Bà Xã Mạnh Mẽ Của Trùm Xã Hội Đen

Chương 97-1: Đại kết cục (1)




“Các con đi đâu thế? Sao lâu vậy mới trở về?” Diệp Phương Hoa nhìn Yến Hoài vừa mới về, không khỏi lầm bầm bài câu, nhưng nhìn hai người ngọt ngọt ngào ngào thì bà cũng không nói gì nữa.

Ba ngày nhanh chóng trôi qua, không ai ngờ trong ba ngày này lại bình tĩnh như thế, thế nên mỗi người đều đã quên có một người, lúc nào hắn ta cũng có thể xuất hiện bên cạnh họ, cướp đi những người họ yêu, lúc nào cũng có thể biến những hạnh phúc thành bọt biển, biến tất cả trở thành tro tàn.

Trong ngôi nhà kia, Yến Hoài cũng đã bị Diệp Phương Hoa trang điểm xinh đẹp, mọi người đều nói người phụ nữ kết hôn là đẹp nhất, lúc này nhìn Yến Hoài, tất cả mọi người không thể rời mắt.

“Đi ra ngoài, đi ra ngoài!” Diệp Phương Hoa nhìn Vân Khoáng thất thần hồi lâu: “Con gái mình thì có gì hay để nhìn, ông mau chóng mời những người bạn kia đi!”

“Chú Vân, đã xong chưa?” Bên ngoài truyền tới giọng nói của Thương Truy Ý, đương nhiên lúc này tới đón cô dâu mới. Hôm nay Thương Truy Ý làm phù rể, ăn mặc vô cùng anh tuấn, tây trang thẳng thớm phủ lên ngoài áo sơ mi trắng, làm nổi bật thân hình cao lớn bất phàm của anh, đôi mắt kia của anh cũng nhìn thẳng về phía trước, nhìn hết mọi thứ vào trong mắt, trong lòng cũng mở rộng ra.

“Được rồi!” Vân Khoáng từ trong phòng đi ra, lúc này Yến Hoài cũng đi ra, cô mặc áo cưới màu trắng, lớp áo cưới ẩn ẩn hiện hiện, làm lộ rõ tư thái lung linh của Yến Hoài, Thương Truy Ý ngẩng đầu nhìn Yến Hoài, sau đó nhìn lại mình. Trong nháy mắt đó, anh cho rằng, cô chính là mặc cho anh nhìn, cô chính là vợ của mình!

“Thất thần là gì?” Vân Khoáng gõ lên đầu Thương Truy Ý: “Con gái tôi xinh đẹp như vậy, nhưng cậu cũng không thể thất thần được, con bé còn đang chờ gả cho người đấy!”

“A, a, a!” Thương Truy Ý cúi đầu xuống, xin lỗi nhìn Yến Hoài, Yến Hoài khẽ cười cười, nụ cười kia giống như gió xuân, chỉ là lễ phép, nhưng không biết rằng nụ cười của cô rất có sức hấp dẫn.

Thương Truy Ý hít sâu, xoay người: “Đi thôi!”

Không phải là của mình, vẫn là chúc phúc thôi! Hoặc là, có một ngày, mình sẽ gặp được người thuộc về mình, mà không phải chỉ có thể nhìn cô gái xinh đẹp đó.

Bên ngoài giáo đường, Khấu Kiệt mặc trang phục chú rể đứng chờ người trong lòng. Bây giờ anh có được cô rồi sao? Thật là vĩnh viễn có được cô sao?

Ngày này đã đến rồi!

Yến Hoài đeo màn sa trắng, nhìn Khấu Kiệt ở phía xa, làn váy được Khấu Tử Liên nâng lên, cô từ từ đi tới gần.

Hôm nay anh mặc quân phục, đây là ý của Tham mưu trưởng Khấu Đức sao? Hay là cái gì? Nhưng, nhìn anh bây giờ, lại là chú quân nhân anh tuấn nhất, hoặc là, tất cả chỉ là hoa mắt mà quên đi thân phận của anh, nhưng khi nhìn anh, lòng cô đã rất thỏa mãn.

Cho dù cô biết rõ hôm nay sẽ xảy ra chuyện, cô đang chờ tất cả mọi chuyện xảy ra, nhưng lòng cô vẫn đập dồn dập. Vào lúc này, cô cũng nghe được tiếng trái tim anh đang đập, đó là tiếng trái tim mạnh mẽ xúc động như thế nào chứ.

Yến Hoài cười cười với Khấu Kiệt, duỗi tay phải của mình ra.

Khấu Kiệt nắm tay cô, kéo cô vào thế giới của mình.

Bài nhạc kết hôn vang lên giữa giáo đường, lúc này là tốt đẹp như thế. Anh nhìn qua cô, cô nhìn anh, trong thế giới hai người.

Trong giáo đường, ngồi hai bên là người thân và bạn bè của Khấu Kiệt và Yến Hoài, nói đúng ra thì là người hai nhà.

Khấu Đức và Dương Cốc An cũng tới, nhìn Khấu Kiệt mặt quân trang thẳng tắp, biết là anh đã tiếp nhận đề nghị của cấp trên, tính mạng của anh không chỉ thuộc về mình anh, mà còn khắp cả quân khu Hoa Long, cả nước C.

Trong nước C, nếu như nhân tài xuất sắc, có thể trực tiếp thông qua ủy nhiệm mà đảm nhiệm những chức vụ quan trọng trong quân đội, nhưng cửa đầu tiên là phải khiến nhiều người tin phục, không thể nghi ngờ, Khấu Kiệt nhất định đã vượt qua kiểm tra.

Nhìn cháu dâu lúc này ăn mặc vô cùng xinh đẹp, hơn nữa nhận được chúc phúc của mọi người, trong lòng Khấu Đức rất thỏa mãn.

“Khấu Kiệt tiên sinh, anh nguyện ý lấy Yến Hoài tiểu thư sao? Cho dù cô ấy sinh lão bệnh tử, cũng nguyện ý ở bên cạnh cô ấy, vẫn luôn chờ đợi cô ấy, bảo vệ cô ấy?” Lúc này cha sứ cầm Thánh kinh, trước mặt hai người nói với Khấu Kiệt.

Khấu Kiệt thâm tình nhìn Yến Hoài, mỉm cười nói: “Con vô cùng nguyện ý, con nguyện ý vĩnh viễn sẽ bảo vệ cô ấy, vĩnh viễn, nếu như ra kỳ hạn thì con hy vọng sẽ là dài đằng đẵng.”

Yến Hoài cúi đầu xuống, mỉm cười.

“Yến Hoài tiểu thư, cô đồng ý gả cho Khấu Kiệt tiên sinh sao? Cho dù anh ấy sinh lão bệnh tử, cũng nguyện ý ở bên cạnh anh ấy, luôn chăm sóc cho anh ấy?”

“Con...” Yến Hoài nhìn Khấu Kiệt, hai người nhìn nhau, đôi mắt thâm thúy kia nhìn cô, giống như trời sao mênh mông, lúc này, mọi người trong giáo đường đều chờ đợi câu nói của Yến Hoài.

“Anh yêu em.” Khấu Kiệt hôn lên trán Yến Hoài.

“Con nguyện ý.” Lúc này Yến Hoài nói.

Cả giáo đường vang lên tiếng vỗ tay, đúng lúc đó, một viên đạn bắn vào từ bên ngoài!

“Chú ý!” Lúc này Thương Truy Ý không suy nghĩ gì, giang hai tay ngăn trước người Yến Hoài!

Viên đạn kia, trực tiếp xuyên qua trái tim Thương Truy Ý!

Mọi người chạy thục mạng.

“Anh làm sao thế? A Ý? A Ý?” Yến Hoài đè chặt lên lồng ngực anh, nhưng nơi đó chảy máu không ngừng! Trời ạ, lần đầu tiên cô cảm giác được những giọt máu này khiến cô run rẩy như thế nào!

“Mau gọi xe cứu thương!” Khấu Kiệt la lớn, Khấu Đức và Dương Cốc Ân cũng vây quanh, nhìn Thương Truy Ý ngã trên đất.

Giương mắt lên thấy phía trước có một chiếc xe đang chạy nhanh tới cảng.

“Hốt gọn những người kia cho tôi!” Khấu Đức nhìn Dương Cốc Ân, đi ra ngoài.

Lúc trước, Thương Truy Ý chọn ở lại giáo đường làm phù rể cho Khấu Kiệt, mà không phải chờ cá sa lưới ở bên tàu như mấy người Nhạc Không Thượng, anh đã biết trước sẽ có lúc này. Chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy!

“A Hoài...” Thương Truy Ý nhìn Yến Hoài, bàn tay lớn mò tới bàn tay nhỏ bé của Yến Hoài: “Hôm nay em đẹp quá!”

“Tôi... Anh đừng nói chuyện, xe cứu thương tới rồi!” Yến Hoài lắc đầu, cô không biết mình đã đi vào lòng người đàn ông này từ khi nào, nhưng cô lại không muôn nhìn thấy từng người yêu mình đều vì mình mà chết!