Bà Xã Mạnh Mẽ Của Trùm Xã Hội Đen

Chương 36: Cứu anh ấy, không thì anh chết đi!




Đây là lần đầu tiên mình làm một kẻ đào ngũ….Khấu Kiệt nhắm mắt lại, thở dài trong lòng, đúng là một vết nhơ!

Chớp đúng thời cơ, lập tức tựa vào trên ban công lầu bảy, sau đó nhờ sự giúp sức của con dao găm, từng bước từng bước một bò xuống bên dưới.

Vết thương vẫn còn đang chảy máu. . . . . .

Lúc này Yến Hoài đã lái xe đến trước cửa khách sạn, nhưng, lại hoảng hồn khi nhìn thấy Khấu Kiệt có hơi lảo đảo đi về phía bên này….

"Khấu Kiệt!" Yến Hoài hoảng sợ, lập tức lái xe đến.

Vội vàng nhảy xuống xe, đỡ lấy Khấu Kiệt.

"Anh làm sao vậy?" Yến Hoài đỡ lấy tay anh, lúc này cơ thể của Khấu Kiệt đã gần như tựa hết vào người Yến Hoài.

"Đi mau, nơi này không an toàn!" Khấu Kiệt nhíu mày, đưa tay bịn kít miệng vết thương.

Gương mặt Yến Hoài có chút gấp gáp và lo lắng. Nhìn mặt mũi của Khấu Kiệt, quan sát anh từ trên xuống dưới một lần, liền thấy anh đang che bụng.

Bàn tay, có hơi run rẩy thò sang.

Nhưng, Khấu Kiệt đã nhanh chóng tóm lấy bàn tay nhỏ bé của cô: “Bây giờ đi nhanh lên!” Giọng điệu cương quyết, lý trí. Anh không muốn để cô biết mình bị thương nặng thế nào, sợ rằng cô sẽ lo lắng.

Yến Hoài sững sờ, lập tức đỡ Khấu Kiệt đến bên xe.

Lúc này, Yến Hoài đã ngồi vào ghế lái.

"Anh sao rồi?” Yến Hoài nhìn Khấu Kiệt đang ngồi bên cạnh, bàn tay đang nắm vô lăng cũng có chút run rẩy. Mới vừa rồi cô nhìn thấy trên chuôi dao của anh dính đầy máu tươi.

"Đi đến bệnh viện nhân dân Đệ Nhất.” Khấu Kiệt khẽ nói một câu. Sẽ không sợ những người này mò đến! Hơn nữa, còn có thể gặp được người anh em!

"Ừm!" Yến Hoài đáp một tiếng, lập tức nhấn mạnh vào chân ga.

Khi nhìn thấy anh đang nhắm chặt hai mắt, đưa tay che bụng, lòng của Yến Hoài lại dâng lên cảm giác đau đớn.

Cuối cùng cũng có một ngày cô nếm trải được cảm giác đau lòng, cảm giác ấy, thật sự không dễ chịu.

Suy ngẫm, trận náo loạn ban nãy, có một viên đạn trí mạng, vốn dĩ nó nên thuộc về mình…..

Còn nữa, nụ cười kia, lúc anh nhường lấy cho cô con đường thoát thân trước…..

Yến Hoài nuốt xuống nỗi cay đắng trong lòng, chỉ muốn lái xe thật nhanh đến bệnh viên nhân dân kia.

"Nhanh nhanh lên!” Yến Hoài vừa xuống xe, đỡ lấy Khấu Kiệt đã lâm vào trạng thái nửa hôn mê, hét lên với những người làm trong bệnh viện.

Nhạc Không Thượng đang vội vã chuẩn bị tan tầm, khi vừa trông thấy hai người này, nhìn quần áo của người đang ông kia rất quen thuộc, lập tức chạy tới.

Khi nhìn thấy Khấu Kiệt thì Nhạc Không Thượng lại càng trở nên kích động, thật sự là cậu ta! Làm sao đến Macao này mà cũng không nói với mình một tiếng!

Trong lòng có oán giận, nhưng, ngay sau đó liền phát hiện Khấu Kiệt đã bị thương nặng.

"Mau đem đến bên này, không còn thời gian nữa!” Nhạc Không Thượng hô to với Yến Hoài, người phụ nữ bên cạnh cậu ta, dĩ nhiên có thể tin tưởng. Dựa vào tính tình của thằng bạn này, cả mười kiếp cũng sẽ không nắm tay phụ nữ, nhưng bây giờ lại có một cô gái xinh đẹp như vậy ở bên cạnh cậu ta, hắc hắc, xem như tên tiểu tử này may mắn! Đáng tiếc, bây giờ lại bị thương nặng!

"Anh là?" Yến Hoài cảnh giác nhìn anh, quan sát trên dưới, lạnh lùng thốt lên. Nếu như là người không đứng đắn, dao găm của cô sẽ không có nửa tia lưu tình.

Lúc này Nhạc Không Thượng đang khoác áo blouse trắng chỉnh tề, dáng vẻ hào hoa phong nhã, chỉ là, chòm râu trên mặt lại rất không tương xứng với số tuổi chỉ tầm hai mươi mấy của anh ta – dường như nửa tháng rồi chưa cạo, một chỏm to, rất loạn, tựa như một tên bã rượu, nhưng lại không che giấu được tinh thần hăng hái.

"Anh em tốt.” Nhạc Không Thượng nhếch môi cười cười, chòm râu bên trên hơi giật giật: “Mắt nhìn của cậu ta không tệ, cô rất đẹp.”

"Làm trò!” Yến Hoài hung hăng trợn mắt liếc anh ta một cái: “Không cứu được anh ấy, tôi muốn anh chết theo!”

"Éc. . . . . ." Nhạc Không Thượng nhất thời sửng sốt, giọng điệu của cô gái này, so với Khấu Kiệt còn dữ dội hơn. Nhưng, hình như cô gái này không biết mình là người như thế nào, được.

Suốt cả đêm.

Yến Hoài canh giữ ở bên giường Khấu Kiệt suốt một đêm.

Ánh mặt trời nhẹ nhàng hắt vào trên tấm cửa sổ, len lén soi vào hai người ở bên trong, sưởi ấm.

Lúc này vết thương trên bụng của Khấu Kiệt đã được xử lý xong, mà Nhạc Không Thượng kia, quả là một người dị thường, chẳng mấy chốc đã bịt kín được miệng vết thương của anh.

Yến Hoài muốn đến cảm ơn anh ta, nhưng, không biết người kia đã chạy đi đâu, hỏi mới biết, bời vì Nhạc Không Thượng này y thuật biến thái, tính tình cổ quái, thích đi lại tự do. Đến khám tại bệnh viện, phải làm hẹn trước chừng mười ngày mới có thể gặp mặt anh ta, hơn nữa, thời gian không xác định, có lúc ba giờ sáng đánh thức bệnh nhân dậy để làm giải phẫu, đôi khi, đương lúc bệnh nhân đang dùng bữa lúc mười hai giờ trưa, lại gọi đi kiểm tra trị liệu. . . . . . Lần này gặp được anh ta, phải nói là ngẫu nhiên.

Khấu Kiệt chậm rãi mở to hai mắt, cuối cùng cũng nhìn thấy nơi này, quen thuộc, ấm áp.

Anh biết, Nhạc Không Thượng đã tới, bằng không, mình không thể tỉnh lại sớm như vậy.

Chỉ có Nhạc Không Thượng mới có thể làm được điều này, giúp anh bình phục trước thời hạn.

Giật giật hàng lông mi thật dài, đưa ánh mắt nhìn về những phương hướng khác, tìm kiếm bóng dáng thân thuộc.

Cuối cùng cũng nhìn thấy Yến Hoài đang gục đầu ngủ ở bên giường.

Khấu Kiệt khẽ cười, chỉ sợ đánh thức cô.

Kìm lòng không đậu, đưa tay sờ lên mái tóc của Yến Hoài, mái tóc đen dài buông xõa trên giường, cực kỳ diễm lệ.

Nhẹ nhàng xoa nắn, cảm giác mát dịu truyền thẳng vào thần kinh, rất hài lòng. Khấu Kiệt nhắm mắt lại, điều chỉnh hô hấp, từ từ hưởng thụ loại cảm giác này.

"Dường như cảm giác rất tốt?"

"Đúng. Rất nhẵn mịn, cảm giác thật tuyệt."

"Không buông tay được?"

"Đúng, quá tuyệt. . . . . . Éc. . . . . ." Khấu Kiệt sợ hết hồn, lập tức thả tóc của Yến Hoài ra.

"Hắc hắc, anh. . . . . ." Khấu Kiệt cười nịnh nọt, nhìn Yến Hoài, lúc này cô cũng trừng mắt nhìn anh, không nói lời nào. Đáng chết, ban nãy say sưa quá, một hỏi một đáp! Mình thật sự là không biết chữ "chết" viết như thế nào!

~Hết Chương 36~