Ôn Na nhìn mọi người ở đây một cái, bình tĩnh kéo Lâm Tử Nịnh vẫn còn
tức giận rời đi, nhìn không khí này thật sự không tốt chút nào.
Náo loạn một hồi, Tô Thiển đối với Hà Nguyệt có chút hảo cảm, ở trước
mặt nhiều người không cho người phụ nữ càn rỡ ngang ngược đó một chút
mặt mũi, cô cũng muốn làm vậy, đáng tiếc vẫn chưa có làm, không nghĩ tới Hà Nguyệt lại giúp cô.
Hà Nguyệt tiện tay cầm lên mâm trái cây quay đầu mỉm cười nhìn Tô Thiển.
“ Tiểu Thiển”
Một giọng nam tính vang lên, Tô Thiển cùng Hà Nguyệt thân thể đều cứng đờ.
Không ngẩng đầu cô cũng biết là ai, chỉ là, làm bạn với anh thật sự chỉ mang đến cho anh sự tổn thương.
Cô không cho Vạn Dạ được cái gì, chỉ có thể mang đến tai nạn cho anh, trong lòng Tô Thiển băn khoăn.
Cô là một con nhím có độc! Người nào đến gần sẽ thương tích khắp người.
“ Vạn Dạ sao anh lại tới đây?” Hà Nguyệt nhíu mày, không phải nói có chuyện không thể tới sao.
Vạn Dạ trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Tô Thiển, mỉm cười nhìn cô một cái “ Suy nghĩ lại, thấy vẫn nên tới thì đúng hơn.” Lão Đại nói bất kể lăn
lộn ở đâu, có người vì tình thế vẫn không thể vứt sạch sẽ.
Tô Thiển không được tự nhiên hướng bên cạnh Liễu Na, theo bản năng tìm kiếm An Thần.
An Thần cùng Mộ Dung Kiệt Tu đang bàn luận chuyện gì, thỉnh thoảng quay đầu lại liếc nhìn người phụ nữ ngồi ở góc kia.
Thấy vậy Lâm Tử Nịnh cùng Ôn Na liền nhớ đến quá khứ, người đàn ông bên
cạnh thân phận quá tôn quý, nghĩ vậyTử Nịnh ở chỗ này cũng không dám làm khó Tô Thiển.
Khi nhìn thấy Vạn Dạ ngồi xuống bên cạnh người phụ nữ của mình, không
thể nào tiếp tục bình tĩnh được, đôi mắt trở nên lạnh xuống.
Mộ Dung Kiệt Tu ưu nhã nheo đôi mắt hoa đào, một tay bưng sâm banh một
tay ôm bà xã bảo bối, nhìn theo ánh mắt An Thần, khóe miệng khẽ mỉm
cười.
Tiểu tử này rất có phong thái của mình năm đó, chỉ là, chưa đủ bá đạo.
Nhìn bộ dạng cô gái kia, cùng Ngải Tuyết, không phải cùng một dạng sao,
sợ rằng yêu cũng không thể có được.
“ Nếu như tôi chỉ cậu điểm quan trọng để lấy lòng cô bé kia, cậu chuẩn bị cảm tạ tôi như thế nào?”
Mộ Dung Kiệt Tu ưu nhã nhấp một ngụm rượu đỏ, cuối xuống người trong lòng trên mặt cô hôn một cái.
An Thần lấy lại tinh thần, ngưỡng mộ nhìn Kiệt Tu.
“ Cưng chiều”
Dù là bất cứ cô gái nào, chỉ cần cậu đối với cô ấy đủ tỉ mỉ, thì cô ấy sẽ động lòng.
Đây là lời tự nhủ của Chu Bân, có lúc yêu bá đạo cũng không bằng cưng chìu tuy ý tứ không khác nhau lắm, nhưng cô gái sẽ thích.
An Thần nhìn Ngải Tuyết rồi nhìn lại một chút Tô Thiển không ngừng nhét quýt vào trong miệng, cười khổ.
Anh đối với người phụ nữ kia còn chưa đủ cưng chiều sao? Người ta còn không cảm kích.
“ Cậu phải học cách quý trọng một đoạn tình cảm, hai người ở chung một
chỗ, tin tưởng lẫn nhau là quan trọng nhất, tôi thấy cô bé kia rất có
cốt khí, trừ tin tưởng, cậu còn phải cho cô ấy sự tôn trọng”
Lúc này Mộ Dung Kiệt Tu giống như người từng trải đang truyền bí kíp tâm kinh cho tiểu đệ.
An Thần nghe những lời này, liếc Vạn Dạ cùng người phụ nữ của mình đang nghẹo cổ nói chuyện, lập tức đứng lên xông ra.
“ Anh, một lát nữa em sẽ trở lại, trước xin lỗi không thể tiếp được nữa rồi”
Mộ Dung Kiệt Tu cười cười, khi yêu đàn ông đều cùng một dáng vẻ. Đem
Ngải Tuyết điều chỉnh lại tư thế ngủ cho tốt.Cô đang mang thai, anh
càng khẩn trương, vị tổ tông này càng đắc ý.
Tô Thiển câu được câu không trò chuyện cùng Vạn Dạ, nhưng trong tâm lại
nổi lên một chút khẩn trương, An Thần lúc này sao còn chưa tới, anh
không phải thích ăn dấm chua nhất sao?
Cô hiện tại đi không được ở cũng không xong. Thật sự không được tự nhiên.
Mới nghĩ như vậy cánh tay liền bị người túm lấy.
“ Tô Thiển, anh giới thiệu cho em một người”. Lôi kéo cánh tay của cô, An Thần mang cô đến trước mặt Mộ Dung Kiệt Tu.
Tô Thiển liếc nhìn người đàn ông cùng người phụ nữ trước mặt, nam anh
tuấn nữ xinh đẹp, giống như hai thiên sứ không nhuốm khói bụi nhân gian, tuy là Tô Thiển không phải người coi trọng dáng vẻ cũng than thở từ đáy lòng.
Cõi đời này lại còn có người có thể sánh ngang cùng An Thần. Tô Thiển
sững sờ nhìn chằm chằm Kiệt Tu. An Thần không vui khụ khụ, dáng dấp của
anh so với anh ấy cũng không kém,sao cô gái này cho tới bây giờ đều
không nhìn anh chuyên chú như vậy.
Mộ Dung Kiệt Tu buồn cười, tiểu tử An Thần này, sự ghen tị còn nặng hơn cả mình
Đơn giản giới thiệu một chút, Tô Thiển cười nhẹ, nói xin lỗi một tiếng,
Ngải Tuyết ở trong ngực Kiệt Tu càng làm Tô Thiển tò mò, không khí ồn ào như vậy mà cô ấy cũng ngủ được.
Cô gái như thế này thật làm người ta hâm mộ, tâm rộng mở mới có thể không lo không buồn.
Không khí hôn lễ hào hoa, người có tiền đều là một bộ dáng, một mặt thỏa mãn mặt mũi của mình, một mặt cũng biểu diễn tài lực hung hậu của bản
thân.
Vào thời khắc đeo nhẫn cưới vào tay cô dâu, giây phút đó, Tô Thiển đột
nhiên ảo tưởng, nếu là mình và An Thần đứng ở chỗ này, vừa mới nghĩ như
vậy thân thể Tô Thiển liền run lên.Sống lưng lạnh toát, liếc mắt nhìn
người đàn ông kế bên.Sau đó yên lặng đem miếng quýt bỏ vào miệng.
Trong trang viên Mộ Dung Kiệt Tu, Tô Thiển đang gọt táo, Lương Đình vùi trên sofa cầm điều khiển TV chuyển kênh.
Cái thời đại này giàu càng giàu nghèo càng nghèo.
Đem quả táo đưa lên, quét mắt sắc mặt cô vẫn trắng bệch, có chút lo lắng nhưng không biểu lộ ra, chỉ là nhàn nhạt cùng cô nói chuyện. Càng vào
lúc này, càng không thể cho mình cảm thấy mình đáng thương, ngày thường
thế nào, bây giờ thế nào. Nếu không, cô sẽ tự sa vào nổi lo lắng đâu đâu mất thôi.
“ Tôi ở đây chơi hai ngày, cô có thể dẫn tôi đi dạo một chút không, trang viên lớn như vậy, phải đi tham quan một chút chứ”
Tô Thiển nhìn chằm chằm trên TV, một người đàn ông đang cầm bó hoa tươi
cười hướng một người phụ nữ cầu hôn, người phụ nữ bộ dạng kiêu ngạo,
miệt thị anh, ở trước mặt mọi người ném ra một đống lời khó nghe. Thân
thể Tô Thiển run lên nhanh chóng cầm điều khiển TV chuyển kênh.
Phim truyền hình trong nước còn cẩu huyết như vậy, không một chút kịch tình dạy hư các cô gái không hiểu chuyện.
Lương Đình từ trên ghế salon thò đầu ra, nhìn trời, có chút chói mắt, nhưng cũng là khí trời mát mẻ mấy ngày nữa liền nóng.
Tô Thiển dắt Lương Đình đi dạo trong trang viên, một lát liền dừng lại,
bây giờ quá lớn, so với trang viên của An Thần không có gì khác nhau, cô nghĩ sao phải xây lớn như vậy thật là lãng phí!!!
“ Tôi thấy trái tim của anh ta rất yếu ớt, cô đi theo anh ấy, tôi cùng Nhiễm Mạn cũng yên tâm”
Lần trước thấy anh ở trong bệnh viện ngày đêm không ngừng chiếu cố, mắt
cũng đỏ lên có thể thấy đây là người đàn ông đáng để phó thác cả đời.
Ánh mắt của Lương Đình có chút phức tạp nhưng cũng vẫn gật đầu một cái.
Tô Thiển thở dài ở trong lòng, không biết qua bao lâu nữa, cô gái này mới có thể thoát khỏi bóng mờ quá khứ đáng sợ.
Nhớ ngày đó, mình không phải cũng như vậy, đau đớn mất hết tinh thần, hít thở không thông!!!
Trên đường trở về vừa đúng lúc đụng phải Tử Mặc vội vã chay về nhà, nhìn thấy Lương Đình thì thở phào nhẹ nhõm, Tô Thiển hiểu anh nhớ Lương
Đình.
Nói đơn giản mấy câu đem Lương Đình giao cho anh, đi đến biệt thự khác,
nếu còn ở chỗ này thì sẽ trở thành bóng đèn hơn nữa Lương Đình hiện tại
cần nhất vẫn là anh.
Vào cửa, liền nhìn thấy cô gái ngủ trong hôn lễ buổi sáng, cô gái đang gặm quả táo, tư thế ưu nhã làm Tô Thiển giật khóe miệng.
Cô vì sự chênh lệch với người phụ nữ khác mà cảm thấy xấu hổ vạn phần.
Ngải Tuyết cũng nhìn cô, đôi mắt thanh thuần vừa động rất là mê người.
“Ngải tiểu thư, xin chào, tôi là Tô Thiển” cô dừng lại rồi đi về phía Ngải Tuyết.
Ngải Tuyết đứng dậy, nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô một phen rồi kéo cô qua “ Cô là bà xã bảo bối của An Thần, đã sớm nghe nói hôm nay nhìn
thấy quả là khí chất xuất chúng”
Tô Thiển ngược lại không ngờ Ngải Tuyết lại biết cô, cô cũng không nhớ
rõ đã gặp Ngải Tuyết lúc nào, cô chỉ mới nhìn thấy cô ấy lần đầu tiên
trong hôn lễ, khi đó cô ấy còn đang ngủ.
Ngải Tuyết kéo cô ngồi xuống sofa, người phụ nữ An Thần thích quả nhiên không giống những người khác.
Mặc dù cùng cô nói chuyện chưa nhiều, nhưng Tô Thiển cho cô cảm giác ưu nhã, hào phóng, đoan trang còn có mùi vị lạnh nhạt.