Bà Xã Mua Được

Chương 27: Mất liên lạc




Bên này, Chiêu Đệ vừa cúp điện thoại, cơm cũng không muốn ăn, đã ngay lập tức gọi ông Trương vào, muốn ông lái xe trở về thành phố W. Vừa nãy khi nghe được sự tức giận từ lời nói của Diệu Tổ, cô cũng biết cảm xúc của cậu chàng lúc này đang rất kích động. Cậu thật sự muốn tìm đến tận cửa, nhỡ mà khiến Tiểu Trí chịu tổn thương gì đó thì cô thực sự không biết mình có thể tha thứ cho người em trai này được hay không nữa.

Tuy chỉ mới chung sống được nửa năm ngắn ngủi nhưng ở trong lòng Chiêu Đệ, bây giờ Tiểu Trí chính là người quan trọng nhất. Cô không cho phép bất luận kẻ nào làm tổn thương đến anh, kể cả là Diệu Tổ đi chăng nữa cũng không được.

Ông Lâm thấy bộ dạng gấp gáp vội vàng của Chiêu Đệ thì trong lòng cũng bắt đầu có chút lo lắng, sẽ không phải là thằng nhỏ Diệu Tổ lại gây nên chuyện hồ đồ gì chứ.

“Chiêu Đệ, thế này là thế nào? Diệu Tổ nó nói gì với con?” Bà Lâm bắt lấy cánh tay Chiêu Đệ, bắt đầu hỏi tới tấp. Thằng nhỏ Diệu Tổ này tính tình bướng bỉnh, tính khí cũng không tốt lắm nhưng ngàn vạn lần đừng có làm gì chuyện vọng động gì đó mới được.

“Mẹ, Diệu Tổ không có chuyện gì cả. Bây giờ em ấy đang ở thành phố W. Em ấy nói muốn đi tìm Tiểu Trí, đưa con trở về. Mẹ bảo, đây là chuyện gì chứ. Con đã nói rất nhiều lần rồi. Con ở nhà họ Trần sống rất tốt, Tiểu Trí đối với con cũng rất rất tốt. Anh ấy là người đàn ông của con, là người đàn ông con muốn được chung sống suốt cả cuộc đời. Tại sao em ấy lại muốn đưa con trở về chứ? Nếu như… Nếu như Tiểu Trí nghe lời của em ấy mà làm bậy thì mẹ bảo con biết sống như thế nào đây?”

Chiêu Đệ nhìn bà Lâm và ông Lâm, cảm xúc bỗng nhiên xuống dốc không phanh. Dọc theo đường đi, cô luôn lo lắng hãi hùng, chỉ sợ Diệu Tổ xảy ra chuyện. Vậy mà không nghĩ đến, cậu lại tự chủ trương chạy đến thành phố W, còn muốn đi tìm nhân vật mấu chốt là Tiểu Trí. Tại sao cậu lại muốn đơn phương giúp cô ra mặt chứ? Cậu ngay cả mặt của Tiểu Trí còn chưa từng nhìn thấy đã luôn miệng gọi anh ấy là kẻ ngu. Cậu cơ bản chưa từng nhìn thấy cuộc sống hiện tại của cô thì sao lại luôn kết luận cô sống không tốt chứ? Cậu làm sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ?

Ông Lâm đến tận bây giờ cũng chưa từng gặp qua dáng vẻ uất ức như vậy của Chiêu Đệ. Lúc nhỏ cô không được đi học tiếp, ông biết cô uất ức nhưng cô chưa bao giờ nói ra, thậm chí cũng không biếu hiện ra. Sau này khi cô gạt bọn họ lập gia đình, khẳng định cũng có uất ức nhưng cũng không nói gì. Nhưng bây giờ, Diệu Tổ chỉ nói muốn đi tìm Trần Trí, cô lại ngay lập tức uất ức thành cái dạng này. Chẳng lẽ… Chẳng lẽ thật sự giống như Chiêu Đệ nói, Trần Trí kia đối với cô rất tốt, mà cô cũng rất yêu mến Trần Trí.

“Chiêu Đệ, con… Con theo mẹ vào trong đi.” Bà Lâm vừa nhìn vẻ mặt của Chiêu Đệ thì trong lòng đã có dự cảm không tốt. Mặc dù mọi người không nói ra miệng nhưng bọn họ vẫn luôn cho là Chiêu Đệ còn là một hoàng hoa khuê nữ. Cho nên, nếu như Trần Trí không tốt, bọn họ cũng sẽ bất kể phải trả giá cao như thế nào cũng sẽ đưa Chiêu Đệ trở về. Nhưng bây giờ, nhìn thấy vẻ mặt cô khẩn trương như thế, bà Lâm cẩn thận quan sát Chiêu Đệ một chút, vừa nhìn thì trong lòng cũng đánh một tiếng.

Mới vừa làm sao mà bà lại không nhìn ra, Chiêu Đệ đâu còn khí sắc của hoàng hoa khuê nữ chứ. Đây rõ ràng là một người phụ nữ trưởng thành đã có chồng mới có được phong vận như thế này. Mặc dù trong lòng đã có đáp án nhưng bà vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn hỏi lại chuyện này nên mới đen Chiêu Đệ kéo vào trong phòng, tránh xa mọi người.

“Mẹ. Giờ mẹ có chuyện gì thì nói ngắn gọn đi, bây giờ con muốn nhanh chóng trở về xem Tiểu Trí ra sao, cũng không thể để Diệu Tổ nói linh tinh gì đó trước mặt Tiểu Trí được.” Chiêu Đệ thấy mẹ cô kéo cô vào trong phòng rồi lại không nói gì mà chỉ nhìn cô nên không nhịn được mà hỏi ra miệng.

“Chiêu Đệ, con nói thật cho mẹ biết, con và cái người Trần Trí đó đã làm việc đó hay chưa?” Bà Lâm đến gần Chiêu Đệ, nắm chặt tay cô, thấp giọng hỏi, trong lòng vẫn mong đợi nghe được một câu trả lời phủ định.

Chiêu Đệ vừa nghe được chuyện mẹ hỏi, mặc dù hoàn cảnh, thời gian đều không đúng nhưng mặt cô vẫn đỏ lên một chút.

Bà Lâm vừa nhìn phản ứng của Chiêu Đệ như thế thì không cần cô nói chuyện cũng biết việc bà lo lắng đã xảy ra. Bà không nhịn được đánh một cái lên trên cánh tay của Chiêu Đệ, dùng sức cũng không hề nhẹ. Dù đã cách một cái áo khoác dày cộm nhưng Chiêu Đệ vẫn cảm thấy cánh tay nóng hừng hực.

“Cái con bé này, sao lại hồ đồ như vậy. Con có biết hay không, một khi con đã trở thành người của Trần Trí, kể cả mẹ với ba con có đem con trở về được rồi thì về sau làm sao con có thể lập gia đình được nữa hả? Thằng đàn ông nào mà lại không so đo việc người đàn bà của mình đã từng qua tay thằng khác, hơn nữa lại là một kẻ như vậy.”

“Mẹ… Tiểu Trí là chồng của con. Kể từ khi con gả cho anh ấy, con chưa từng nghĩ qua sẽ có một ngày sẽ bỏ anh ấy mà đi. Mẹ và ba cũng bỏ ngay ý định muốn đem con trở lại đi. Bất kể chuyện gì xảy ra, con cũng sẽ không bỏ Tiểu Trí. Con thích anh ấy, thích đến nỗi không thể tưởng tượng được. Con không nói dối một chút nào cả. Mẹ nếu thật sự yêu thương con, xin hãy tiếp nhận Tiểu Trí đi ạ.”

Chiêu Đệ thấy vẻ mặt của mẹ cô vẫn còn có chút do dự, chỉ đành nói ra những lời vẫn giấu trong lòng vốn không muốn cho người khác biết: “Mẹ, lời này nói ra có thể khiến cho mẹ đau lòng nhưng trước khi gặp Tiểu Trí, cuộc sống của con trải qua như thế nào mẹ đều biết, rất nhiều chuyện con biết rõ có phí công phí sức làm nhiều hơn nữa cũng không cải thiện được gì, cho nên con mới chấp nhận thay đổi, thậm chí tự ý thay đổi cuộc đời mình. Đây cũng là một trong những nguyên nhân ban đầu con muốn gả cho Tiểu Trí. Con đã nghĩ tới, dù sao tương lai của con đã không có hy vọng gì, vậy nếu như hôn nhân của con có thể đổi lấy hi vọng và tiền đồ cho cả gia đình chúng ta, con còn phải do dự cái gì nữa chứ?”

“Nhưng cho đến khi con gặp được Tiểu Trí, mặc dù anh ấy không thông minh, không thích nói chuyện nhưng anh ấy cho đến bây giờ cũng chưa từng buông tha hi vọng sống. Anh ấy có một bàn tay đánh đàn rất hay nhưng bệnh của anh ấy lại làm cho anh ấy gần như không thể bước chân ra khỏi cửa. Vậy mà anh ấy lại chưa từng nghĩ sẽ từ bỏ việc yêu thích Piano. Anh ấy không giống chúng ta, nhìn vào hiệu quả và lợi ích của người hay vật, nghĩ đến chuyện bỏ ra cái gì có thể thu lại hồi báo gì, kể cả là hồi báo nhỏ nhất. Con thấy được từ anh ấy một người tinh khiết nhất, tốt đẹp nhất. Có thể trở thành người phụ nữ của anh ấy, có thể lấy thân phận là người vợ để ở bên cạnh anh ấy, con cảm thấy đây chính là vì ông trời có mắt, bồi thường cho sự cực khổ mười mấy năm qua của con. Nếu như nói có thể cứ như vậy bình thản, vui sướng sống cùng Tiểu Trí, cho dù có bắt con khổ thêm mười năm, hai mươi năm nữa thì con cũng đều chấp nhận.”

Bà Lâm nghe được lời Chiêu Đệ nói, ban đầu không tin được mà trợn to hai mắt nhưng càng về sau, từ từ khôi phục lại yên lặng.Tuy cưa từng thấy qua Tiểu Trí trong miệng của Chiêu Đệ, trong lòng cũng vẫn còn lo lắng cho Chiêu Đệ nhưng bà thực sự đã buông xuống thành kiến đối với đứa con rể chưa từng gặp mặt này, thậm chí có ý nghĩ đây chính là đứa con thích hợp đối với Chiêu Đệ.

Con gái của bà, bà biết rõ. Đây chính là những lời thật tâm của Chiêu Đệ.

Lúc Chiêu Đệ và bà Lâm từ giữa nhà đi ra thì đã là hơn mười phút sau. Ông Lâm đang đứng đợi ở nhà chính, nhìn về phía vợ mình, thấy vẻ mặt bà gật đầu lại lắc đầu với ông thì trong lòng cũng đã có đáp án. Đã nhiều năm làm vợ chồng, ông nhìn là hiểu được cái gật đầu rồi lắc đầu của bà là có ý gì. Gật đầu ý là nói Chiêu Đệ đã thực sự là người của Trần Trí, bọn họ đoán không sai. Còn lắc đầu chính là muốn ông không nên tiếp tục ngăn cản Chiêu Đệ nữa, để cho cô đi về đi thôi.

Người đời trước phần lớn tư tưởng bảo thủ, chứ đừng nói gì là người ở cái thôn họ Mã nhỏ xíu này. Ông Lâm xuất thân từ gia đình ba đời đều làm nông, con người lại thành thật. Trong quan niệm của bọn họ, tư tưởng đã thành thâm căn cố đế. Trước đây muốn bất chấp tất cả cũng chỉ dựa vào điều kiện tiên quyết là ý nghĩ Chiêu Đệ không thực sự có quan hệ vợ chồng với Tiểu Trí. Vậy nên vào lúc này, nếu muốn ông Lâm và bà Lâm lập tức đứng ra nói rõ thái độ của mình đối với cuộc hôn nhân này của Chiêu Đệ thì đúng là đã làm khó ông bà rồi.

Vậy nên bây giờ, bọn họ nên mau chóng đi đến thành phố W để gặp Diệu Tổ và Trần Trí rồi hãy nói lại sau đi.

Nhưng bên này ông Lâm và bà Lâm vừa mới chuẩn bị xong, chuẩn bị cùng Chiêu Đệ lên xe đến thành phố W thì bên kia đã có người dân trong thôn chạy tới từ phía cả thôn, vừa chạy vừa kêu.

Ông Lâm thấy tình hình không ổn, vội vàng đi ra ngoài hỏi xem đến cùng là đã có chuyện gì xảy ra. Chờ đến lúc ông trở về thì rõ ràng sắc mặt không được tốt.

Chiêu Đệ còn chưa kịp mở miệng hỏi thì ông Lâm đã đem đồ đạc vừa mới thu dọn được từ trong xe lấy ra.

“Chiêu Đệ, chúng ta không thể ra được. Vừa nãy cha của Lý Nhị Oa mới nói là cái đường núi ở cửa thôn kia vì mưa lớn suốt mấy ngày qua , trên núi xảy ra sạt lở đất đã đem đường chặn lại rồi. Nếu muốn đi ra bên ngoài thì phải đợi người bên ngoài phát hiện được, thông đường lần nữa mới được.”

Chiêu Đệ nghe xong lời này, liền xoay người đi vào nhà chính, cầm điện thoại lên tính gọi ra ngoài. Nếu bên ngoài phát hiện ra sớm một chút thì chắc đường cũng có thể thông nhanh hơn, bọn họ có thể đi đến thành phố W nhanh hơn một chút. Rồi sau đó cô còn phải gọi điện thoại cho ba mẹ, để bọn họ giữ Diệu Tổ lại rồi mới nói.

Nhưng Chiêu Đệ vừa mới cầm điện thoại lên đã cảm thấy có gì đó là lạ. Điện thoại vẫn luôn phát ra những tiếng tút tút tút ngắn ngủi, bất kể cô có xoay vặn thế nào cũng không ngừng lại.

Cô để điện thoại xuống rồi vội vàng móc điện thoại di động từ trong túi ra nhưng trên di động cũng không có lấy một vạch sóng.

Cô chưa từ bỏ ý định, kêu ông Trương, ông Lưu cũng lấy di động ra xem nhưng để cho người ta thất vọng là điện thoại di động của tất cả mọi người đều không có tín hiệu. Thôn họ Mã ở chỗ thâm sơn cùng cốc, vốn tín hiệu đã không ổn định, điện thoại di động rất khó bắt được sóng, bây giờ còn gặp sạt lở đất, có khi tháp di động ở chỗ nào đó bị hỏng hóc cũng nên. Cho nên, bây giờ căn bản đừng có nghĩ đến chuyện có thể gọi điện thoại bằng di động.

Sau khi bấm điện thoại vài lần mà không được, Chiêu Đệ xoay người chạy ra khỏi cửa. Ông Lâm vội vàng đuổi theo phía sau, hô to, hỏi cô đi chỗ nào?

Chiêu Đệ đầu cũng không thèm ngoảnh lại chỉ trả lời một tiếng: “Con đi đến thôn ủy xem một chút xem có thể gọi được điện thoại không.”

Chiêu Đệ lúc trở lại cúi thấp đầu. Ở chỗ thôn ủy cô cũng đã thử rất nhiều lần nhưng không hiểu tại sao vẫn không gọi được. Thôn trưởng nói có thể dây điện thoại ở đâu đó đã bị đứt rồi còn an ủi cô ở bên ngoài rất nhanh sẽ có người phát hiện ra sạt lở đất ở chỗ này, bởi vì trong thôn sáng sớm nay cũng có mấy người đi ra bên ngoài bán rau, chờ họ trở về phát hiện được bị chặn, nhất định sẽ quay lại phía chân núi để gọi người đến giúp.

Nhưng thôn trưởng nào có biết, Chiêu Đệ lo lắng gấp gáp không phải vì chuyện đường núi đến lúc nào mới có thể thông mà là chuyện cô không liên lạc được với Tiểu Trí. Ngày hôm qua, trên đường về thôn họ Mã, Tiểu Trí đã gọi điện thoại mấy lần hỏi xem cô đã đến nơi bình an chưa, lúc nào thì trở về. Hôm nay lúc Tiểu Trí gọi đến, cô còn bảo với anh ban ngày cô có chuyện quan trọng phải xử lý nên anh không nên điện thoại đến nữa, đợi cô xong việc thì sẽ gọi điện lại cho anh. Nhưng bây giờ điện thoại không gọi được, điện thoại di động lại không có tín hiệu, cũng không biết bao giờ mới có thể khôi phục lại, Tiểu Trí mà đợi không được điện thoại của cô thì không biết anh có suy nghĩ lung tung gì không nữa.

Chiêu Đệ ở đây dù gấp đến chạy lòng vòng nhưng lại vô kế khả thi, mà ở bên kia Tiểu Trí cũng đang cầm di động, rơi vào tình thế khó xử. Chiêu Đệ đã nói trong điện thoại lúc trước là ban ngày cô rất bận, nhưng bây giờ trời đã bắt đầu dần tối xuống rồi, anh nghĩ như vậy được coi là buổi tối rồi chứ, sao Chiêu Đệ còn chưa điện thoại lại vậy? Anh rất muốn gọi qua đó, nhưng Chiêu Đệ bảo rằng cô sẽ gọi điện lại cho anh, nếu giờ anh gọi lại thì có phải là không tuân thủ lời hứa không?

Đang lúc Tiểu Trí hướng về phía điện thoại di động trên tay mà cau mày thì ngoài cửa liền vang lên tiếng chuông. Anh hơi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa một chút, thấy thím Phúc đã đi từ trong bếp ra, hướng về phía ngoài cửa thì lại cúi đầu, tiếp tục chuyên tâm nhìn điện thoại di động, chờ đợi lúc nó vang lên.

Thím Phúc vừa mở cửa, nhìn thấy người mới tới, mi tâm liền hơi nhíu lại, cũng không phải bởi vì trên người của người này là quần áo cũ rách hay bởi toàn thân hắn dính đầy nước bùn mà là vì sắc mặt của hắn thực không tốt.

“Xin hỏi, anh tới tìm ai?” Mặc dù cảm thấy người này có thể đã đến nhầm chỗ nhưng thím Phúc vẫn rất lễ phép hỏi thăm.

“Tôi muốn tìm Trần Trí, anh ta có nhà không?”

“Anh là?” Thím Phúc vốn hơi hơi nhíu chân mày, giờ lại lên tinh thần tập trung. Bà ở nhà họ Trần giúp việc đã lâu như vậy nhưng từ xưa đến nay chưa từng có ai tới cửa hỏi tìm Tiểu Trí. Người này nhìn rất lạ mặt, vừa mở miệng liền đòi gặp Tiểu Trí, không khỏi khiến bà phải nghĩ ngợi.

“Tôi là Lâm Diệu Tổ, chị gái tôi là Lâm Chiêu Đệ.”

Lời của Diệu Tổ bên này vừa dứt, thím Phúc còn chưa có mở miệng nói lại, Tiểu Trí thính tai đã nghe được cái tên “Lâm Diệu Tổ” này mà chạy nhanh tới trước cửa. Thím Phúc còn chưa kịp phản ứng gì thì anh đã đem cửa chính, đang mở một nửa, mở hẳn ra.

Mặc dù Tiểu Trí làm một loạt động tác như vậy hoàn toàn dựa theo bản năng nhưng lúc thấy khuôn mặt Diệu Tổ có sáu phần tương tự với Chiêu Đệ thì vẫn theo bản năng mà cúi đầu. Cơ mà chỉ một chốc lát, anh lại cảm giác như vậy là không có lễ phép nên lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía Diệu Tổ cười một tiếng.

Diệu Tổ vốn ôm khí thế muốn quậy một trận tưng bừng mà gõ cửa nhà họ Trần, nhìn thấy vẻ mặt thím Phúc nhìn mình đầy phòng bị và lo lắng, rồi lại nhìn thấy Tiểu Trí chợt chạy tới mở cửa, sau đó nhìn về phía cậu mà cười ngượng ngùng một tiếng thì cái khí thế bén nhịn kia không tự chủ liền yếu đi một chút. Là con người hình như đều sẽ buông lỏng đề phòng trước những thứ đẹp đẽ nhỏ yếu.

“Ách, cậu là em trai Chiêu Đệ à. Mau vào. Cậu tới đây chị cậu có biết không? Cô ấy hôm qua mới nghe tin cậu bỏ nhà đi, không tìm thấy thì quýnh quáng cả lên, tối hôm qua liền chạy cả đêm về thôn họ Mã, bảo là phải đi tìm cậu trở về.” Thím Phúc ngẩn ra một lúc lâu, giờ mới kịp phản ứng, muốn mời người vào nhà trước. Bà không nói gì, kéo tay của Diệu Tổ, lôi kéo cậu vào trong phòng khách.

Hôm qua mới nghe tin không tìm thấy đứa nhỏ này mà hôm nay đã đến được thành phố W. Vậy khẳng định là dọc đường đi cũng không thể nghỉ ngơi được, vậy nên nhìn cậu bây giờ bộ dáng nhếch nhác như vậy cũng là dễ hiểu.

Tiểu Trí đứng một bên vẫn không nói gì, chỉ len lén ngẩng đầu lên nhìn trộm Diệu Tổ, sau khi thấy y phục bẩn thỉu trên người cậu ta, anh mới xoay người bược như bay về phía gian phòng của mình trên lầu hai.

Diệu Tổ từ lúc Tiểu Trí xuất hiện cũng rất thắc mắc không biết người kia là ai, thế nào mà nãy giờ không nói câu gì, nhìn thấy cậu thì lại hướng về phía cậu mà cười. Chẳng lẽ đấy là thân thích gì đó của nhà họ Trần? Không nói lời nào là vì thân thể có tàn tật, không thể nói chuyện sao?

Mà chút nghi vấn này, Diệu Tổ cũng chỉ có thể để ở trong lòng, hỏi ra lời thì thật không tốt, dù sao mục đích chủ yếu mà cậu tới đây hôm nay là muốn bảo nhà họ Trần buông tha cho chị của cậu.

“… Diệu Tổ đúng không, uống trước ly trà nóng. Bên ngoài hẳn là rất lạnh. Tôi thấy y phục trên người cậu hình như còn có chút ẩm ướt. Có phải là hôm qua bị mắc mưa hay không? Tôi nghe Chiêu Đệ nói, ngày hôm qua ở chỗ nhà cậu có mưa to. Cậu nói xem, đứa trẻ như cậu sao lại không nói tiếng nào mà chạy ra cửa vào cái dạng thời tiết như vậy chứ? Cứ coi như vì cậu nghĩ đến chị gái cậu thì cũng không cần gấp gáp ở nơi này một lát có đúng không?”

Diệu Tổ ngồi đây để ý trang hoàng trong phòng khách. Dưới mông là ghế sa lon bằng da vừa nhìn liền biết vô cùng đắt giá. Cậu bất tri bất giác liền thay đổi, có chút co quắp, lại bị thím Phúc tỏ ra quen thân mà nói chuyện thì căn bản một câu cậu cũng không nói ra được lời đáp lại.

Trong lúc thím Phúc vẫn còn đang ngồi lảm nhảm thì Tiểu Trí lại âm thầm xuất hiện bên cạnh Diệu Tổ. Lúc đến gần Diệu Tổ anh rõ ràng có hơi do dự một chút, bởi vì mặc kệ là thím Phúc hay là Diệu Tổ đều thấy rõ ràng anh tiến lên một bước rồi lại lùi về phía sau hai bước, cúi đầu đứng đấy mấy giây rồi mới đi lên phía trước, đưa ra hai cánh tay vẫn đặt phía sau lưng, trên đó rõ ràng là một bộ y phục tắm rửa sạch sẽ.

“Cho cậu, không bên bị cảm lạnh, cảm lạnh sẽ rất khó chịu.” Lời nói ra mặc dù đơn giản nhưng rõ ràng lại biểu đạt được sự thân thiết và quan tâm của anh dành cho Diệu Tổ.

Diệu Tổ nhìn Tiểu trí đưa ra đôi tay mảnh khảnh trắng nõn, ngay cả đầu móng tay cũng sạch sẽ bóng loáng, trên tay đang cầm bộ y phục vẫn còn tản ra mùi thơm mát mẻ. Cậu ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt của Tiểu Trí, chỉ thấy khuôn mặt anh tuấn nho nhõ của anh hơi lộ chút mỉm cười, lông mi thật dài che đi đôi mắt anh. Diệu Tổ không thấy được ánh mắt anh nhưng vẫn không khỏi tự cảm thấy ánh mắt anh nhất định rất tinh khiết, tựa như âm thanh của anh vậy, không hề nhiễm bất cứ tia tạp chất nào.

“Diệu Tổ, hình như cậu còn chưa biết, đây chính là người mà cậu muốn tìm, Tiểu Trí, chồng của chị cậu.” Thím Phúc cười híp mắt nhìn Tiểu Trí biểu lộ quan tâm đối với Diệu Tổ, trong lòng vui mừng đều thể hiện hết ra mặt. Tiểu Trí nửa năm qua đã trưởng thành lên rất nhiều. Chỉ cần là người ở bên cạnh anh, chắc chắn sẽ không có một người nào không vui mừng.

“Anh ta chính là Trần Trí? Làm sao có thể như vậy được? Anh ta làm sao có thể là Trần Trí? Trần Trí không phải là thằng ngu sao?” Bởi vì quá mức kinh ngạc, Diệu Tổ căn bản không kịp suy tính lời ăn tiếng nói mà đã ngay lập tức thốt ra câu chất vấn như vậy. Nói xong, cậu mới ý thức được lời nói của mình có chút quá đáng. Nào có ai đứng trước mặt người ta lại nói người ta là thằng ngu cơ chứ.

Nghe thấy Diệu Tổ gọi mình là thằng ngu, Tiểu Trí liền nhíu chân mày, nhưng rất nhanh liền giãn ra.

“Ta không phải thằng ngu. Chiêu Đệ nói người nào gọi ta là thằng ngu thì lần sau không cần phải để ý đến hắn nữa nhưng ngươi là em trai Chiêu Đệ, Chiêu Đệ rất thích ngươi, ta tha thứ cho ngươi.”

Nghe Tiểu Trí nói ra lời rõ ràng khác biệt so với lời nói của người bình thường, Diệu Tổ mới xác định được đây chính là chồng của chị cả. Chỉ là Trần Trí ngu ngốc này cùng với người trong tưởng tượng của cậu hơn kém nhau một trời một vực. Cậu cho là anh cũng có sự ngu dại của Lạp Tháp nhưng toàn bộ đều không nhìn thấy. Cậu chỉ thấy được sự hồn nhiên, đáng yêu từ con người này.

Chị cậu cũng bởi vậy nên mới không chịu rời xa anh ta sao? Có thể nói là anh ta cũng không có bết bát giống như trong tưởng tượng của cậu, nhưng dù sao cũng vẫn không phải là một người bình thường, anh ta có thể chăm sóc tốt được cho chị cậu hay sao? Chỉ sợ sinh hoạt hàng ngày đều phải lệ thuộc vào chị cậu đấy. Hôn nhân như vậy, có thể kéo dài một năm, hai năm, nhưng có thể kéo dài cả đời hay sao? Chờ đến khi tuổi tác của chị cậu ngày càng cao, đến khi cần người để chăm sóc, chị ấy sẽ không hối hận khi gả cho một người đàn ông như vậy chứ?

Nghĩ đến đây, vốn thái độ của Diệu Tổ đã mềm xuống thì lại lập tức cường ngạnh lên.

“Tôi không cần sự tha thứ của anh. Tôi đến đây chỉ là muốn anh hãy buông tha cho chị của tôi. Ở bên cạnh anh, chị tôi sẽ không được hạnh phúc. Tôi biết rõ nhà họ Lâm chúng tôi thiếu nợ nhà họ Trần anh rất nhiều, những thứ này về sau tôi sẽ từ từ trả lại cho anh, nhưng hi vọng anh không cần phải bám lấy chị của tôi nữa.”

Chân mày Tiểu Trí theo lời nói của Diệu Tổ càng ngày càng nhăn chặt lại. Anh ngẩng đầu liếc nhìn bộ dáng giả vờ trấn định của Diệu Tổ. Không đợi anh mở miệng nói chuyện thì trong phòng khách liền vang lên tiếng của Trần Chung.