vẻ chuẩn bị đặt mông ngồi ở cái ghế đối diện lên, lại bị An
Thần một giây kế tiếp đột nhiên vỗ bàn cho sợ cái mông còn chưa có kề
đến cái ghế liền đứng lên.
An Thần lãnh suy nghĩ, ánh mắt sâm sâm theo dõi anh một lúc lâu mới lạnh lùng mở miệng: "Cậu đùa bỡn tôi!!!"
Nhìn dáng vẻ của anh cũng biết, người phụ nữ của anh căn bản là không có chuyện lớn gì.
Hoa Tử ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi, như cũ là cười đùa, sau đó gật đầu một cái bày tỏ đây là sự thật.
An Thần trong nháy mắt sắc mặt âm trầm xuống: "Đùa như thế không buồn cười chút nào."
Đáng chết, không biết anh có nhiều lo lắng sao!!!