Editor: Linh.
Sau khi nghe xong Tiểu Trí nói những lời này, Chiêu Đệ đã quyết định lúc ăn cơm tối sẽ nói chuyện này với Hạ Cầm. Cô quay đầu nhìn Tiểu Trí cười cảm kích, cô vẫn luôn cảm thấy mặc dù trong mắt người thường, Tiểu Trí
biết về thế thái nhân tình quả thật là thiếu. Nhưng chỉ có bởi vì không
hiểu, tất cả suy nghĩ của anh mới là chân thành tha thiết nhất, nghĩ cái gì, nói cái đó. Mà giữa người với người ở chung thật ra rất nhiều đều
là hỗ trợ cho nhau, bạn dùng tâm tư phức tạp đối xử với người khác,
người khác cũng sẽ không thể suy nghĩ đơn giản về bạn, ngược lại, cũng
vậy. Cùng một đạo lý, cô chỉ cần thật tình đối đãi với Tiểu Trí và ba
mẹ, tự nhiên cũng không cần lo lắng nói chuyện có thích hợp hay không,
làm đúng hay không. Làm đúng, ba mẹ tự nhiên sẽ vui vẻ, làm không đúng,
tin tưởng bọn họ cũng sẽ xuất phát từ thật lòng giúp cô sửa sai, chuyện
này đối với quá trình trưởng thành của cô rất có ích.
Có lẽ là bị Chiêu Đệ nhìn lâu quá, Tiểu Trí có chút không tự nhiên, anh
cúi đầu xuống, thỉnh thoảng theo khóe mắt liếc Chiêu Đệ một cái, khi
phát hiện Chiêu Đệ vẫn đang nhìn mình, liền lập tức thu hồi tầm mắt,
đồng thời khóe miệng cong lên một chút. Như vậy vài lần xong, anh mới
vươn tay đặt lên phím đàn đen trắng xen nhau, sau khi tạm dừng một chút, trong phòng luyện đàn liền vang lên một bài nhạc vui vẻ.
Tuy rằng Chiêu Đệ không biết tên bài nhạc này, vốn tác giả còn có mức độ nổi tiếng, nhưng cô lại biết độ khó của bài nhạc này khẳng định rất
cao. Bởi vì tốc độ di động mười ngón tay đặt trên phím đàn của Tiểu Trí
rất nhanh, đến nỗi cô chỉ nhìn động tác của anh thôi đều cảm thấy khó
khăn, chỉ cảm thấy trước mắt dâng lên một lớp sóng tiếp một lớp sóng
liên tiếp nhau.
Cô nghe âm điệu vui vẻ phát ra, lại quay đầu nhìn Tiểu Trí chuyên tâm
đánh đàn dưới ánh mặt trời, chỉ cảm thấy trái tim vốn vững vàng nằm
trong lồng ngực vậy mà lại hơi hơi nhảy lên. Tiểu Trí lúc này rất mê
hoặc, điều này làm cô nhớ tới một ít lời thoại buồn nôn trong phim
truyền hình. Nhưng lúc này cô thật sự cảm thấy nó rất thích hợp để hình
dung Tiểu Trí, anh rõ ràng là một thiên sứ rơi xuống trần gian, thuần
khiết không vết bẩn, tuấn lãng ấm áp.
Cô ma xui quỷ khiến lấy di động trong túi áo ra, đứng lên hơi hơi lùi
lại mấy bước, Tiểu Trí đắm chìm trong âm nhạc hoàn toàn không chú ý đến
động tác của cô. Cô ấn xuống phím camera, không cần bất kỳ kĩ xảo quay
chụp nào, hình ảnh Tiểu Trí hiển thị trên di động kết hợp với tiếng đàn
động lòng người cũng đủ để người xem thán phục.
Sau khi chấm dứt một khúc, Tiểu Trí thu hồi ngón tay trên phím đàn về,
hơi nghiêng đầu muốn xem biểu cảm của Chiêu Đệ, lúc này mới phát hiện vị trí bên cạnh đã trống không. Trong nháy mắt, khuôn mặt vốn có vẻ hạnh
phúc an bình lộ ra biểu cảm kinh ngạc, đến khi nhìn thấy Chiêu Đệ đứng ở phía sau vài bước anh mới lần nữa lộ ra nụ cười an tâm.
Chiêu Đệ nhìn vẻ mặt thoáng cười của Tiểu Trí trên di động, lại cảm thấy có chút nhìn đến ngây dại. Cô ấn phím kết thúc quay chụp, cầm di động
trở về bên cạnh Tiểu Trí, kéo tay anh trưng cầu ý kiến. Ý tưởng này cũng là vừa rồi lúc cô cầm di động quay chụp Tiểu Trí mới nghĩ ra, nếu hình
ảnh tốt đẹp như vậy được post lên mạng, vậy có phải thiên phú âm nhạc
của Tiểu Trí cũng sẽ được đại chúng biết, có phải tài hoa của anh sẽ
không bị mai một không.
“Tiểu Trí, Chiêu Đệ hỏi anh chuyện này nhé. Vừa rồi Chiêu Đệ đã quay
chụp lại bộ dáng Tiểu Trí đánh đàn, giống như Tiểu Trí vẫn luôn xem trên đĩa phim ấy. Em post đoạn ghi hình này lên trên mạng cho mọi người xem
được không, không chừng cũng sẽ có rất nhiều người thích âm nhạc, thích
Tiểu Trí giống như Tiểu Trí thích người đánh đàn trong đĩa phim đấy.”
Sau khi Tiểu Trí nghe xong đề nghị của Chiêu Đệ, cúi thấp đầu xuống,
nhìn chằm chằm quần áo của chính mình một hồi lâu, thế này mới lần nữa
ngẩng đầu nói: “Quần áo Tiểu Trí không giống vậy, phải màu đen, đuôi
tôm.”
Vừa nghe lời nói của Tiểu Trí, Chiêu Đệ thiếu chút thì cười thành tiếng. Bọn họ vẫn không biết thói quen này của Tiểu Trí là tốt hay xấu. Tiểu
Trí không dễ dàng tin tưởng người, chỉ khi nào thích một sự vật hoặc một người, anh sẽ bắt chước đủ mười phần. Giống như rõ ràng anh không xem
bản nhạc, nhưng vẫn muốn đặt một quyển nhạc phổ trên đàn piano, vì đúng
với trong đĩa CD. Giống như rõ ràng có thể tắm trước khi đi ngủ, nhưng
anh lại bắt chước trong CD, tắm sau khi đánh đàn xong, cũng không quản
sau đó có ra mồ hôi hay không. Mà bây giờ, bởi vì cô tắm vào lúc trước
khi đi ngủ, Tiểu Trí liền cũng muốn bắt chước cô tắm lại một lần trước
khi ngủ. Nói cách khác, trong vòng hai ba giờ ngắn ngủi trước bữa tối và sau bữa tối, anh sẽ tắm hai lần. Bọn họ có chút hoài nghi, nếu để Tiểu
Trí nhìn thấy cô ngồi đi toilet, có phải anh cũng muốn bắt chước cô, mặc kệ đi tiểu hay đi đại đều ngồi?
Chiêu Đệ ý thức được bản thân suy nghĩ đến hình ảnh tà ác, lập tức kéo
tư tưởng đang du hành trên trời của mình về. “Tiểu Trí, không sao, quần
áo lúc này của anh cũng rất đẹp mắt, chúng ta không phải đang diễn tấu
trước mặt mọi người, cho nên không cần mặc quần áo chính thức như vậy.
Hơn nữa, Tiểu Trí của chúng ta đẹp trai như vậy, mặc cái gì nhìn cũng
đẹp.”
Tiểu Trí nghe được Chiêu Đệ ca ngợi, lại cúi đầu vụng trộm giương khóe miệng lên, sau đó mới liên tục gật đầu.
Sau khi ăn xong cơm chiều, Chiêu Đệ nói ra ý nghĩ của mình, Trần Chung nghe xong trầm ngâm nửa ngày.
Buôn bán trên mạng đó là một hình thức buôn bán vô cùng tốt. Từ mấy năm
trước đây, Lý Tư đã đề cập qua đề nghị về phương diện này, lúc đó ông
cân nhắc thật lâu, cuối cùng vẫn cự tuyệt đề án này. Ông không có bao
nhiêu trình độ văn hóa, lúc còn nhỏ phải đi làm học đồ cho người ta, sau này chắp vá lung tung làm chút tiền vốn bắt đầu buôn bán. Chậm rãi buôn bán làm càng lúc càng lớn, nhưng đây đều là đi con đường truyền thống,
buôn bán trên mạng là hình thức buôn bán mới nổi lên. Không thể nghi ngờ tương lai phát triển của nó rất rộng lớn, nhưng lại không phải hình
thức nghiệp vụ ông quen thuộc. Ông đều đã từng này tuổi, lại đi học buôn bán trên mạng rõ ràng là không quá thực tế. Hơn nữa bây giờ con đường
buôn bán truyền thống cũng đã làm ông có chút bận không nổi, chuyện dệt
hoa trên gấm này không làm cũng thế.
Huống chi người đưa ra đề nghị này là Lý Tư, dã tâm của Lý Tư ông biết,
nếu thật sự nhận làm hạng mục này, người phụ trách trừ Lý Tư ra còn có
thể là ai. Lý Tư là người muốn chậm rãi tôi luyện, lập tức để cậu ta
tiếp xúc hạng mục lớn như vậy, thật dễ dàng bành trướng dã tâm của cậu
ta. Đến lúc đó 10% cổ phần ông giữ lại cho Tiểu Trí rất có thể không trở thành bùa hộ mệnh mà trở thành bùa đòi mạng.
Đối với Lý Tư này, tâm tình của Trần Chung rất phức tạp. Trần thị dù sao cũng là giang sơn ông một tay gây dựng được, đã tuyển định Lý Tư là
người thừa kế, ông đương nhiên hi vọng Lý Tư có thể đem nó phát dương
quang đại. Nhưng ông lại lo lắng sau khi Lý Tư đem Trần Thị phát dương
quang đại, cậu ta sẽ sinh ra tham niệm với 10% cổ phần của Tiểu trí. Dục vọng của con người rất là đáng sợ, khi không có thì muốn có, khi có rồi lại muốn có càng nhiều hơn, huống chi Lý Tư vốn là một người có dã tâm.
Cho nên, Trần Chung đối Lý Tư vừa là ỷ vào lại có đề phòng, dưới tác
dụng tâm lý như vậy, đề án này liền không thể thông qua, bây giờ Chiêu
Đệ lại nhắc tới chuyện này.
Bây giờ trong đầu Trần Chung đang nghĩ một loại khả năng khác, nếu giao
hạng mục buôn bán trên mạng này cho Chiêu Đệ phụ trách, chậm rãi bồi
dưỡng Chiêu Đệ, để cô thâm nhập vào nghiệp vụ thường ngày của công ty,
vậy là sau này ông không cần chắp tay nhường Trần thị cho người khác.
Sau khi ý thức được suy nghĩ của mình, Trần Chung không khỏi lắc đầu nở
nụ cười khổ. Mới nói dục vọng của con người là vô hạn, ông liền phạm vào sai lầm giống vậy. Lúc đầu đưa Chiêu Đệ đến đây chính là muốn Tiểu Trí
có một người bạn chăm sóc thằng bé đến già, nhưng Chiêu Đệ thông minh
lại làm ông sinh
ra ý tưởng dư thừa này.
Mọi việc không thể cưỡng cầu, vẫn nên thuận theo tự nhiên thôi. Lần này
đột xuất để Chiêu Đệ thử xem, nếu con bé có năng lực và hứng thú, đến
lúc đó lại bồi dưỡng con bé tiếp nhận Trần thị, chính là chuyện thuận lý thành chương rồi.
“Chiêu Đệ, chuyện này ba thấy có thể được, lát nữa ba bảo thư kí gửi
hàng mẫu giới thiệu cho con, con thử lên mạng tiêu thụ thử xem. Nếu có
đơn đặt hàng, con trực tiếp gửi fax đến văn phòng ba là tốt nhất, ba sẽ
sắp xếp người theo vào. Nhưng là đừng quá liều mạng, phải bảo trọng sức
khỏe của chính mình biết không?” Trần Chung mỉm cười dặn dò Chiêu Đệ.
Đứa nhỏ này nghiêm túc mạnh mẽ, ông biết, cô vừa chăm sóc Tiểu Trí, vừa
muốn bớt chút thời gian tiêu thụ trên mạng, chỉ sợ hai bên cô đều theo
đuổi hoàn mỹ, ngược lại khiến chính mình mệt mỏi.
“Ba, mẹ, con còn có một chuyện muốn nói. Buổi chiều con quay cho Tiểu
Trí một video clip, muốn post lên mạng thử xem, hai người cảm thấy thế
nào?” Chiêu Đệ tràn ngập chờ mong hỏi ý kiến của Trần Chung và Hạ Cầm,
dù sao đây là Tiểu Trí, hẳn là phải toàn bộ người nhà đều đồng ý mới
được.
“Post lên mạng!?” Nói thật, trước đây không phải Hạ Cầm chưa từng nghĩ
qua ý tưởng này, cũng cẩn thận cân nhắc ảnh hưởng sẽ mang đến sau khi
post lên mạng. Tốt tự nhiên là tài hoa âm nhạc của Tiểu Trí được phát
hiện, có thể gặp được Bá Nhạc, âm nhạc của Tiểu Trí được lưu truyền lại. Còn không tốt chính là nguyên nhân Hạ Cầm đánh trống lui đường, buông
tha cho ý tưởng này.
“Đúng vậy ạ, mẹ, con nhìn thấy rất nhiều trang web đều có video clip
post lên. Hơn nữa trong khoảng thời gian này con điều tra tư liệu có
nhìn thấy một ít công ty đại diện cũng khai quật nhân tài thông qua
video clip trên mạng. Có lẽ post video của Tiểu Trí lên, liền có người
thích âm nhạc nguyện ý giúp Tiểu Trí mở rộng âm nhạc của anh ấy.” Khi
nói đến đây Chiêu Đệ phảng phất như có thể nhìn đến bộ dáng Tiểu Trí mỉm cười vì âm nhạc của mình được người yêu thích và kết giao được bạn tri
tâm.
“Nhưng là Chiêu Đệ, con có chú ý tới không, video clip trên mạng có thể
một đêm thành danh, nhưng khả năng mang đến phản đối cũng rất lớn. Tiểu
Trí không phải một đứa nhỏ bình thường, mẹ tin tưởng trên đời này, tuyệt đại đa số mọi người là thiện lương, nhưng khó bảo đảm rằng không có mấy người nói lời độc ác. Mặc kệ bọn họ xuất phát từ tâm lí gì, phàm là bọn họ dùng bệnh của Tiểu Trí đến công kích nó, con cảm thấy Tiểu Trí sẽ
chịu được sao?”
Chiêu Đệ vốn có chút kích động sau khi nghe xong Hạ Cầm phân tích cũng
chậm rãi tỉnh táo lại. Quả thật, internet như nước, có thể chở thuyền
cũng có thể lật thuyền. Cô tình nguyện để Tiểu Trí chìm trong thế giới
âm nhạc vui vẻ của bản thân, cũng không nguyện ý để anh đi ra ngoài đối
mặt với sóng gió không cần thiết này. Lời đồn đãi phỉ báng đó không thể
mang đến năng lượng tích cực, ngược lại dễ dàng kéo Tiểu Trí vào vực sâu thống khổ, đặc biệt Tiểu Trí còn là một người mẫn cảm như vậy.
Trầm mặc thật lâu sau Chiêu Đệ mới lần nữa mở miệng, “Mẹ, con nghĩ đến một biện pháp, con nói cho mẹ nghe, mẹ xem được không?”
“Ừ, con nói đi, mẹ và ba con đều nghe đây.”
“Mẹ, ba, chúng ta muốn phòng ngừa chỉ là nếu Tiểu Trí nổi tiếng, người
chung quanh nhận thức Tiểu Trí sẽ nói một số lời giống thật mà là giả
đưa tới một số công kích không cần thiết. Nhưng nếu, nổi tiếng chỉ là
bản nhạc chứ không phải Tiểu Trí thì sao? Vậy là bọn họ sẽ không có biện pháp công kích đúng không?” Chiêu Đệ giữ chặt tay Tiểu Trí, mỉm cười
đưa ra đề nghị. Cô muốn post video clip lên mạng, không vì danh, không
vì lợi, chỉ muốn để âm nhạc của Tiểu Trí được người đời tán thành. Hi
vọng Tiểu Trí gặp được Bá Nhạc thật sự, hi vọng Tiểu Trí tìm được nhiều
lạc thú trong âm nhạc hơn. Vậy dứt khoát che giấu Tiểu Trí, chỉ cần giấu không lộ mặt, tin tưởng những ảnh hưởng không tốt mà Hạ Cầm vừa nói sẽ
ít hơn rất nhiều. Về phần bình luận trên mạng, Tiểu Trí cũng sẽ không
lên mạng nhìn, chỉ cần quanh thân không có người chỉ trỏ nói lung tung
cũng dễ làm thôi.
Nghe được đề nghị này của Chiêu Đệ, Hạ Cầm mới bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra còn có phương pháp như vậy. Nói thật ra, phương pháp này cũng không cao minh lắm, chỉ là nội tâm bà rất muốn Tiểu Trí một đêm thành danh, cũng
giống nhà bình thường có đứa nhỏ tài hoa danh lợi song thu, cho nên ngay từ đầu liền chưa từng nghĩ qua muốn giấu Tiểu Trí đi. Thế mới lo lắng
có người nhận ra Tiểu Trí mà mang đến một ít tổn thương không đáng.
Nhưng nếu bà vứt ý nghĩ này đi, chỉ là đơn thuần giúp Tiểu Trí xây dựng
một nền tảng âm nhạc, để anh có thêm nhiều không gian rộng rãi phát huy
tài năng, vậy những lo lắng cố kị đó liền không tồn tại rồi.