Bà Xã Mạnh Mẽ Của Trùm Xã Hội Đen

Chương 52: Mau mau gọi ông nội




Editor: Quỳnh Anh

Bốn người cực kỳ ăn ý đứng sang một bên, mà Thương Truy Ý cũng liếc mắt nhìn Khấu Đức một cái, ý bảo mọi người chớ càn rỡ trước mặt ông nội.

Thật ra thì Yến Hoài nhìn thấy bọn họ, cũng không biết nên nói gì, làm những gì. Vốn dĩ mình là phụ nữ, ở trước mặt những nhân vật như thế này, mình có thể làm được gì đây? Chỉ có thể biểu hiện cho thật tốt.

Khấu Đức đưa mắt quan sát kỹ Yến Hoài, nhưng trong lòng lại nghĩ đến vô số chuyện. Cuối cùng vẫn là hỏi: “Cha mẹ cháu có khỏe mạnh không?” Ông đã điều tra rất nhiều tài liệu về con bé này, nhưng vẫn không thể nào biết về hoàn cảnh gia đình của nó.

"Cha mẹ cháu mất sớm, được cậu và mợ cưu mang nuôi dưỡng, ở thành phố D, kinh doanh buôn bán nhỏ." Yến Hoài cười cười, nhưng trong đầu thầm nghĩ, chẳng lẽ muốn điều tra hộ khẩu nhà mình ư?

Lúc này Khấu Kiệt liền nở miệng: “Ông nội, người yên tâm, năng lực làm việc của Hoài cực kỳ cao, về mặt sinh hoạt càng thêm. . . . . ."

"Không hỏi đến cháu...cháu không cần nói.” Khấu Đức ngắt lời của Khấu Kiệt, mơ hồ toát lên vẻ uy nghiêm khiến Khấu Kiệt phải nuốt ngược lời nói vào trong. Ông là ông nội của mình, mình không thể không nghe theo, không vì sao cả, chỉ là do bệnh tình của ông.

Khấu Kiệt nhếch môi, lẩm bẩm.

Yến Hoài vẫn mỉm cười, nét cao quý và ưu nhã lặng lẽ lan tỏa ra chung quanh, khiến Khấu Đức dễ dàng cảm nhận được khí chất ấy. Qủa thật là một ứng cử viên rất sáng giá, so với Dương Miêu Miêu kia tốt hơn nhiều.

Chẳng biết từ lúc nào lòng của ngài Khấu Đức liền xuất hiện câu này. Nhưng, miệng lưỡi của ông lại cực kỳ cứng rắn: “Tối nay, để Hoài ở lại đây, mấy tên ranh con các cháu phải làm gì thì đi làm chuyện đó đi!” Tham mưu trưởng ra lệnh một tiếng, bốn anh lính kia không thể không mang mũ vào, hôm nay thừa dịp chỉ đạo viên đi ăn cơm, đặc biệt xin phép đến đây, đeo bám dai dẳng lắm mới kéo được đến bốn giờ, hiện tại thời gian cũng đến rồi!

Mối quan hệ của ngài Khấu Đức và chỉ đạo viên Cao Khuê cũng không tệ, vậy nên, nhất định là Cao Khuê sẽ dung túng cho mấy đứa nhãi ranh này rồi.

Yến Hoài nhìn bốn người này, cảm giác như mình được trở lại thời thơ ấu, khi ấy, cha của cô không phải là người trong giới hắc đạo, mà là liên trưởng ở quân khu Phượng Hạ. Nhớ những lúc đi cùng cha đến quân khu, khi đó, việc cô thích làm nhất, chính là ẩn nấp ở một nơi kín đáo, quan sát những người lính kia đang thao luyện. Có một nhóm binh lính đứng ngây ngốc tán gẫu, chơi đùa.

Nhưng hôm nay, mình đã quá xa nơi đó.

"Sao vậy em?" Khấu Kiệt phát hiện ra điểm khác thường của Yến Hoài, nhẹ nhàng chạm vào cô, nhỏ giọng hỏi.

"Không có gì, chỉ nhớ đến một vài chuyên trước kia, đã lâu rồi chưa được đến quân khu.” Yến Hoài kéo suy nghĩ của mình trở về.

Nhưng, lỗ tai bén nhạy của ngài Khấu Đức đã nghe thấy, liền hỏi: “Hoài, chẳng lẽ trước đây cháu đã đến quân khu của nước ta?”

"À, cậu của cháu là liên trưởng ở quân khu Phượng Hạ.” Đối với cha, bất luận là như thế nào Yến Hoài cũng không muốn nhắc đến, tránh cho việc khiến người ta nghi ngờ về mình.Truyện được đăng tại diễn đàn Lê Quý Đôn.

"Ồ!" Ngài Khấu Đức gật đầu một cái: “Quân khu Hoa Long và quân khu Phượng Hạ, năm tới, sẽ có một đợt diễn tập quân sự rất lớn, ha ha. Ông rất mong đợi."

Diễn tập quân sự, không phải là sẽ có huấn luyện ư?

Yến Hoài gật đầu một cái. Những thứ huấn luyện ấy, có thứ nào mà mình chưa từng thử qua?

"A, ông nội, cháu và hòa thượng đi kiếm chút cơm rồi sẽ trở lại." Thương Truy Ý đứng lên, gật đầu nhìn Nhạc Không Thượng.

Nhạc Không Thượng cũng lập tức đứng lên: “Đúng đấy, ông nội!"

Tứ đại cuồng long đã quen với việc gọi ông là ông nội, thế nên, Khấu Đức cũng chẳng có biểu hiện gì xa lạ, chỉ gật đầu một cái.

Nhưng, Khấu Kiệt liền tiếp lời: “Ông nội, trước đó Hoài đã nói với cháu, tối nay cô ấy muốn xuống bếp, làm thức ăn ngon cho ông." Dứt lời, Khấu Kiệt đã cười toe toét nhìn Yến Hoài: “Đúng không, Hoài?"

"À. . . . . ." Khấu Kiệt này thật là, đúng là tự vạch áo cho người xem lưng, thứ mình không biết làm nhất chính là nấu ăn. Nhưng, Yến Hoài vẫn hướng về phía ngài Khấu Đức, mỉm cười: “Vâng ạ, Tham mưu trưởng, cháu muốn làm bữa ăn tối cho người.”

"Còn gọi Tham mưu trưởng?" Khấu Kiệt lập tức lao tới, vòng tay đặt lên eo của Yến Hoài: “Gọi ông nôi." Giọng nói kia, mơ hồ có chút ra lệnh, sợ rằng Yến Hoài sẽ không nghe lời, cho nên cứ dùng giọng ra lệnh như vậy.

Yến Hoài nuốt nước miếng: “Ông nội." Cực kỳ khôn khéo gọi lên một tiếng.

Khấu Đức nheo mắt lại, đứa cháu này đang nghĩ gì chẳng lẽ ông không biết sao? Rõ là!

"Ông nội, bọn cháu đi đảm nhiệm chức vụ nấu ăn rồi sẽ trở lại ngay.” Khấu Kiệt gật đầu một cái, ôm lấy Yến Hoài đi ra ngoài.

Thương Truy Ý và Nhạc Không Thượng dõi theo bóng lưng của hai người này đi xa, cười cười mấy cái, ở lại với ông nội.

Yến Hoài vừa ra ngoài, liền nhảy ra khỏi lồng ngực của anh: “Anh, phải làm sao đây? Rõ ràng anh biết em không biết nấu ăn mà!”

Khấu Kiệt đẩy cô vào trong xe, sau khi ngồi lên ghế lái mới mở miệng nói: “Anh có biện pháp.”

"Biện pháp gì? Đến nhà hàng mua?” Yến Hoài hỏi lại.

~Hết Chương 52~