Bà Xã Nghịch Ngợm

Chương 5




Hôm nay cô đặc biệt cầm máy chụp hình mà lần trước Nhĩ Đông Thần hào phóng cho mượn đến trả, nghe quản gia nói anh đang trong phòng sửa ảnh, cô vô ý quấy rầy, xin quản gia chuyển giúp đồ, dựa vào lễ tiết thông thường cô vẫn nên truyền đến anh một mẩu tin ngắn.

Trước máy vi tính, Nhĩ Đông Thần vừa sửa hình, vừa cùng hai an hem nhà Chúc gia tám trên skype, nhìn thấy điện thoại di động có tin nhắn, anh vội vàng xuống lầu, đúng lúc nhìn thấy quản gia đang tiễn Tất Hạnh Trừng ra cửa.

Anh thở hồng hộc, đừng nói khiến tất Hạnh Trừng sợ hết hồn, ngay đến quản gia được huấn luyện nghiêm chỉnh cũng thấy anh mất đi hình tượng thong dong vốn có.

Tại sao phải chạy gấp như thế? Đối diện với hai cặp mắt nghi hoặc, Nhĩ Đông Thần cũng không nhịn tự hỏi, bọn họ dường như ngày ngày đều gặp mặt, anh cần gì đặc biệt chạy xuống đây tiễn khách?

"Tôi đang sửa hình, muốn cùng đi nhìn không?" Được rồi, anh thừa nhận, biết cô tới, anh liền muốn nhìn thấy cô; gặp mặt, anh lại không hi vọng cô rời đi nhanh như thế.

"Tôi. . . . . ." Tất Hạnh Trừng vốn định khách sao từ chối nhã nhặn, thấy anh vội vàng điều chỉnh hô hấp lại bình thường, làm cho khóe miệng cô ngưng lại, trái tim không khỏi xôn xao, "Được rồi! Vậy tôi sẽ ngồi lại một chút."

Đi tới phòng Nhĩ Đông Thần, Tất Hạnh Trừng âm thầm kêu hỏng bét, cô mới nghĩ lại hạn chế tần số tới đây, giống như là đi lại trong phòng bếp nhà mình, lúc này lại ngồi trong phòng của anh, sớm biết trong phòng này anh dùng máy tính để sửa hình, cô cũng không quyết định ngồi lại thêm một chút!

Thời gian này ba mẹ ở nhà nhìn tám giờ đúng, nếu như bọn họ biết con gái tùy tiện đồng ý vào phòng của đàn ông, có thể một cước đá bay cô? Xã trưởng có thể nghĩ cô là người phụ nữ không có tự trọng không? Không đúng, cô trông giống như một tiểu nam sinh, xã trưởng chắc là chưa bao giờ coi cô là phụ nữ?

Một đống câu "Có thể hay không" trong đầu Tất Hạnh Trừng ào ào đánh tới, Nhĩ Đông Thần vừa sửa ảnh, vừa cùng tán gẫu cũng cô những ký xảo sửa hình, hoàn toàn không phát hiện sự bất đồng trong cô.

"Lần sau tôi lấy hình cô chụp làm mẫu cho cô xem. . . . . ." Anh dừng một lát, sau đó nói tiếp: "Hai chúng ta được không?"

Cô phản xạ chậm chạp, sững sờ nhìn Nhĩ Đông Thần, không chỉ tim đập loạn, mà có phải cô nghe nhầm không?

Nhìn bộ dáng ngơ ngác của cô, khiến anh nở nụ cười, "Tôi nói là hồ nước, hai chúng ta đi cùng nhau được không?"

Tất Hạnh Trừng ngây ngốc nhìn theo hình dáng đôi môi anh khẽ nhếch lên, thực ra trong đầu đã sớm trống rỗng không tiếp thu được câu gì nữa, "Anh mới vừa nói cái gì?"

Cô cố ý nói giỡn để từ chối nhã nhặ lời mời của anh? Đây là ý niệm đầu tiên của Nhĩ Đông Thần, thấy thấy cái nhìn chăm chú hoang mang, hai má phiếm hồng, anh khẳng định lời cô nghiêm túc, nhìn bộ dáng cô hình như không thể không nghe rõ lời của anh, mà là không dám xác định anh lại nói với cô những câu như thế.

(đoạn này để anh-em cho tình cảm nhé!!)

"Có, anh mới nói lời đó, anh nói. . . . . . Anh thích em." Giống như giọng đùa giai, Nhĩ Đông Thần nửa muốn thử lòng cô, để xem cô sẽ có phản ứng gì, cũng là che giấu sự mất tự nhiên của anh, lần tỏ tình đầu tiên trong cuộc đời anh, cuối cùng cũng hiểu rõ có nhiều thấp thỏm lo âu như vậy.

Máu dồn lên não! Đầu Tất Hạnh Trừng muốn nổ tung. . . . . . Giống như bị bêng=hj tim tái phát, trái tim của cô hiện giưof muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Anh, anh ở đây, nói cái gì, đùa giỡn?" Cô lại lên cơn nói cà lăm.

Anh lần đầu tiên thấy một Tất Hạnh Trừng cẩu thả, trong bộ dáng khẩn trương xấu hổ rất đáng yêu, trong phút chốc Nhĩ Đông Thần nghiễm nhiên nhìn thấy một cao thủ tượng gỗ bị thao túng, khẽ nhẹ nhàng chuyển động dường như không nhìn thấy một sợi dây nào, là có thể tự do thao túng khóe miệng của anh nâng lên.

"Em xem anh như là đang nói đùa sao?"

Anh nỉ non dường như giọng trở nên khan hơn, Tất Hạnh Trừng giống như bị câm, ngoan ngoãn nhìn anh, nhìn thấy đôi đồng tử đen nhánh của anh phản chiếu hình dáng của cô, đáy lòng cô đột nhiên chấn động, giống như bàn chân mình vừa bị thụt xuống một đáy vực sâu vậy.

Vẻ mặt kinh ngạc của cô quá đáng yêu, đôi môi anh đào đỏ mọng tự nhiên hé mở, không kịp đợi cô đáp lại, Nhĩ Đông Thần theo khát vọng chậm rãi đến gần, cho đến có thể cảm nhận được hô hấp của nhau, anh không nhin được nhanh chóng đụng chạm.

Tất Hạnh Trừng nhanh chóng rơi xuống vực sâu không đáy, không cách nào theo kịp tiến độ trước mắt, lần đầu tiên bị như vậy, hơn nữa đối phương cũng rất ưu tú, giống như nhân vật hoàng tử trong truyện cổ tích; thật ra thì cô cũng không biết giờ phút này cô nên nói cái gì, làm cái gì, có lẽ anh nhìn ra được cô đang khó xử, tốt bụng che miệng cô lại giải vây cho cô. . . . . .

Đợi đã nào...! Chuyện gì đang xảy ra ? Anh đang hôn cô? Cô càng lúc càng khiếp sợ.

Bờ môi của anh nhẹ ngàng ma sát môi cô, cô hoàn toạn có thể cảm nhận được sức nóng trong quá trình ấy. . . . . . Anh há mồm ngậm môi dưới của cô nhẹ nhàng mà bú mút, mà trong nháy mắt cô cảm nhận được bản thân đã trở thành một viên kẹo; khi anh đem đầu lưỡi xâm nhập vào trong khoang miệng cô, cô cảm thấy một dòng điện chạy qua thân thể mình.

Lập tức, cô nhất thời hiểu được thời gian dùng chữ viết để xả hận trong lòng mình, dù sao cũng học hệ Trung văn bốn năm, vào giờ phút này, cô lại không thể dùng từ ngữ đẹp nào để miêu ta nụ hôn đầu của mình.

"Ưmh. . . . . ." Kháng nghị! Cô sắp không thở được.

Hơi thở rối loạn của cô là liều thuốc chí mạng đối với anh, anh ôm lấy hông cô, để hai tay cô ra sau đầu, hôn sâu hơn.

Lửa nóng đầu lưỡi đảo qua khoang miệng cô, dẫn dụ chiếc lưỡi vì khẩn trương của cô mà cứng đơ trở nên mềm mại, thuận tiện làm tê liệt ý trí của cô, hô hấp của Nhĩ Đông Thần cũng trở nên dồn dập.

Âm thanh va chạm của đôi môi cùng với tiếng chit chit khiến hai mà Tất Hạnh Trừng đỏ ửng, chia làm làm hai ngọn lửa nóng, trực tiếp xông thẳng tới đại não cùng buồng tim, do quá kinh ngạc nên quên mất phản kháng, là không ngăn cản được hay ý thức đã sớm bị hòa tan?

Chỉ là, tư thế ngồi khom lưng này khiến cô không thoải mái, Tất Hạnh Trừng theo bản năng muốn nâng eo lên, Nhĩ Đông Thần nhận thấy sự rút lui của cô, dĩ nhiên là anh sẽ không dễ dàng buông ra được.

Anh ngăn eo cô lại khiến cô ngồi lên người anh, động tác này khiến Tất Hạnh Trừng sợ hết hồn!

"Xã trưởng. . . . . . Ưmh! Ừ. . . . . ."

Cánh môi đỏ mọng của cô, mê muội hấp dẫn anh; đầu lưỡi mềm mại của cô khiến anh tham lam mút chặt lấy, nào cho cô kẽ hở để nói chuyện? Anh không kìm chế được bắt đầu đụng chạm, phát hiện cô cũng không có phản ứng chán ghét, làm hại anh vốn định lướt qua rồi ngừng lại mà bây giờ lại không thể kiểm soát được.

Đôi tay của Nhĩ Đông Thần trên eo cô bắt đầu không an phận mà hoạt động, sau đó từ từ di chuyển lên, đầu ngón tay mơn trớn bên ngaoif áo lót của cô.

Bàn tay lắp ráp linh kiện máy chụp hình giờ này thật ấm áp, đến mức chỉ cần nhấc lên đã có một luồng run rẩy, bàn tay nhỏ bé của Tất Hạnh Trừng vô lực mà khoác lên vai anh, ngay cả xương cốt cũng cảm thấy tê dại.

Không tự chủ được ưm ra tiếng, nếu nói là vừa bắt đầu phải không biết làm sao mới có thể ngăn cản, vào chính lúc này mới là ý loạn tình mê, cho nên tay chân luống cuống, không biết làm thế nào cho phải.

Anh thích nghe giọng cô mềm mại kết hợp với giọng mũi với tiếng thở gấp, Nhĩ Đông Thần di chuyển môi sang chỗ khác, quanh quẩn bên vành tai cô, sau đó ôm trọn lấy vành tai cô coi nó như một thứ trân trâu bảo ngọc ôn nhu mà liếm mút.

Tất hạnh Trừng cảm giác được từ ngón chân tới đỉnh đầu đều tê dại, nhưng không phải cảm giác khiến cho người ta chán ghét kia... Tê dại; hơi thở của anh phả vào tai cô, cảm giác ẩm ướt này rất thoải mái. . . . . . chưa bao giờ có cảm giác như vậy, trong cô hoàn toàn không có bất kì vướng mắc nào, nhịn không được phát ra hơi thở thỏa mãn.

Nhĩ Đông Thần vội vàng thưởng thức môi lưỡi, theo không thể nghe thấy âm thanh đó, trở lại bờ môi dịu ngọt của cô.

Môi của cô có vị ngọt rất ngon miệng, căng đầy lại co dãn, giống như một loại bơ thơm ngon khiến anh muốn dừng mà không được.

Anh kìm lòng không được tăng thêm sự chiếm đoạt, điên cuồng bú mút cánh môi mềm mại, Tất Hạnh Trừng không ngờ bình thường anh luôn dịu dàng lại có thể điên cuồng như thế, cô hoàn toàn không cách nào ngăn cản thế công của anh.

Nhĩ Đông Thần rất kinh ngạc cô cư nhiên không lập tức đẩy anh ra, vốn là nghĩ lướt qua liền ngừng lại, vì vậy muốn ăn no, tay của anh không an phận di chuyển dọc sống lưng của cô, thuận thế kéo cô vào trong ngực anh.

Tay xã trưởng càng ngày càng đáng đánh rồi. . . . . . lúc này Tất Hạnh Trừng ý thức được một chút, ngại với tư thế quan hệ này, cô không biết đặt tay nơi nào, cũng chỉ có thể quyến rũ để lên cổ của anh.

Đầu cô giống như có một loại vui sướng bất ngờ , khuynh hướng tăng lên, thấy tay của anh đã đi vào trong áo cô, cô cũng phản ứng không kịp nữa, chứ đừng nói khi bàn tay anh thực sự hoạt động, sau đó. . . . . .

Chậm, hình như Bra của cô bị mở ra? Ngón tay xã trưởng cũng quá tinh quái đi? Nhưng mà thủ pháp này hình như anh rất thuần thục . . . . . .( Cởi nhiều thì thuần thục chứ sao nữa)

Bàn tay Nhĩ Đông Thần vòng qua mặt cô, trực tiếp chụp lấy bộ ngực của cô, cắt đứt mọi nghi hoặc.

Nhũ tâm cô dính vào bàn tay anh, thoáng chốc, khơi gợi điểm nhạy cảm của cô, Tất hạnh Trừng không tự chủ được thở dốc.

"Xã, xã trưởng. . . . . . Ưmh. . . . . ." Môi của cô đang bận tiếp đón lượng hỏa nhiệt từ anh, ngay cả thời gian thở cũng không có, chứ đừng nói có thời gian để nói trọn vẹn một câu.

Ôm trọn hai khối tròn, lay động mềm mại, Nhĩ Đông Thần yêu thích không buông tay mà đem chơi, không cần phí quá nhiều lực tràn qua khe rãnh giữa hai bầu ngự làm người ta mê muội.

Môi anh di chuyển tới chiếc cổ trắng mịn, đầu lưỡi cảm nhận mạch đập cuống nhiệt ở cổ cô, một đường kéo cao áo cô lên, áo lót bó chặt lấy hai bên ngực trắng tuyết, tùy lúc có thể rút lui, anh vung tay lên, những gì dư thừa đều bị gạt ra, không cẩn thận cũng lay động đến trái đào.

"Ừ a. . . . . . Nơi đó. . . . . ." Trái thần bí từ trước đến giờ, chưa bao giờ có người nhìn qua, chứ đừng nói đụng vào, lần đầu tiên cảm nhận khoái cảm từ nhũ hoa, Tất Hạnh Trừng vừa sợ vừa hoảng loạn.

"Em nói nơi nào?" Anh giả bộ mê hoặc, tầm mắt lập tức rời đi chỗ khác.

"Không, không nên nhìn. . . . . ." Nàng rụt tay lại muốn che giấu, Nhĩ Đông Thần cố ý bắt lấy cổ tay cô, không để cho cô được như ý, "Dừng lại. . . . . . như vậy rất kì!"

"Em ghét như thế phải không?" Ánh mắt anh chứa dục vọng ngày càng sâu, "Thành thật trả lời anh, em chán ghét anh hôn em, sờ em sao?"

Ghét. . . . . . cô cũng không phải là nghe không hiểu vấn đề anh hỏi, không cần phải nữa cẩn thận hỏi lại như thế chứ? Bị vây trên thân thể anh với bàn đọc sách, cô không chỗ có thể trốn, không thể làm gì khác hơn là quay đầu không nhìn anh.

"Đầu lưỡi của anh đang trong miệng em quyến luyến, bàn tay bao trùm lấy ngực. . . . . . Thẳng thắn nói, em thực sự chán ghét anh làm như vậy với em sao?" Anh quấn lấy đầu lưỡi cô, hơi thở không yên, lời nói mơ hồ hỏi.

Tất Hạnh Trừng mở cặp mắt vô tội mờ mịt, cố gắng thích ứng với trời đất quay cuồng, đầu lưỡi của cô bị dẫn dắt, cô không cách nào thu về cũng không thể phản kích, một tia nước miếng nhếch nhác tràn ra khỏi miệng cô, không báo động trước lại nhìn thấy một đôi mắt nóng rực như lửa, tim của cô nặng nề chấn động, khớp xương cũng xụi lơ.

Anh miêu tả bờ môi cô, bàn tay lại ra sức xoa năn nơi mềm mại, nhắc nhở cô vẫn còn nợ đáp ánh của anh.

"Không. . . . . . Chán ghét. . . . . ." Miệng cô chỉ có một động tác, thuận đường liếm láp đầu lưỡi của anh, hai gò má của cô vì vậy mà nó bừng lên.

"Nếu không ghét, vậy thì chờ một chút nữa thì dừng lại tốt lắm." Vì không muốn quá ép buộc, anh còn hỏi trước cảm giác của cô; cô nói "Không ghét" , mặc dù đó không phải là giấy thông hành, nhưng ít nhất cũng để anh được càn rỡ một phen.

Chỉ cần anh có chừng mực là được rồi, anh sẽ tận lực. . . . . . trơ mắt nhìn về phía hai quả đẫy đà, hai nụ hoa kiều diễm đang nở rộ, tự chủ của anh đã tới cự hạn.

Anh nhanh chóng bưng lấy một bên ngực, dùng miệng lưỡi mà liếm, mút, nhẹ nhàng che chở như bảo bối.

Tất Hạnh Trừng không xác định được nếu anh mãnh liệt hơn chút nữa thì có tốt hơn không, nhưng động tác của anh quá nhẹ làm người ta giận sôi, nhẹ nhàng như vậy cũng không làm cho người ta có cảm giác thỏai mái, thần kinh của cô đã bị dục vọng hoàn toàn xâm chiếm; cô nhắm chặt hai mắt, miệng không tự chủ ngâm nga.

Nhĩ Đông Thần để cho cô ngồi trên bàn, như thế dễ dàng cho công việc cày cuốc của anh, kiên định dựng đứn khiến anh muốn ngừng mà không được, anh vùi mặt trước ngực cô, một bên liếm mút một bên xoa nắn.

Tất Hạnh Trừng vô lực ôm lấy đầu anh, cảm giác toàn thân mình như sắp nổ tung, đứng mũi chịu sào chính là tam cô đang rung động.

Cô muốn biết xã trưởng bắt đầu thích cô từ khi nào, sao lại thích cô? Trong bọn họ rốt cuộc người nào bắt đầu rung động với người nào trước? Cô muốn biết nhiệt tình của anh, có phải giống như cảm giác của cô đối với anh hay không.

Nhưng cô không rảnh để hỏi, suy nghĩ cũng từ từ tan rã. . . . . . Thay vì có một đống vấn đề với anh, câu đầu tiên cô nên hỏi, từ lúc nào cô trở nên hào phóng như vậy, lại còn không có rõ ràng của nhau, liền tùy ý để tay, chân, miệng xã trưởng tùy ý tới?

"Đừng, đừng liếm bên kia. . . . . ." Cô không nhịn được thét chói tai, đầu lưỡi anh liếm vòng quanh thực sự rất ác ý, cứ như thế này thì thân thể của cô hỏng mất!

"Ý của em là, đừng chỉ liếm một bên sao?"

"Không, ý của em là. . . . . ." Cô nhìn thấy đôi mắt anh từ từ nâng lên tràn đầy ý xấu, cô biết là anh cố ý hiểu sai, đáng tiếc khi anh nhanh chóng công kích nhũ hoa của cô, trong nháy mắt ánh mắt của cô trở nên mờ mịt, hoàn toàn bị anh dẫn dắt đi về nơi nào đó.

Nhĩ Đông Thần hiện tại lại không cầm máy chụp hình, nhưng sao con người khác của anh lại làm loạn ở đây? Bây giờ hoàn toàn không giống anh bình thường, bộ dáng của anh lúc này vừa tà nịnh lại khí phách, trước giờ cô chưa từng thấy qua, cô không biết trước kia con người anh có đôi lúc lại bộc phát như vậy hay không?

Bờ ngực trắng nõn còn hạt châu tròn nhỏ của cô nữa trông rất ngon miệng, thật làm cho người ta nghiện; Nhĩ Đông Thần tiếp tục cắn mút liếm (đủ các thể loại), nhân lúc rảnh rổi cởi áo của mình ra, sau đó nhanh chóng kéo chiếc quần dài bằng bong của cô ra, Tất Hạnh Trừng cảm thấy hai chân lạnh băng, theo bản năng muốn khép hai chân lại, vừa đúng ý của anh đem hai chân cô quấn lấy thắt lưng anh.

Tất Hạnh Trừng không thể tin, ngoại trừ lúc chụp hình, tính tình xã trưởng rất lạnh nhạt (sắp bị ăn mà con lãnh với chả đạm)~~~, bây giờ động tác cũng quá lưu loát, giống như một người luyện võ, hình như cô đã nhầm, cá tính cùng bản lĩnh thân kinh bách chiến của anh khiến cô mê hoặc.

"Em ướt thế này rồi. . . . . ."

Nhĩ Đông thần thì thầm bên tai cô, trong nháy mắt đánh tan hoàn toàn ý chí trong cô, mấy chữ ma mị như điên cuồng choán lây cô.

Anh nói như vậy mà không đỏ mặt, hơi thở không gấp mà nói cô. . . . . . Nói cô. . . . . . cô mới không có, mới không có. . . . . .

Cơn sóng bất ngờ ập đến, không thể nhịn được thét chói tai, Tất hạnh Trừng cảm giác mỗi lỗ chân long của cô đều thông khí rồi, đáng sợ hơn là sự run rẩy giữa hai chân, khoái cảm bén nhọn cô căn bản không thể chống đỡ được.

Ý thức của cô bị lung lay rồi, ánh mắt mê loạn, miệng nhỏ vô dụng thở dốc, cả người vô lực ngồi phịch trên bàn sách, Nhĩ Đông Thần được voi đòi tiên tiếp tục cởi quần lót của cô.

"Anh vẫn chưa bắt đầu, em cũng quá nhạy cảm đi!" Đầu ngón anh khé lướt qua làm lay động chỗ ướt át của cô, khiêu khích lý trí của cô, quyến rũ cô khiến khoái cảm cô nổi lên; anh thật lâu chưa nghĩ sẽ trêu đùa một phụ nữ như thế, anh thực yêu cái bộ dáng ý loạn tình mê của cô.

Tất Hạnh Trừng còn đang nhộn nhạo trong cao triều lần đầu tiên trong đời không thể nói ra chữ nào nữa, cặp mắt mờ mịt còn chưa thể nhận ra được cơ thể cô rốt cuộc là đang xảy ra vấn đề gì?

"Thích không? Cảm giác lên cao triều." Anh nhẹ giọng hỏi, bộ dáng mờ mịt không biết phải làm sao của cô rất có sức hấp dẫn, khiến anh không nhịn được nữa muốn bắt nạt cô.

Cao triều? Cảm giác rung động vừa rồi là. . . . . . Cao triều? Tinh thần cô còn chưa khôi phục lại.

Hai đùi cô chống đỡ quần tây của anh, đối với Nhĩ Đông Thần mà nói đó là hưởng thụ to lớn, cũng là không phải hành hạ người, anh đang dùng hết sức mà ma sát chỗ mật đào của cô, gãi không đúng chỗ ngứa kết quả khiến cho anh không tự chủ thêm nặng sức lực, gia tăng tốc độ.

"Không cần, không cần. . . . . ." Giữa hai chân cô chua trướng rất khó chịu, tê dại, chỉ cần đụng nhẹ là rất nhạy cảm, nào có thể chịu được thời điểm anh xoa nắn?

"Em chảy rất nhiều nước, anh giúp em lau khô." Anh thở hổn hển, mắt đôi gò bổng nhảy nhót, anh lập tức dùng đầu lưỡi chấn an hai nhóc thỏ không an phận.

"Không được. . . . . . Ừ a! Chớ lau. . . . . . Chảy nhiều như thế, quần của anh cũng ướt! Trước ngừng, trước ngừng. . . . . ." Cô vô dụng đung đưa đầu, câu nói cũng không được mạch lạc.

"ý em là anh cũng cởi quần sao?" Anh cảm thấy cậu nhỏ của mình đã dựng đứng rồi, kìm nén chất lỏng hưng phấn, dịch mật của cô hòa quyện làm ướt quần anh, anh xuyên xỏ bàn tay mình xuống chiếc quần nhỏ của cô, dùng ngón cái khẽ chơi đùa âm hạch, đầu tiên là chậm chạp mà gảy nhẹ, sau đó mãnh liệt mà chèn ép.

Sức lực cùng tốc độ của anh quá mạnh, nguồn nhiệt dưới hạ thể chờ sức lực để phát động, thần chí hốt hoảng lại một lần nữa hiện lên, cảm giác này không làm cho người ta chán ghét trong lòng Tất Hạnh Trừng vẫn cực kì mâu thuẫn, không đè nén được sung sướng, cái miệng nhỏ nhắn liên tục thở gấp, khiến cho hỏa nhiệt mãnh liệt thừa cô hội càn quấy.

"Em sẽ. . . . . . Ừ Hàaa...! Ưmh. . . . . . Em sẽ không nhịn được. . . . . ."

"Không nhịn được cái gì?" Anh biết rõ còn hỏi, thuận tiện gặm cắn miếng thịt ngon trước ngực cô.

Cô cắn môi dưới, bộ dáng vô tội rất là đáng thương, "Em không biết. . . . . ."

"Em biết, anh muốn nghe em nói."

"Xã trưởng. . . . . ." Cô cố gắng cầu xin tha thứ, tha cho cô một lần khôgn cần đem thú tính bộc phát của đàn ông tới, "Xã trưởng, cầu xin anh. . . . . . Em không biết á. . . . . ."

"Em biết, ngoan! Nói ra sẽ không có việc gì !" Môi của anh lần mò tới bờ môi cô, đầu lưỡi dao động kéo kéo môi cô, giống như đang dụ dỗ, giống như đoạt lấy.

Thật nói ra sẽ không có việc gì sao? Tất Hạnh Trừng mở cặp mắt long lanh, giờ phút này, cô cũng chỉ có thể lựa chọn tin anh.

"Xã trưởng, em. . . . . ."

"Hả?" Anh lại đổ thêm dầu vào lửa, tách mở rộng hai chân cô, cặp thỏ ngọc ướt đầm lại càng dán vào anh.

Tất Hạnh Trừng thật muốn khóc, cô không biết mình rốt cuộc xảy ra chuyện gì, trong thân thể như có đốm lửa lớn đang bùng cháy, vào lúc này cô cư nhiên bắt đầu hưởng thụ ma sát ấy, ý thức được giờ phút này cảm thụ gọi là"Hưởng thụ" , một góc nào đó trong đầu cô cảm thấy thất kinh, hoặc là nên nói, mỗi mạch máu trong thân thể bống chốc gãy lìa.

"Ừ đó. . . . . . Hắc ưmh. . . . . . Xã trưởng, em, em. . . . . . em tới cao triều!" một đợt sóng lớn xuất hiện, so với lúc nãy càng cuồng nhiệt hơn, bởi vì kích tình mà toàn thân Tất Hạnh Trừng hồng hồng một mảng, ánh mắt cô không tập trung, khóe miệng chay xuống một chút nước miễng.

Giữa hai chân cô nhanh chóng bắn ra những tia nước sáng chói mắt, yêu mị say lòng người suýt chút nữa Nhĩ Đông Thần không nhịn nổi, buông đao đầu hàng, anh vẫy vẫy bàn tay ướt nước, đầu ngón tay đâm khẽ nhụy hoa của cô, khiến Tất Hạnh Trừng không khỏi thoái mái mà ưm ra tiếng.

Môi anh đào hé mở, gáp gáp thở dốc, Nhĩ Đông Thần không kìm hãm được phong tỏa ngay đôi môi mềm ngọt ấy, đầu lưỡi nóng bóng quấn lấy môi cô dây dưa, anh hung hăng ngậm lấy đầu lưới cô cắn cắn, coi nó thành một viên kẹo, hưởng thụ đầu lưỡi mềm mại khi anh ở trong cô mà cô không biết phải làm sao cho phải.

Anh tham lam, muốn nhiều hơn, nhiều hơn. . . . . .

"Cho anh."

Tất Hạnh Trừng sững sờ nhìn anh, cô có mất trí nhớ đi chăng nữa thì cũng biết cái anh muốn bây giờ là gì, mặc dù cô thích anh, không ghét những hành động mắc cỡ anh dôid với cô, nhưng cô không xác định nổi. . . . . .

Bọn họ tiến triển quá nhanh?

"Em. . . . . ."

Nhìn cô khó xử, môi lưỡi anh thả chậm tốc độ bày tỏ sự thân mật, tinh thần t*ng trùng xông lên não của đàn ông cũng nhanh chóng bị hạ xuống, "Anh không chịu nổi nữa, cho anh được không?"

Tất Hạnh Trừng thấy dáng vẻ khổ sở của anh như lúc nào cũng có thể nổ tung, cô vừa đồng tình nhưg cũng không đành lòng, chỉ là, cô vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lí.

"Xã trưởng, thật xin lỗi, cho em thêm chút thời gian được không?"

Cạu nhỏ trong đũng quần đã sớm đau trướng, Nhĩ Đông Thần rất muốn bất chấp tất cả chạy nước rút, anh nắm chắc giữa họ có lưỡng tình tương duyệt, tỷ lệ anh thất bại rất thấp, ngay cả lúc đó anh có thể vừa đấm vừa xoa; nhưng anh không hi vọng cô vì sợ hãi mà đón nhận anh.

"Nên xin lỗi là anh, anh quá nóng vội rồi."

Thấy Nhĩ Đông Thần cố nén kích động, lấy lại phong độ quân tử, Tất Hạnh Trừng rất cảm động.

Nhĩ Đông Thần quả nhiên rất dịu dàng, nhưng anh mới vừa làm cho cô rất thoải mái, cô lại không thể mặc kệ nhu cầu của anh, có phải cô quá ích kỉ hay không?

"Chỉ là. . . . . . Em có thể giúp anh?" Mặt đỏ bừng, cô nhắm mắt hỏi, cô thiếu đó chính là kinh nghiệm, không phải tính kiến thức, tay cô sờ sờ đôi môi, ừm nhất định phải suy nghĩ nghiêm túc.

Vào lúc này Nhĩ Đông Thần không biết làm sao, đầu không tự chủ hiện lên hình ảnh cô cởi bỏ quần áo, kìm nén dục hỏa cuồng nhiệt suýt chút nữa nổ tung.

Cuối cùng, anh đỡ cô ngồi xuống lấy áo choàng khoác lên người cô, ôm cô vào ngực thật chặt, cô bé ngốc ngếch này, đáng giá để anh quý trọng, anh có thể nguyện ý vì cô mà chờ đợi thêm vài ngày. . . . .