Editor: Linh
Sau hơn nửa tháng, Chiêu Đệ hoàn toàn dựa theo thời gian nghỉ ngơi ban
đầu của Tiểu Trí để sắp xếp sinh hoạt của bản thân. Vốn cô còn muốn giúp mọi người nấu cơm, quét dọn vệ sinh, nhưng chưa đợi cô động tay, đã bị
Hạ Cầm ngăn cản. Nói đây đều là công việc của thím Phúc, nếu cô giành
làm tất cả, không phải là để thím Phúc mất việc làm sao? Cô nghĩ lại
thấy quả đúng như vậy, mỗi gia đình đều có một hình thức ở chung cố
định, giống như nhà cô, ba chủ yếu phụ trách công việc ngoài đồng, cô
chủ yếu phụ trách chăn nuôi gà vịt trong nhà, khi ba bận không làm nổi
cô cũng sẽ giúp đỡ một chút, mẹ thì nhận một chút việc thủ công nhẹ
nhàng về nhà làm, em trai đi học lúc rảnh rỗi cũng sẽ giúp một chút. Mỗi người đều có việc mà bản thân mình nên làm, cô mới đến, vừa đến đã quấy rầy tiết tấu cuộc sống của người khác, không tốt lắm.
Vì thế, cô đã dùng tất cả tinh lực và thời gian lên người Tiểu Trí, chậm rãi suy xét thói quen sinh hoạt của anh, dù là mỗi ngày có thể cùng anh tán gẫu nhiều hơn một câu, hiểu biết hơn một chút về thế giới nội tâm
của anh, bọn họ đã cảm thấy rất phong phú. Mà Trần Chung bởi vì bận rộn
nghiệp vụ của công ty, trên cơ bản đều là đi sớm về muộn. Hạ Cầm trước
kia luôn luôn buộc Tiểu Trí vào bên người, buông tha cho công việc và sở thích của bản thân, sau khi Chiêu Đệ tiếp nhận chăm sóc Tiểu Trí, cũng
chầm chậm tìm về sinh hoạt cá nhân của mình.
Vào buổi tối, khi mọi người trước sau như một ngồi vây quanh bàn cơm ăn
cơm tối xong, Trần Chung cũng không lập tức tiến vào thư phòng làm việc
như mọi người, mà là nhìn thoáng qua Chiêu Đệ kéo theo Tiểu Trí đang
giúp thím Phúc thu thập bát đũa.
“Chiêu Đệ, Tiểu Trí, hai đứa theo ta cùng nhau đến phòng khách ngồi một
lát, tối hôm nay, việc thu thập này để thím Phúc và mẹ hai đứa đến làm
đi.” Nói xong lời này, Trần Chung liền dẫn đầu đi tới sofa ở phòng khách ngồi xuống, còn hướng về phía hai người vẫn đứng bên cạnh bàn ăn vẫy
vẫy tay.
Chiêu Đệ thấy biểu cảm của Trần Chung giống như có chuyện muốn nói, cũng không lại kéo dài thời gian, đưa tay lấy bát và đũa trên tay Tiểu Trí
hợp nhất với bát đũa trên tay mình, giao cho Hạ Cầm ở bên cạnh, “Mẹ, cái này liền phiền toái người, con và Tiểu Trí đi qua trước.”
“Mau đi đi, đứa nhỏ này, đã đến đây lâu như vậy rồi, còn khách khí như
vậy.” Hạ Cầm cười hề hề nhận lấy bát đua, đều nói mẹ chồng con dâu trời
sinh là kẻ địch, nhưng bà và Chiêu Đệ càng lúc càng giống như một đôi mẹ con. Trước không nói đứa nhỏ này có bao nhiêu hiểu chuyện và săn sóc,
chỉ nói từ sau khi con bé đến đây, biểu hiện của Tiểu Trí càng ngày càng tốt, sẽ rất khó để bà không thích con bé.
Chiêu Đệ kéo tay Tiểu Trí đi đến sofa ngồi xuống, ngồi ngay ngắn chờ
Trần Chung lên tiếng, lại chỉ thấy ông lấy ra một cái di động, sau khi
cấp tốc nhập một chuỗi dãy số liền đưa di động cho cô, ý bảo cô đưa lên
bên tai.
Chiêu Đệ không rõ chân tướng dựa theo chỉ thị của ông đặt điện thoại di
động lên bên tai, vừa mới buông ra, chợt nghe thấy một giọng nói quen
thuộc. Ngay trong nháy mắt này, hốc mắt cô liền đỏ lên, nước mắt cũng
không chịu khống chế bắt đầu rơi xuống. Bộ dáng này của cô, trực tiếp
làm Tiểu Trí ngồi ở bên cạnh nhìn chân tay luống cuống. Sau một hồi
hoảng loạn, anh mới giơ tay lên, nhẹ nhàng giúp cô lau đi nước mắt trên
mặt.
“Em không sao, còn nhớ lúc trước Chiêu Đệ nói với anh không? Có đôi khi
khóc là vì vui mừng.” Nhìn thấy Tiểu Trí vẻ mặt lo lắng, Chiêu Đệ vội
vàng che loa điện thoại, nhẹ giọng nói với anh một câu như vậy.
“Tiểu Trí, qua đây, Chiêu Đệ muốn cùng ba mẹ nói chuyện điện thoại, con
đừng quấy rầy con bé, qua bên đây với ba.” Trần Chung hiểu rõ bây giờ
còn chưa đến lúc để ba mẹ Chiêu Đệ biết Tiểu Trí, vạn nhất trong lúc cô
đang nói chuyện, Tiểu trí phát ra âm thanh gì, khiến bọn họ hoài nghi sẽ không tốt lắm.
Tiểu Trí rối rắm hết nhìn Trần Chung lại nhìn Chiêu Đệ, thẳng đến khi
Chiêu Đệ ngừng rơi nước mắt, một lần nữa nở nụ cười, thế này mới đứng
dậy đi đến bên cạnh Trần Chung. Yên tĩnh ngồi chỗ đó, nhưng vẫn thường
xuyên nhìn về phía Chiêu Đệ, rõ ràng vừa rồi Chiêu Đệ đột nhiên rơi nước mắt dọa đến anh rồi.
“Ba, con là Chiêu Đệ.” Nghe được giọng nói đầu kia luôn hỏi ai đấy, mắt
thấy sắp nghĩ là không tiếng động mag cúp điện thoại, cô vội vàng lên
tiếng.
“Chiêu Đệ à, con rốt cuộc cũng gọi điện thoại về, hơn nửa tháng này làm
ba và mẹ con lo lắng muốn chết.” Tuy rằng lúc trước Chiêu Đệ cũng đã gọi điện thoại về báo bình an, nhưng lúc đó trong nhà còn chưa lắp điện
thoại, lúc cô gọi cho Lý Tư, bọn họ cũng không ở đấy. Cho nên mỗi lần
đều chỉ có thể nghe Lý Tư thuật lại biết cô rất tốt, không phải là Lý Tư chưa từng đề nghị giúp bọn họ gọi lại, nhưng ông lại lo lắng Chiêu Đệ
vừa đến một nơi xa lạ, có rất nhiều chuyện muốn làm, sợ quấy rầy đến cô. Hơn nữa ở thung lũng tín hiệu không tố lắm, gọi một cuộc điện thoại
cũng tốn rất nhiều phí, cho nên cũng không đồng ý, chỉ nói chờ lần sau
cô gọi đến.
“Ba, con ở đây tất cả đều tốt lắm, ba đừng lo lắng, đây là số điện thoại của nhà à? Trong nhà lắp điện thoại khi nào vậy?” Sau khi tâm tình cô
bình tĩnh trở lại, liền đoán được đại khái chân tướng sự việc. Nhớ lại
trên đường đến thành phố W, Trần Chung từng đáp ứng cô, qua một thời
gian nữa giúp nhà bọn họ lắp điện thoại, lúc đó cô còn tưởng rằng phải
qua một thời gian rất dài nữa. Thung lũng họ Mã bao bọc bốn phía là núi, kéo dây điện thoại đến nơi đó nghĩ cũng biết là chuyện không dễ dàng
gì, hơn nữa ít người lắp điện thoại, người của cục điện báo cũng không
thích đến đó lắp.
“Là điện thoại trong nhà, về sau con gọi điện về cũng tiện, đỡ phải vì
tín hiệu ở trong núi không tốt, gọi đến điện thoại của quản lí Lý mà gọi không thông. Về sau ông chủ Trần muốn liên lạc với quản lí Lý cũng bảo
ông ấy gọi số này, điện thoại cố định nghe rõ hơn. Bây giờ qurn lí Lý ba bữa đều ăn cơm ở nhà chúng ta, gọi điện vào lúc ăn cơm nhất định tìm
được cậu ấy, nếu không nữa thì, để mẹ con nhận điện thoại chạy đi gọi
cậu ấy cũng được, nhà máy cách nhà chúng ta cũng gần.” Vừa nói đến
chuyện điện thoại, ông Lâm liền giao đãi một tràng dài, giao đãi này
cũng đều là chuyện của người khác. Chủ yếu vẫn là vì lắp điện thoại, bên trong Trần Chung góp sức rất lớn. Hơn nữa tiền điện thoại hàng tháng,
Lý Tư nói Trần Chung đều đã giao trách nhiệm cho nhà máy, nói lắp điện
thoại cố định này, cũng là vì nhà máy liên hệ với nơi khác. Thật ra
trong lòng ông rất rõ ràng, nhà máy cách nhà bọn họ gần như vậy, muốn
liên lạc với ông tùy tiện đi vài bước là đến, căn bản không cần lắp điện thoại, còn không phải là giúp bọn họ tiết kiệm chút phí dụng, chu cấp
Diệu Tổ ăn học.
Nhiều lần ông cứng rắn nhét cho Lý Tư, cũng chưa nhét thành công, cuối
cùng cũng chỉ có thể nhận lấy ý tốt của Trần Chung. Chính là trong lòng
cũng coi cái điện thoại này thành tài sản chung của nhà máy, không tùy
tiện gọi điện thoại cho người ngoài. Ông nghe nói điện thoại cố định này nghe đều là miễn phí, về sau vẫn là để Chiêu Đệ gọi điện về nhà, như
vậy cũng có thể giúp nhà máy tiết kiệm ít tiền.
“Dạ, con đã biết, ba, thân thể ba và mẹ vẫn khỏe chứ? Em trai chăm chỉ
đi học không?” Nghe xong ông Lâm giao đãi, Chiêu Đệ liền vội vàng truy
hỏi tình huống của người nhà.
“Tốt, đều tốt, ba bây giờ mỗi ngày chỉ ở trong xưởng chờ người trong
thôn giao hàng đến tận nơi, chờ thu đủ rồi lại đặt vào kho hàng. Thoải
mái hơn nhiều so với trước kia ra đồng làm việc, lúc rảnh rỗi còn có thể trông nom được mấy mẫu đất trong nhà. Khoảng thời gian trước, ông chủ
Trần nhờ người mang cho mẹ con một ít thuốc, mẹ con ăn nên bây giờ thân
thể cũng tốt hơn rất nhiều. Ban đầu Diệu Tổ không chịu đến trường là do
sợ trong nhà không có tiền, bây giờ biết tình huống trong nhà tốt hơn
cũng không náo loạn, mỗi ngày buổi tối đều học bài đến muộn, nói là muốn bổ sung kiến thời thời gian trước bỏ qua.” Vừa nói đến tình hình hiện
tại trong nhà, ông Lâm vui vẻ vô cùng, nhiều năm chịu khổ, nửa tháng này cuối cùng cũng khiến ông có hi vọng, cảm thấy ngày trôi qua thật có tư
vị.
“Chiêu Đệ à, con ở thành phố W thế nào, công việc có vừa ý không? Ba
nghe quản lí Lý nói bây giờ con đi làm ở công ty của ông chủ Trần, cuộc
sống trong thành có quen không?” Nói xong tình hình trong nhà, ông Lâm
nhanh chóng hỏi Chiêu Đệ thích ứng thế nào? Ông biết dựa vào Trần Chung
làm người, khẳng định sẽ không làm khó con gái mình, nhưng một cô gái
nông thôn chưa từng xa nhà một mình ở thành phố xa lạ làm việc, làm ba
thế nào cũng khó có thể thật sự yên lòng.
“Con cũng đều tốt lắm, ba...” Chiêu Đệ muốn nói ba mẹ đối con tốt lắm,
trong giây lát ý thức được ba mình còn chưa biết chuyện, vội vàng dừng
câu chuyện, lời muốn nói quẹo quanh một vòng dưới yết hầu mới ra khỏi
miệng. “Ba, chú Trần rất chiếu cố con, dì Trần cũng coi con như con gái
ruột đối đãi, ba và mẹ không cần lo lắng. Con không ở bên cạnh hai
người, hai người nhất định phải tự mình giữ gìn sức khỏe, cũng khuyên
nhủ Diệu Tổ, không cần liều mạng như vậy, mỗi đêm đều ngủ muộn vậy cẩn
thận đừng để ảnh hưởng đến sức khỏe.”
“Biết, Chiêu Đệ à, con một mình ở bên ngoài cẩn thận, mua nhiều đồ ăn
dinh dưỡng, tự nuôi mình trắng trẻo mập mạp, chờ con trở về, ba giúp con tìm một đối tượng.” Nghe được con gái dặn, ông Lâm cảm thấy mắt có chút cay. Đứa con gái này, ông thật sự thiếu con bé nhiều lắm, bây giờ điều
kiện trong nhà cũng chậm rãi tốt lên, ông nhất định phải dùng hai tay
của mình giúp con gái kiếm được một phần đồ cưới vẻ vang.
Nghe nói như thế, Chiêu Đệ theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Trí yên tĩnh ngồi bên cạnh Trần Chung, lại vừa vặn cùng ánh mắt lén nhìn cô của anh chạm vào nhau, tâm tình vốn vì giấu giếm hôn sự mà áy náy không thôi dưới ánh mắt hồn nhiên lo lắng của Tiểu Trí mà chậm rãi bình tĩnh
lại. ⊙〇◦
“Ba, mẹ có ở đấy không? Con đã rất lâu rồi không nghe thấy giọng của
mẹ.” Vì phòng ngừa ba mình tiếp tục xoay quanh vấn đề này, cô nương theo câu hỏi này không dấu vết nói sang chuyện khác.
“Con quên rồi à, hôm nay là ngày trấn trên họp chợ, mẹ con đi trấn trên
mua này nọ. Hôm qua nhà máy phát tiền trợ cấp thời tiết, làm mẹ con vui
hỏng rồi, bây giờ nhà máy còn chưa chính thức bắt đầu làm việc, ba cũng
được coi là một nhân viên chính thức. Hôm qua lúc quản lý Lý đưa tiền
cho ba, nói là nhà máy bên ngoài đều là quy củ này, cho nên ba cũng
nhận. Đúng rồi, Chiêu Đệ, con nhận được tiền trợ cấp không? Nhà máy
trong thành phố đều tốt như vậy, mùa hè còn phát tiền trợ cấp thời tiết
nóng?” Bây giờ ông Lâm vẫn cảm thấy chuyện này không thật, nào có nhà
máy nào có phúc lợi tốt như vậy.
“Dạ, đều phát,” Chiêu Đệ giương mắt cảm kích nhìn Trần Chung vẻ mặt mỉm
cười đang gọt táo cho Tiểu Trí. Không cần hỏi cô cũng biết đây là Trần
Chung cố ý tìm danh mục cho ba cô tiền, tuy rằng cô không làm công trong nhà máy, nhưng khoảng thời gian này mỗi ngày cô đều xem tin tức xã hội, dù ít dù nhiều cũng hiểu biết tình hình bên ngoài. Đừng nói nhà máy
phát hơn ba ngàn tiền trợ cấp thời tiết, cho dù là một ít xí nghiệp quốc doanh lớn cũng không có khả năng phát nhiều tiền trợ cấp như vậy cho
một công nhân phổ thông. Mà chuyện này, nếu không phải hôm nay ba cô
ngẫu nhiên nhắc tới, cô sẽ không biết, đây nhất định là sợ trong lòng cô có gánh nặng nên không nói thôi.
“Trách không được tất cả mọi người đều muốn chạy ra ngoài làm công, hóa
ra trong thành thật sự có thể kiếm được nhiều tiền như vậy. Tiền trợ cấp này còn nhiều hơn so với sáng sớm đã ra đồng sờ soạng bận rộn một năm.
Sáng sớm hôm nay mẹ con đã lấy 500 đồng đi trấn trên, nói là mua cho mọi người trong nhà mỗi người một cái áo mới. Nhiều năm như vậy, ba còn
chưa thấy bà ấy đi chợ mà vui vẻ như thế. Chiêu Đệ à, con nên làm việc
cho giỏi, tiền nhiều tiền ít không quan trọng, nhất định phảo báo đáp
ông chủ Trần thật tốt, biết không? Ông ấy thật sự là một Đại thiện nhân, là người có ơn lớn với nhà chúng ta đấy!”
“Ba, con đã biết, ba yên tâm.” Chiêu Đệ không biết nói dối để ba cô yên
tâm như vậy có tốt không, nhưng tình huống trước mắt không cho phép cô
nói ra chân tướng sự thật.
“Tốt lắm, không nói, biết con tất cả đều tốt là tốt rồi, điện thoại
đường dài rất đắt, tiết kiệm chút tiền điện thoại mua nhiều chút thức ăn ngon, biết không? Nhớ kỹ lời ba nói, trong nhà tất cả đều tốt lắm, con
chỉ cần chăm sóc tốt bản thân là được, không cần lo lắng ở nhà.”
“Dạ, được, ba, vậy con cúp máy đây.” Sợ nói hơn sẽ lộ, sau khi Chiêu Đệ
nghe thấy thanh âm cúp máy ở đầu bên kia liền lập tức đứng lên, đi đến
bên cạnh Trần Chung trả lại di động cho ông.
“Chiêu Đệ, di động này tặng cho con, con nhận đi, nếu nhớ ba mẹ thì gọi
điện về nhà. Có đôi khi con muốn đi ra ngoài dạo phố gì đó, không kịp
trở về ăn cơm, cũng có thể dùng di động này gọi về nhà.” Trần Chung xoay tay Chiêu Đệ đẩy trở về.
“Ba, di động này rất đắt, con không thể dùng, ba tùy tiện mua cho con
một cái điện thoại hai ba trăm là được rồi.” Nếu đổi thành hơn nửa tháng tiền, có lẽ cô sẽ nhận lấy cái điện thoại này, bởi vì cô vốn không có
khả năng biết một cái điện thoại nhỏ như vậy thế nhưng muốn bốn năm ngàn đồng. Nhưng sau khi xem ti vi hơn nửa tháng, cô đã vô cùng rõ ràng giá
của những chiếc di động này, tự nhiên là không thể nhận.
“Chiêu Đệ, giống nhau.” Ngay lúc hai người đẩy đi đẩy lại, Tiểu Trí lấy
từ trong túi ra một cái điện thoại di động giống như đúc, đây là vừa rồi Trần Chung đưa cho anh. “Con cũng không cần.”
Trần Chung thấy hành động của Tiểu Trí đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó lập tức phản ứng kịp, cười nhét di động vào tay Chiêu Đệ: “Thấy được
chưa, Tiểu Trí muốn cùng con giống nhau, cái di động kia của nó đã cũ
đến không dùng được nữa, nhưng vẫn luôn luôn không đồng ý đổi. Lần này
ba nói là đổi một cái di động giống y của con, nó mới bằng lòng đổi, con lại thôi. Lại nói, di động cũng đã mua, không cần không phải là lãng
phí sao?”
“Ba, chuyện này... Được rồi, vậy cảm ơn ba.” Chiêu Đệ nhìn vẻ mặt Tiểu
Trí vài lần, sau khi nhìn thấy ánh mắt anh không tha nhìn về phía di
động mới đồng ý nhận lấy món quà này. Lúc trước khi cô cùng Tiểu Trí ra
ngoài tản bộ, từng thấy anh nhìn chằm chằm đứa nhỏ khác chơi trò chém
hoa quả trên di động. Cô biết anh rất thích trò chơi kia, chỉ là anh
không có thói quen nói ra yếu thích của bản thân mà thôi. Nhưng anh lại
nguyện ý vì cô bỏ đi đồ vật yêu quý của mình, vậy cô vì sao lại không
thể vì anh nhận lấy ý tốt của người khác đây?