Những hoạt động náo nhiệt cuối năm, không có lực hấp dẫn đối với Tất Hạnh Trừng, cảnh tượng người người chen chúc vào một chỗ, nghĩ đến thôi đã khiến cô cảm thấy mệt mỏi.
Ngày cuối cùng của năm, thành viên của xã đoàn chụp ảnh rủ nhau đến một bãi biển, chờ bình minh lên để tiến hành chụp hình, tuy rằng ngoài bờ biển rất lạnh còn phải hy sinh giấc ngủ quý báu, nhưng Tất Hạnh Trừng lại cảm thấy rất hứng thú…
Nếu nói khoa học kỹ thuật ngày càng phát triển, khiến cô cảm thấy rất thần kỳ, có thể ghi lại từng khoảnh khắc đẹp nhất bằng máy ảnh. Năm thứ nhất đại học cô đã bắt đầu hứng thú với việc chụp hình, tuy rằng học hệ trung văn, nhưng trong bốn năm đại học, cô rất muốn sau khi tốt nghiệp được làm công tác hậu kì ở xã đoàn.
Trong thời gian chờ đợi nhàm chán, Tất hạnh Trừng ngồi trong lều vải bên bờ cát, vừa xem các cuốn tạp chí chụp ảnh, vừa nghe thấy tiếng cười đùa của một vài xã viên nào đó.
"Xã trưởng, chờ tới lúc bình minh, anh có thể chụp ảnh chung với em không?" Trên đời này có rất nhiều phụ nữ thích chưng diện mà không sợ đổ máu mũi, đến bờ biển vào mùa đông, vẫn kiên trì mặc váy ngắn cũn khiến người nhìn muốn phun máu mũi, hoặc là nhiệt tình tăng cao tới mắc không còn cảm thấy lạnh chăng?
"Em cũng muốn, em cũng muốn! Xã trưởng, cầu xin anh cũng chụp ảnh cùng em có được không?" Cũng có loại phụ nữ đến nửa đêm rồi mà còn không chịu tẩy bỏ lớp trang điểm dày cộm đi. Căn cứ theo dự đoán ảnh chụp trên internet, trước khi và sau khi trang điểm có chênh lệch rất lớn, đa số cư dân mạng đều cảm thấy rất ngạc nhiên.
"Kính nhờ , nhân vật chính hôm nay là cảnh mặt trời mọc, không phải các cô cũng không phải xã trưởng có được hay không?" Cuối cùng cũng có người nhào ra kháng nghị, chẳng qua là quần áo cũng không giữ ấm được chỗ nào trên cơ thể, nếu nói khoa trương thì vị này cũng có thể tham gia vũ hội hóa trang gắn lông mi giả, ra sức chớp mắt, "Xã trưởng, kỹ thuật chụp ảnh của em còn rất tệ, anh có thể chỉ dạy thêm giúp em không?"
Phì! Tất Hạnh Trừng âm thầm cười sặc sụa, mấy người phụ nữ này biểu diễn thật đặc sắc, vậy là mỗi lần cô đi hoạt động cùng xã đoàn cũng có vài tiết mục để xem cho đỡ buồn….
"Không vấn đề gì. Năm mới thứ quan trọng nhất chính là bình minh, mọi người đương nhiên muốn cùng nhau chụp vài tấm hình làm kỉ niệm." Giọng nói nhẹ nhàng trầm ấm mà rất có từ tính, khuôn mặt anh tuấn mang theo nụ cười thân thiết làm điên đảo lòng người, "Trước khi có người hướng dẫn. . . . . . không bằng cô cứ thoải mái chụp, để tôi xem trình độ của cô đến đâu, nói không chừng cô rất có tài năng, không cần phải khiêm tốn đâu!"
Ha! Xã trưởng đại nhân vừa sử dụng một chiêu đã khiến người ta cam tâm tình nguyện, khiến Tất Hạnh Trừng thầm nghĩ đập bàn tán dương, giả vờ khuất phục dưới dòng nước chay xiết, khiến cô không nhịn được cười trộm trong lòng.
Tất Hạnh Trừng cũng không phải người ngoại đạo, xã trưởng Hà Nhĩ nổi tiếng đẹp trai cũng không khơi dậy nổi hứng thú trong cô, ngoại trừ kỹ thuật chụp ảnh tuyệt đỉnh khiến cô khâm phục, thứ khiến cô chú ý nữa là , có thể xã trưởng và cô giống nhau, cũng có sở thích nói giỡn.
"Nhĩ Đông Thần" , xem từ mặt chữ không có vấn đề gì, nhưng phiên âm khiến người nghe phải suy nghĩ nhiều; giống tên "Tất Hạnh Trừng" của cô , khi có người hỏi quý tính đại danh, khi nói tên, bình thường sẽ bị hỏi tiếp một câu"Sau đó thế nào?" .
Không có tiếp theo, cô họ"Tất" , tên "Hạnh Ttrừng" , gặp phải đồng âm không phân biệt được càng phiền não hơn, còn có thể hỏi cô một câu, như "Trình" của phương trình, “Trần” của Nhĩ Đông Trần.
"Nhĩ Đông Thần" , "Nhĩ Đông Trần" , nói vậy chắc anh cũng hay gặp những trường hợp tương tự như thế
Bình thường anh luôn rất nhiệt tình với các xã viên, nhưng lúc này ánh mắt không lịch sự của Nhĩ Đông Thần nhìn về phía Tất Hạnh Trừng đang cười trộm mà bả vai run run; sau đó cô ngẩng lên vừa vặn bắt gặp ánh mắt của anh, anh rất hào phóng tặng lại cô một nụ cười, bị bắt ngay tại trận cô xấu hổ cúi đầu lật lật quyển tạp chí làm bộ đang xem rất chăm chú.
Thực ra cô cũng không cần khẩn trương, chẳng qua chỉ là nhìn lén mà thôi, nếu Nhĩ Đông Thần bị nhìn như thế, anh hẳn đã sớm rất quen thuộc với việc ấy .
Trên thực tế, Nhĩ Đông Thần đã quen với việc ôm ấp giai nhân rồi, nhiệt huyết thời trai trẻ, về bản năng của cơ thể, về cảm giác được chinh phục cảu đàn ông, anh cũng không chán ghét trở thành tiêu điểm của mọi người. Thời trung học, miễn là nhìn vừa mắt, anh đều không bài xích mà trực tiếp qua lại, thẳng thắn duy trì quan hệ bạn giường với đối phương.
Kỳ thật nói là quan hệ bạn giường, đối với anh thì gọi là sex Friend thì chính xác hơn! Nhĩ Đông Thần cũng quên mất thời gian, bỗng một ngày anh nhận ra rằng mình vẫn rất ngây thơ, phát hiện việc lưu luyến bụi hoa, làm tình thánh tự cho là đúng rất ngán, rất không thú vị.
Hiện tại, những người phụ nữ mù quàng vây quanh anh, Nhĩ Đông Thần xem đó là những tia màu điểm xuyết cho cuộc sống của anh, thỉnh thoảng nói chuyện trên trời dưới đất, lúc nóng lúc lạnh, thời gian không cần thì xua đuổi. Khi anh làm việc mà anh thích nhất [ chụp ảnh] thì dù chỉ một tia quấy nhiểu nhỏ anh cũng từ chối.
Tất Hạnh Trừng đang giả bộ như không có chuyện gì, nhưng vẫn cảm thấy rất lúng túng, trừ việc này ra, còn cảm thán rất sâu sắc.
Nhìn người kia nhếch miệng cười yếu ớt, đối với người không mê trai đẹp như cô mà nói, cũng choáng váng ngay lần đầu tiên nhìn thấy anh cười; Tất Hạnh Trừng cô cuối cùng cũng trải nghiệm được lực sát thương kinh người của anh, khó trách người ở “ Đông Thành” ngày càng tăng lên.
Tai họa! Một người vừa đẹp trai vừa tài giỏi, tính tình tốt, rất nam tính, đúng là một yêu nghiệt..
Tất Hạnh Trừng thầm nghĩ như vậy, khi duỗi người toàn thân cô đều đau nhức, cô liếc nhìn yêu nghiệt phía trước, bỗng nhiên cảm thấy lạnh toát, cô trừng mắt thật lớn.
Trời ạ ! Phong cách thoải mái kia của Xã trưởng đúng là đòn trí mạng đối với phụ nữ..
Chỉ cần đeo máy ảnh lên Nhĩ Đông Thần như trở thành người khác, hoàn toàn khác với vẻ hòa nhã bình thường, với ống kính máy ảnh thì luôn nhìn bằng ánh mắt sâu sắc thâm thúy, dường như ánh mắt ấy có thể nhìn thấu mọi việc trên trời dưới đất, đầu tiên dung đôi mắt ấy để tìm kiếm đối tượng, sau đó chụp lấy, để làm bằng chứng cho sự vật ấy.
Lúc này Nhĩ Đông Thần nói năng rất thận trọng, thậm chí hơi lạnh nhạt, khó mà gần gũi, ngay thời khắc quan trọng, có thể khiến người khác không dám tới gần, nếu có người vẫn có can đảm, thì ngay lập tức sẽ được mở mang kiến thức về anh.
Anh càng như vậy, càng khiến mấy phụ nữ kia điên cuồng, với chuyện này mà nói Tất Hạnh Trừng có hai điều băn khoăn, phải chăng mấy phụ nữ kia thích bị ngược, việc này cô không thể nào lý giải nổi. Hoặc là xã trưởng có hai tính cách khác nhau trong một con người chăng?
Hai con người. . . . . . Chậc chậc, thật sự là gấp bội tai họa!
Sớm chủ nhật đầu đông, Tất Hạnh Trừng lưu luyến ổ chăn thật lâu mới quyết định rời giường đi đánh răng rửa mặt, cô lái xe tới trung tâm chợ cách chỗ cô ở khoảng một giờ đi đường, mặc kệ gió rét.
Cô ôm lấy cơ thể nhỏ bé của mình, bảo bối duy nhất của cô giữa sườn núi vắng vẻ này chính là chiếc máy ảnh, cô chán ghét việc vận động, mới đi một chút mà cô đã thở hồng hộc, thở như trâu, không thể không bội phục những người vẫn có thể vừa đi vừa nói cười kia.
Cách đó không xa, một ông lão tóc trắng xóa đứng bên thềm đá, phía sau ông chính là một bà lão đang vươn tay ra, bàn tay ấy có lẽ đã phải làm những việc rất nặng nhọc.
Ngay lập tức! Cô nhanh chóng nháy máy ảnh liên tục.
Đôi vợ chồng già bị hành động này của cô làm cho hoảng sợ, bỗng ngây ra như phỗng, hai tay xấu hổ dừng giữa khoảng không.
Cô gái này giống như chó săn ở trên TV hay sao? Nhưng sao chó săn lại tìm đến chỗ hai vợ chồng già bọn họ chứ? "Tiểu, tiểu thư, chúng tôi là vợ chồng hợp pháp đó!" Dưới tình thế cấp bách, ông lão cũng không biết mình đang nói gì.
Không phải là đang hoài nghi bọn họ ở ngoài này yêu đương vụng trộm chứ, còn tìm riêng một người tới chụp ảnh nữa! Bà lão bên cạnh liếc chồng mình một cái.
"Ách. . . . . . Cháu biết, cháu biết, là cháu đã thất lễ, thật xin lỗi." Tất Hạnh Trừng liên tục không ngừng xin lỗi, "Cháu không phải nhân vật khả nghi nào, cũng không có động cơ bất chính, cháu rất hứng thú với việc chụp ảnh, cháu muốn chụp một bộ ảnh với những động tác cầm tay khác nhau."
Tất Hạnh Trừng giải thích cho ông lão nghe, đôi vợ chồng già vẫn không hiểu, cô lại nhanh chóng nói : "Vừa rồi cháu thấy ông với bà ở trên bậc thềm cầm tay nhau, là một loại tin tưởng lẫn nhau, khiến cháu rất cảm động, cho nên mới nhịn không được bấm máy chụp, nếu ông bà cảm thấy bất tiện, cháu liền xóa những tấm ảnh đó được không ạ."
Hôm nay cô đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, vì tránh cho nhân vật vì chuẩn bị chụp hình mà cứng ngắc không tự nhiên, cô liền tiền trảm hậu tấu, tuy rất tiếc, nhưng chân dung của người khác người ta có quền cho chụp hay không, cô rất tôn trọng quyết định của họ.
Mặc dù là ảnh được chụp vội, nhưng Tất Hạnh Trừng tin tưởng vào cảm giác của cô, nếu thật phải xóa bỏ, cô thật sự rất tiếc nuối; giơ máy ảnh lên, giờ phút này như nặng thêm mấy ngàn cân, cô định trước mặt đôi vợ chồng già này xóa bỏ những tẩm ảnh đó đi, ngẩng mặt lên, cô thấy rất ngạc nhiên vì hai ông bà này đang đỏ mặt.
"Chúng ta đều lớn tuổi rồi, không so đo với cô bé về mấy tấm ảnh đâu" Ông lão ho nhẹ, nhanh chóng nói…
"Ý của ông là . . . . ."
"Cô bé, không quan hệ, ảnh chụp cháu giữ đi!" không biết tay ông lão nắm chặt lại khi nào, dựa vào một câu nói khiến ông tin tưởng, làm cho hốc mắt cô hơi đỏ lên.
"Vâng, tay là chi quan trọng nhất, mỗi cử chỉ của cánh tay đều có ý nghĩa khác nhau, ý muốn đã thể hiện trong toàn bộ động tác của bàn tay, những người câm điếc cũng có 『 ngôn ngữ của người câm điếc 』, vậy nên cháu đã rất muốn chụp cảnh những người tay trong tay, giống như một câu chuyện xa xưa vậy."
"Giống như bắt tay lễ phép, hay khi phấn khích thì vỗ tay hoan nghênh sao?"
"Ông à người thật lợi hại, chỉ một chút đã hiểu cháu đang nói gì!" anh và cô gặp nhau cũng tính là tri âm sao? Giờ phút này cô rất muốn cùng xã trưởng nắm tay nhau thật chặt.
"Cháu giải thích rất rõ ràng, ý nghĩ không khó lý giải, vậy cháu có thu hoạch được gì không?"
"Có rất nhiều ạ! Ngoài leo núi giảm béo ra, còn có những vị mặc bộ Tây trang thẳng thớn, hay bộ trang phục công sở chật hẹp, đứng, ngồi, tay đưa lên thế nào, ngay cả hơi thở; cả những cái nắm tay cổ điển, cháu cũng không có bỏ qua." Nhẹ vỗ về thành quả phong phú duy nhất trong máy ảnh, Tất Hạnh Trừng tươi cười nói.
"Tôi có được thu hoạch ngoài dự tính, lúc lên núi xem cảnh đêm không may bị lạc đường, đến hừng đông mới xuống được chân núi, thật bất ngờ lại chụp được cảnh hai người đang bỏ tay nhau ra với bộ dáng đang giận dỗi đối phương, cứ tưởng rằng sẽ chọc giận bọn họ, ai ngờ hai người họ xấu hổ nhìn nhau vài giây, chuyện bị chụp lại là bước đệm để họ hòa giải, còn chủ động nắm tay nhau để cháu chụp nữa, không biết cháu đây có tính là ở hiền gặp lành hay không nhỉ? Ha ha!"
Nghe cô thao thao bất tuyệt, tự nhiên trong đầu Nhĩ Đông Thần phác họa nên một hình ảnh, đứng một bên đánh giá đôi mắt sáng thần thái rạng rỡ của cô; anh không ấn tượng lắm đối với cô, vẫn nghĩ cô là người rất nội tâm, xem ra có thể anh đã nhầm rồi.
"Tôi lo nếu báo cho người ta trước khi chụp sẽ bị khẩn trương, cho nên mới nhân lúc biểu tình tự nhiên nhanh chóng bấm máy, rồi mới tới báo cho đối phương biết, hỏi bọn họ có đồng ý cho tôi giữ lại ảnh không?." Chỉ cần là việc liên quan tới chụp ảnh là cô luôn miệng nói không ngừng được, dường như đã quên mất cô và Nhĩ Đông Thần cũng không phải ưa nhau cho lắm, "Tôi rất tôn trọng quyết định của người bị chụp, nếu không được giữ lại ảnh thì rất đáng tiếc, nhưng nếu họ cho phép được giữ lại, tôi rất cảm tạ tấm lòng của họ."
"Cho nên. . . . . . em vừa bảo tôi, không phải bởi vì nhận ra tôi, mà là muốn hỏi ta có muốn cho em giữ lại ảnh không sao?" Nhĩ Đông Thần nghe ra chút manh mối, cũng không biết có phải cô làm vậy để muốn anh chú ý đến không, anh nhớ không lầm thì cô đã nói, khóa học năm đó, lần đầu tiên không phải cô nhìn lén anh.
"Đúng rồi, ha ha!" Cô gãi gãi đầu, cười gượng hai tiếng, thật là không biết xấu hổ, cô không phải người ở “Đông Thành” rất khó để chỉ nhìn bóng lưng mà nhận ra anhcho dù là nhìn nghiêng mặt, vừa rồi một chút cảm giác quen thuộc cô đều không cảm thấy.
Cô thẳng thắn thừa nhận, Nhĩ Đông Thần lặng đi một chút, lại nghĩ đây là chiêu làm bộ vô hại, rất nhiều nữ sinh vậy quanh anh; chiêu này anh cũng gặp qua nhiều lần rồi, nhưng anh tôn trọng suy nghĩ của mỗi người, cũng lười quan tâm đến những phụ nữ giả bộ rụt rè ngụy tạo như vậy.
"Cháu có thể cho ta xem thành quả của cháu một chút không?" Trọng điểm với ông lão vẫn là mấy tấm hình khi này mà cô chụp.
"Cháu là muốn xã trưởng xem qua một chút rồi nhận xét, nhưng ngại hình xấu, cho nên.." Tâm huyết của cô đang dâng trào nên không để ý tới thứ gì khác kỹ thuật của cô cũng đã có tiến bộ, nhưng vẫn chưa thể nói là chuyên nghiệp, thực sự sẽ khiến cao thủ trước mặt này chê cười một phen.
"Vậy cháu có thể lén cho ta xem một chút không? Tuy rằng ta lớn tuổi rồi , nhưng vẫn rất tò mò!"
Vừa dứt lời, đáy mắt Nhĩ Đông Thần hiện lên tia kinh ngạc, sau đó vội giấu đi, ánh mắt có vẻ chờ mong, thế nhưng cô lại không hay để ý tới anh.
Trước giờ cô vốn rất kính trọng người già, nếu ông lão thực muốn xem ảnh, cô không lý do gì lại đi từ chối yêu cầu nhỏ này!
Tất Hạnh Trừng gỡ máy ảnh trên cổ xuống, thao tác nhanh chóng hiện ra loạt ảnh chụp, "Đây là ảnh chụp vợ chồng ông Lý! Nếu ông bà thường hay leo núi này chơi, nói không chừng có thể cùng họ thân thiết."
"Đầu gối của ta không được tốt lắm, đã nhờ Đông Thần theo giúp đi tản bộ." Dường như ngại Tất Hạnh Trừng phải theo quá nhanh, ngón tay bấm máy có vết trai, lưu loát chính xác mà hé lộ ra, "Có thể là cháu trình độ chưa cao , mấy tấm phong cảnh này, chưa có đủ độ nét, có nhiều chỗ không thấy được rõ ràng, nhưng ta thấy cháu đem ảnh chụp này rửa thành ảnh đen trắng, chỉnh sửa một chút, có lẽ sẽ có sự khác biệt."
"Rửa thành ảnh đen trắng phải không ạ. . . . . ." Tất Hạnh Trừng còn đang nghĩ nên hoàn thành bức ảnh như thế nào, cuối cùng cũng đã có biện pháp.
"Tiểu nha đầu, rất có thiên phú! Ta thực thích mấy tấm hình cháu chụp rất có độ tinh khiết." Không quan hệ nhân vật trong ảnh chính là bản thân ông lão, chính là bức ảnh có tỷ lệ rất cân đối người chụp ắt hẳn là có tài nghệ.
"Cám ơn ngài." Tất Hạnh Trừng cười cười, "Thì ra ông là người trong nghề!"
"Ta nghe cháu nói chuyện đâu vào đấy, biểu đạt năng lực rất có logic, không giống những người trẻ tuổi nói chuyện chút nào, nói chung, là do cháu nói chỉ chụp ảnh nên mới tò mò muốn xem ảnh cháu chụp một chút; nếu người ta muốn thoái thác cũng có rất nhiều lý do. Trong một bài văn từ ngữ tốt cũng không hẳn, mà cả câu cú cũng cần phải hoàn chỉnh, chụp ảnh cũng như vậy, ảnh cháu chụp cùng con người cháu rất giống nhau, có cảm giác chân thành, cũng rất tình cảm."
"Thật vậy sao?" Mặc kệ đó là lời khách sáo, đối với những người trẻ như cô thì đó là động lực rất lớn, bởi vì cảm nhận được lời khen đó là thật tâm, cô cảm động đến muốn rơi lệ, đừng nhìn cô bình thường câu nệ tiểu tiết, lời nói sắc bén, trên thực tế, cô sống khá cởi mở và thoải mái
"Đừng hoài nghi! Ta chưa bao giờ tùy tiện khen người khác ." Biết rõ như thế, Nhĩ Đông Thần như thế nào mà cô được ông ngoại khen là ảnh chụp có tình cảm.
Nghe vậy, Tất Hạnh Trừng rất cảm động, cô hy sinh giấc ngủ chạy đến đây, vất vả như vậy quả nhiên rất đáng giá, đối với sự ủng hộ của người nhà của anh, xem ra cô đã gặp được người tốt, cô cúi người xuống coi như lời cảm ơn ngầm đến ông ngaoij của Nhĩ Đông Thần.
Nhưng bây giờ cô đã biết, Thì ra là ông ngoài chứ không phải ông nội, là ông ngoại! Đợi chút, ông ngoại?
Tự nhiên cô ôm máy ảnh nhảy dựng lên, hai mắt trợn trong đầy kinh ngạc, "Ngài, ngài. . . . . . Ngài là bậc thầy Trần phong sao?"
"Em có ổn không?" Thấy Tất Hạnh Trừng hóa đá một lúc lâu không cử động, Nhĩ Đông Thần có ý tốt quan tâm, nhưng phản ứng của cô cũng là quá khoa trương đi, như thể gặp một bậc cao tăng đắc đạo, hại anh khi nãy thiếu chút nữa thì phun ra câu "Nữ thí chủ, ngài nói quá lời" .
"Cháu biết ta sao?" Trần Phong mỉm cười.
Tất Hạnh Trừng nuốt nước miếng, rồi ra sức gật đầu, "Nhiếp, Nhiếp ảnh gia đại tiền bối Trần Phong, danh tiếng lẫy lừng! Cháu rất thích nhất tác phẩm [ NƯỚC] của ngài, yên lặng, giọt nước, bàng bạc, các mọi góc ảnh đều đạt trạng thái hoàn mĩ, ngài chính là thần tượng của cháu! Lúc đâu cháu nghĩ rằng Nhĩ Đông Thần học trưởng chỉ là “ Gối thêu hoa” ( ý nói là những người chỉ có vẻ bề ngoài mà bên trong trống rỗng ấy ), sau này nghe tới anh ấy là cháu của ngài, cháu mới gia nhập hội nhiếp ảnh.
"Thêu hoa. . . . . . Gối đầu?" Nghe được lời cô, trán Nhĩ Đông thần hiện lên ba vạch đen,chẳng lẽ cô có cảm tình với cái gối thêu hoa sao?
"Xã trưởng, thật xin lỗi, tôi chỉ nói thẳng, không có ác ý , sau khi gia nhập xã đoàn tôi mới biết được không thể nhận xét một người chỉ thông qua vẻ bề ngoài, kỹ xảo chụp ảnh của xã trưởng thực khiến người ta bội phục, thật không hổ là cháu ngoại của tiền bối Trần Phong!"
Tất Hạnh Trừng nhanh chóng khẳng định, khiến Nhĩ Đông Thần dở khóc dở cười, cô không trả lời câu hỏi của anh, mà vòng vo nói tới chuyện khác hành động rất chi là tự nhiên! Thế nhưng lại chiếm hết lời nói của ông ngoại, anh cũng đến bội phục , ông ngoại thực sự là nhiếp ảnh gia có tiếng một thời, tuy vậy anh cũng chưa bao giờ có áp lực dưới danh tiếng của ông, anh thực sự rất tự hào là cháu ngoại của ông.
"Đông Thần, vị đồng học này của cháu rất thú vị." Ông lão thân thiết rót chén nước cho cô, "Hàn huyên nhiều như vậy, cháu cũng khát nước rồi! Đúng rồi, tên cháu là gì?"
"Tất Hạnh Trừng." cô nhẹ nhàng trả lời, cô muốn biểu hiện thật hoàn hảo trước mặt vị đại thần tượng này..
Cô không bao giờ dám nghĩ tới sẽ có ngày đứng trước mặt thần tượng của mình mà nói chuyện như thế này, hơn nữa thần tượng còn rót nước cho cô; trời ạ! Cô không dám mơ tới ấy chứ!
"Sao?"
Nhận ra sự nghi hoặc của ông lão, cô nhanh chóng giải thích: "Chữ [ Tất] trong đầy đủ, [Hạnh] trong hạnh nhân, [Trừng] là trong sáng, tên cháu là Tất Hạnh Trừng."
"Tất Hạnh Trừng..!" Ông lão liếc đứa cháu ngoại một cái, tuy cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, không khỏi cười thoải mái.
"Đây là vốn tên là sao?" Thân là xã trưởng, anh đối với cái tên này không phải hoàn toàn không có ấn tượng, chính là trước kia anh nghĩ cô nói giỡn, nếu là đùa thì anh không để trong lòng.
"Đương nhiên, tên anh không phải vốn là tên sao?" Anh ta đang nghĩ cái gì vậy. Chỉ người nhà anh mới được hài hước, không cho cô đùa giỡn lại sao? Bất quá, kỳ thật hai người bọn họ đều là vô tội .
Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của cô, khóe miệng Nhĩ Đông Thân chợt nhếch lên, nghĩ rằng cô đang cố tình tỏ ra hài hước đây mà.
"Tất tiểu thư. . . . . ."
"Đại sư, nếu ngài không chê phiền phức, gọi cháu Trừng Trừng là tốt rồi, bạn bè của cháu đều gọi như vậy ạ ."
"Vậy cháu cùng Đông Thần gọi ta một tiếng ông ngoại là tốt rồi." Thân là bậc thầy nhiếp ảnh đương thời, Trần Phong cũng do thực lực, "Trừng trừng, cháu cũng đọc đại truyền hệ sao?"
"Không, cháu đọc Trung văn hệ ."
"Trung văn hệ sao? Khó trách nói đâu vào đấy, còn liên quan đến việc cháu chụp hình. . . . . ."
Vừa nghe Trần Phong nhắc tới chụp hình, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tất Hạnh Trừng trùng xuống, ý nghĩ đầu tiên là đại sư không muốn cô giữu lại ảnh, "Ngài không phải là muốn để cháu xóa mấy tấm ảnh đó chứ?"
"Nếu không cho cháu lưu lại ảnh chụp, không phải nói chúng ta không đủ thân thiết sao?" Ông chỉ thấy vừa rồi nhắc tới, đồng ý cho cô giữ lại mấy tấm hình, mấy người đó rất thân thiện.
Cho nên ý của đại sư là nguyện ý cho cô giữu lại ảnh? Tất Hạnh Trừng lập tức tươi cười rạng rỡ, có thể cùng với thần tượng nói cười đùa giỡn vui vẻ, khiến cô cảm thấy hôm nay thực sự rất may mắn!!!
"Cháu có mấy tấm vé, ngài có thể kí tên giúp cháu được không? Cháu cam đoan là tự mình sử dụng, tuyệt không lấy để kiếm lời!" Cô làm như vậy có bị coi là cơ hội không nhỉ? Nhưng gặp được đại sư thế này không thể không cơ hội được.
"Ta nói này, đến nhà ta chụp hình đi!"
"Trong nhà?" Tất Hạnh Trừng nhất thời không biết phải làm gì
"Nhà ai?" Nhĩ Đông Thần cũng không kịp suy nghĩ gì.
"Nhà của ta có không gian riêng chụp ảnh muôn màu rực rỡ, thiết bị đều đạt tiêu chuẩn, ta thích phong cách chụp ảnh của cháu, cũng cấp thiết bị cho cháu vô điều kiện, để cháu tiết kiệm chút chi phí, nhân tiện để cháu ta giúp cháu. . . . . . Ta nói, nó ở bên cạnh hỗ trợ cháu."
Tất Hạnh Trừng hoàn toàn không nghi ngờ cái mà đại sư gọi là "Đạt tiêu chuẩn" , tiết kiệm tiền lại có chuyên gia trợ giúp, quan trọng là, người yêu thích chụp ảnh ai không muốn được đại sư chỉ bảo cùng với trang thiết bị chất lượng tốt chứ.
"Nhưng vô công bất thụ lộc, cháu sao có thể nhận được ạ?"
"Ta không phải vừa mới nói thích phong cách chụp ảnh của cháu sao? Khó có dịp gặp được vãn bối thường thức như vậy, coi như ta tận tâm, giúp vãn bối, có việc gì sao?" Nếu thật muốn tiến tới chuyên nghiệp, phải tốn thời gian và tinh lực không ít; mời người giúp đỡ hoặc chính mình mở phòng chế tác, phải có vài máy ảnh chụp chuyên nghiệp, nếu không có Bá Nhạc giúp đỡ, chỉ dựa vào một chút tiền vốn của chính mình thì thực là khó nói ; ông là người từng trải, cho nên mặc kệ là cháu ngoại là xã trưởng gì đó, vẫn là rất thích tiểu nha đầu lanh lợi này, ông muốn ra tay giúp đỡ một phen.
• Bá Nhạc: điển tích thời Xuân Thu chiến quốc, ý chỉ phải có người có tiềm lực về mọi mặt giúp đỡ mới có thành công.
Nghe lời nói y như trong giấc mộng, làm Tất Hạnh Trừng muốn rơi lệ .
Cho dù Trần Phong đại sư nói không có vấn đề gì, chỉ bằng thích phong cách chụp hình của cô, cô đã rất thỏa mãn rồi.
Cái gọi là dậy sớm để côn trùng ăn, chỉ là tình huống hiện tại của cô; hôm nay hi sinh giấc ngủ cùng ổ chăn quả nhiên rất đáng giá.