Bà Xã, Ly Hôn Đã Hết Hiệu Lực

Chương 5




Nhức đầu! Đau đầu muốn chết mất!

Mỗi một cô gái khi ly hôn, ngoại trừ những người vì tiền mà cưới, sau khi ly hôn liền có được tiền, nếu không thì ai cũng có quyền vì bản thân mình mà khóc lóc say mèm một phen.

Sau khi uống say giống như đem bản thân mình cùng quá khứ phân tách rõ ràng ra, khi tỉnh lại thì bắt đầu sống một cuộc sống mới tốt đẹp hơn, đem cuộc hôn nhân thất bại kia trở thành một giấc mộng mà thôi! Rất nhiều người không phải đều làm như vây sao? Nhưng vì sao cô lại cảm thấy kết hoạch của mình phát sinh nhiều biến hóa đến vậy chứ?

Sau khi tỉnh dậy Lệ Mộng Hằng cảm thấy cả người đau nhức như một người lâu năm không vận động bỗng dưng nổi hứng đi khiêu chiến đánh nhau một trận với người khác vậy.

Xương sống thắt lưng đau còn không nói, mà từ phần eo trở xuống càng giống như là thoát khỏi thân thể mình không thể động đậy một chút nào, sau khi say rượu cả người đau nhức cô đã từng trải qua rồi, nhưng đó là toàn thân nha, chứ không phải tụ tập lại ở nửa người dưới thế này, ly kỳ nhất chính là, chỗ khó mở miệng trên người cô lại có cảm giác mơ hồ đau nhức!

Lệ Mộng Hằng chịu đựng cảm giác khó chịu toàn thân vô lực, kéo cả người đi rửa mặt để xem có thanh tỉnh ra chút nào không, vậy mà khi đặt chân xuống đất muốn đứng lên, thiếu chút nữa cô đã ngã xuống sàn nhà rồi.

"Sao, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"

Có người uống rượu một lần liền trở thành tàn phế sao? Không thể nào! Cô cuối đầu nhìn đôi chân như muốn nhũn ra của mình, lúc trước không chú ý đến nhưng bây giờ cô nhìn thấy thảm..... Nhà trọ cô ở là sàn gỗ mà, thảm ở đâu ra vậy?

Bởi vì vẫn còn say rượu đầu óc có chút không tỉnh táo, cô nâng đầu nhìn quanh bốn phía một cái, liền nghe được rõ ràng tiếng hút khí của bản thân.

Nơi này, nơi này là.... nhà của Trì Diệu Hi mà!

Má ơi! Cô, cô, sao cô lại ở nhà của chồng trước vậy?

Kinh ngạc một hồi đầu cô rốt cuộc cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều, cô cố gắng hồi tưởng lại xem rốt cuộc sao mình ở chỗ này.

Tâm tình Trạch Hương không tốt tìm cô đi uống rượu, tâm tình của cô càng không tốt hơn hởn đi, giống như hai người nói rất nhiều chuyện với nhau.... Đúng rồi! Cô còn uống Spirytus, hình như uống ba ly thì phải? Quá đáng sợ! Loại rượu đó mạnh đến mức có thể nướng chín trứng cá mà cô dám dùng thay nước mà uống!

Sau đó thì sao? Sau đó..... Uống say quá thứ gì cô cũng không nhớ!

Trời ơi! Không được, không được! Thế nào cũng phải nhớ cho ra rốt cuộc cô làm sao lại xuất hiện ở nơi này! Cô vội vàng cầm điện thoại gọi cho La Trạch Hương.

Điên thoại vang lên vài tiếng thì có người nhận.

"Sao? Mộng Hằng sao cậu lại gọi cho mình lúc này?" La Trạch Hương biết bạn tốt của mình là nữ cường nhân tuyệt đối sẽ không gọi điện thoại cho cô lúc làm việc.

Nhưng Lệ Mộng Hằng cũng không để tâm giải thích.

"Mình hỏi cậu!"

Bị giọng nói nghiêm túc của cô ảnh hưởng, La Trạch Hương cũng ngồi thẳng người lên.

"Cái gì?"

Lệ Mộng Hằng có chút khó khăn mở miệng hỏi: "Mình, mình sao lại xuất hiện ở nhà Trì Diệu Hi vậy?"

"A? Là chuyện này à?" La Trạch Hương thầm nghĩ: đã xảy ra chuyện gì sao?

"Có chuyện gì không đúng sao?"

"Dĩ nhiên không đúng! Chúng mình đã ly hôn, đối với một người mới sáng sớm tỉnh lại phát hiện mình đang ngủ ở trên giường của chồng trước!" Cô không khỏi tức giận, cảm thấy bản thân mình giống như mượn rượu giả điên sống chết đổ thừa cho người ta!

Mà nằm ở trên giường nói không đủ sức biểu đạt sự tức giận của cô, cô liền bước xuống giường đứng lên.

"Trì Diệu Hi không biết còn tưởng rằng mình....aaaaaaaa, tại sao mình lại không mặc đồ!!!" Cô kinh hoàng quá mà tắt luôn cả điện thoại.

Ở bên kia điện thoại, La Trạch Hương ngẩn ra một lát, liền sau đó lại cười ngã cười nghiêng.

Không mặc đồ? A mấu chốt là từ không mặc đồ nha!

Trì Diệu Hi, được lắm! Xem ra anh ta muốn nhân cơ hội này bồi đắp tình cảm đây.

Hai người này thật sự muốn ly hôn? Xem ra tạo hóa vẫn muốn kéo bọn họ chung một chỗ với nhau rồi, muốn tách ra chỉ sợ không có dễ dàng như vậy đâu!

Lệ Mộng Hằng nhìn mình trần như nhộng mà ngẩn người, trên người hình như còn có mơ hồ mấy dấu hồng hồng, cô liền vội vàng chạy lại trước gương, vừa nhìn...............

Trời ạ! Tiêu rồi!

Trên cổ cùng với ngực trắng nõn của cô xuất hiện chit chít những vết hồng hồng lớn nhỏ không đồng nhất!

Thân thể chua xót đau đớn cùng bắp đùi trong khó chịu, lại thêm dấu vết trên người, cô không cần đoán cũng biết là đã xảy ra chuyện gì.

Nghĩ tới! Cô mơ hồ nhớ..... Còn cho đó là mộng xuân, một màn lại một màn.....

Cư nhiên không phải nằm mơ, hết thảy mọi việc đều là thật sao? Cô cùng với Trì Diệu Hi thật, thật là đã làm?

Đây rốt cuộc là tình huống gì? Lúc trước còn là vợ chồng thì hai người tương kính như tân, thủ thân như ngọc, mà sau khi ly hôn mới lên giường với nhau? Phong tục tập quán này ở đâu ra chứ?

Đến nhà tắm rửa mặt một phen, di chứng sau khi say rượu vẫn còn, làm cho bàn tay cùng mặt của cô có chút sưng phù, nhưng dầu gì tâm tình cũng đã bình phục một chút nên đầu cũng càng thanh tỉnh hơn.

Cô lại gọi điện thoại cho La Trạch Hương, có một số việc cô không nhớ ra được, có lẽ Trạch Hương sẽ biết, biết nhiều hơn một chút mới có thể dễ dàng ứng phó hơn.

"Mình uống say, sao cậu không mang mình về nhà mà lại đưa mình tới nhà Trì Diệu Hi?"

Hình như Mộng Hằng đang rất phiền muộn thì phải? Nếu lúc này mà nói thật ra có lẽ sẽ chết không toàn thay mất! La Trạch Hương vội nói: "Cái đó...Cậu vẫn khăng khăng nói rằng bản thân không cam lòng, cậu nhất định phải diễn vở "Vợ cả phản kích", muốn đem Trì Diệu Hi từ trong tay hồ ly tinh đoạt trở về rồi mới một cước đá bay anh ta!"

"Mình thật sự nói như vậy sao?"

Cô đúng là có nói như vậy, nhưng việc này cùng chuyện mình đem cô ấy đến nhà chồng trước không có một chút quan hệ nào với nhau. La Trạch Hương thầm nghĩ.

Quả nhiên là uống rượu hỏng việc mà! Hiện tại tốt rồi, những việc vốn để trong lòng bây giờ cũng nói ra hết rồi, thật là không còn mặt mũi mà! Sau đó cô tự giận mình mà nói: "....... Mình cũng không có nói là phải quyến rũ anh ấy như vậy mà. " Nếu như nói, nước đổ rồi không hốt lại được, cô cũng không thể giết người diệt khẩu, nên phương pháp duy nhất là chỉ có thể nhờ bạn tốt im lặng không nói ra thôi.

Thật là mất mặt mà! Cô không muốn làm người nữa!

"À? Còn có chuyện này sao?" La Trạch Hương không chú ý đến cảm xúc đang xuống thấp của cô, giọng nói lộ ra tò mò cùng hưng phấn.

Phương pháp quyến rũ? Thật làm cho người ta không nhịn được tò mò mà!

"Mình không nói cho cậu biết sao?" Cài này càng đả kích lớn hơn, lại càng làm cho cô tự giận mình nhiều hơn. "Mình thật không nói gì với cậu à?"

"Tiểu thư, người say rượu là cậu, mình rất tỉnh nha."

Ngọn lửa hi vọng trong cô "Ba" một tiếng tắt ngúm, Lệ Mộng Hằng lại một lần nữa lên tiếng, "Xong rồi, vậy mình nhất định là nói cho Trì Diệu Hi rồi!"

Cô là một khi đã say rượu rồi thì rất ghét nói chuyện không đầy đủ, lúc bị chuyển hướng rồi thì không bao lâu sâu sẽ quay lại tiếp tục nói tiếp....

Haiz~ bây giờ cô thật sự chết tâm rồi! Không trách được cô bây giờ lại trần như nhộng nằm trên giường của Trì Diệu Hi mà tỉnh lại, cô sẽ không thật sự cưỡng bức anh ấy làm loại chuyện này đi?

Làm sao bây giờ? Mặc dù đã là vợ chồng trước, theo lý mà nói thì phải sớm chia tay mới đúng, nhưng cô còn đang là thư ký của Trì Diệu Hi, trong thời gian ngắn, cô một tuần ít nhất phải gặp anh năm ngày.

A! Ai tới nói cho cô biết, vốn tưởng rằng nhất túy giải thiên sầu, sau khi say mèm tỉnh lại sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, tại sao bây giờ lại thành ra thế này chứ?

Tĩnh táo! Tĩnh táo! Chuyện càng ngày càng đi theo một chiều hướng không ai biết trước được, cô lại càng không thể làm cho bản thân mình loạn lên được! Ổn định, phải ổn định!

Trì Diệu Hi hiện tại chắc là đang ở công ty, vậy tâm tình của anh sẽ là gì chứ? Vui vẻ?

Nhưng bị cưỡng bách như vậy thì không có người đàn ông nào có thể vui vẻ được đi? Hay là cả người đang bi thương? Chậc! Anh ấy dù gì cũng là một người đàn ông thành thục, làm gì mà mình lại xem anh ta giống như trẻ vị thành niên bị cưỡng bức vậy....

Có rồi, chuyện như vậy hỏi người này nhất định biết! Tiểu tử kia mặc dù nhìn qua có vẻ cẩu thả, nhưng lại có thể chú ý đến những chi tiết nhỏ mà người khác không chú ý đến.

Cô liền gọi điện thoại cho trợ lý Tiểu Mã của mình, điện thoại reo mấy tiếng liền có người trả lời.

"Tiểu Mã à? Tôi là thư ký Lệ, thật ngại quá, tôi muốn xin nghĩ một ngày." Cô cố ý đem giọng mình đè thấp xuống, làm như cổ họng của mình không được thoải mái.

"Tổng giám đốc xin giúp cô rồi, anh ấy nói cô không được khỏe."

Lúng túng! Thật may là chuyện bọn họ ly hôn còn chưa có công khai ra ngoài, nếu không chồng trước bỗng dưng thay vợ trước xin nghỉ? Ai mà không cảm thấy lạ chứ?

"Như vậy sao...."

"Sư phụ à, rốt cuộc cô bị gì vậy? Cũng xin nghỉ hai ngày rồi, có đi bác sĩ chưa?"

"....Hai ngày? Cô mới tỉnh lại mà!

"Đúng vậy đó, không sai nha, ngày hôm qua cô không có tới công ty, ngày hôm trước thì có, tôi tám giờ mười một phút đi vào công ty, cô thì mười sáu phút, tổng giám đốc ngược lại tám giờ bốn mươi ba mới vào...."

"Dừng...." xem đi! Những thứ này người khác không chú ý đến, còn cậu ấy lại nhớ hết đó.

Sức quan sát và trí nhớ thật sự quá tốt rồi.

Thì ra cô ngủ ở nhà Trì Diệu Hi tận hai ngày? Cứ trần như nhộng vậy mà nằm sao? Mặt cô đỏ bừng, rất tốt, cô thấy được uy lực của rượu Spirytus rồi.

"Sư phụ, tôi cảm thấy cô nên nhanh trở lại công ty đi!" Thừa dịp Trì Diệu Hi đi họp, phòng làm việc của tổng giám đốc không có ai, cậu đâm thọt.

La Vịnh Ân lại làm cái gì sao?

"Tại sao?"

"Hành động của tổng giám đốc hai ngày nay rất kỳ lạ!"

Không phải La Vịnh Ân hành động kỳ lạ là tốt rồi, chỉ là khi nghe được từ "Hai ngày nay" cô lại cảm thấy bất an, cố gắng giữ vẻ trấn định mà hỏi: "Tâm tình của anh ấy không tốt, hay là lại đem người nào đó đuổi ra khỏi phòng làm việc sao?"

"Sư phụ à, cô là thư ký đắc lực nhất của anh ấy, như thế nào lại nói những lời của người ngoài nghề như vậy? Mấy chuyện đó rất bình thường, không gọi là kỳ lạ được." Hắng hắng giọng, Tiểu Mã hạ thấp giọng, nhiều chuyện nói: "Ngày hôm qua, lúc chín giờ bốn mưới sáu phút, ông chủ lớn chưa bao giờ đi làm trễ của chúng ta mới xuất hiện trong phòng làm việc. Mười giờ bốn mươi mốt phút tôi gặp anh ấy trong phòng nước, cô biết anh ấy đang làm gì sao? Anh ấy đang tự mình rót nước. Đây cũng không phải là chuyện kỳ quái, kỳ quái là anh ấy lại ngâm nga hát! Tâm tình rất tốt nữa chứ!"

Trì Diệu Hi bị kích thích quá sâu, rốt cuộc tạo thành tình thần bất bình thường sao? Lệ Mộng Hằng rùng mình một cái.

"Còn nữa nha, sư phụ, cô phải đề cao cảnh giác đó, lúc tổng giám đốc đến công ty tôi phát hiện dưới cổ áo của anh ấy hình như có vết hôn môi để lại nha! Không chỉ vậy, còn có vết móng tay cào nữa! Như vậy, không phải cô đang bệnh sao, không thể nào đã bệnh mà còn cứng rắn làm việc chứ?"

Cho dù tiểu Mã không có ở trước mặt, nhưng mặt Lệ Mộng Hằng cũng đỏ lên.

"Tôi....."

"Tôi thấy La nữ thần nhất định cũng có chú ý đến, sắc mặt của cô ta rất khó coi, như vậy có thể thấy được, cô ta cũng thoát khỏi diện tình nghi, vậy cô nói đi, nhân vật kia rốt cuộc là người nào?"

Cho Lệ Mộng Hằng thêm mười lá gan đi nữa, cô cũng không có can đảm thừa nhận dấu vết trên người Trì Diệu Hi thất ra là do cô gây nên.

"Sư phụ, La nữ thần sắp chống đỡ không nổi nữa rồi, tổng giám đốc có niềm vui mới người này cũng không phải dạng hiền lành gì, mà còn rất hung ác nữa đó, chẳng lẽ cô không biết thủ đoạn khiêu khích của hồ ly tinh đối với vợ cả không phải là cố ý gọi điện thoại đến nhà, cũng không phải trực tiếp vào nhà trình diễn cái dạng yếu đuối gì, mà là để lại vết cào, vết hôn, và dấu rằng.... ở trên thân người đàn ông, trực tiếp nói cho vợ cả biết, người đàn ông này là của cô ta!"

"Cô có muốn đi học một ít khóa học đặc thù không? Giống như là "Làm thể nào để nắm được thân thể đàn ông", "Thế nào là thiêng đường", "Nhà có ca kỹ"......"

Lệ Mộng Hằng trợn mắt há hốc mồm.

Cô chưa bao giờ biết trợ lý của mình lại "bác học" như vậy, mấy khóa học cô chưa nghe tên bao giờ mà cậu ấy có thể đọc thuộc làu làu như vậ. "Không cần đâu."

"Sư phụ cô xác định là không muốn học để bổ sung một chút sao? Mặc dù cô có dáng dấp xinh đẹp động lòng người, lớn lên rất giống tình nhân, nhưng trong lòng lại một bụng bảo thủ, như vậy làm sao có thể trạnh lại người ta? Tôi cảm thấy gấp thay cô đó. Người đàn ông nào cũng mơ ước có một người vợ hoàn hảo, chính là ở nhà thì giống một người nội trợ đảm đan, ra đường thì giống một phu nhân quý phải, còn trên giường thì giống một dâm phụ, cái kia chuẩn mực cô chỉ đạt được có cái thứ hai, cái thứ nhất với thứ ba thì quá kém đi, mất cân đối như vậy, mà cô còn không chịu học hỏi thêm, không sớm thì muộn cũng sẽ bị người khác cướp mất chồng cho coi!"

Đã bị cướp mất rồi. Lệ Mộng Hằng cười khổ.

"Thái độ của cô tiêu cực như vậy tôi thật sự lo lắng thay cô đó, cô biết hôm đó tổng giám đốc ngâm nga bài gì không? Chính là bài "Người can đảm sẽ chiến thắng" của Trương Huệ Muội đó."

"Người can đảm sẽ chiến thắng?" người cậu ấy nói thật sự là Trì Diệu Hi? Cô thật sự không tưởng tượng ra được là Trì Diệu Hi lại có thể ngâm nga ca khúc đó.

Tiểu Mã còn cho là cô chưa nghe qua, nên cố ý hát một đoạn.

".......muốn được tôi yêu, can đảm lên em sẽ có được, chớ để ở trong lòng, oán than không người biết, tương tư như một cơn gió, tâm tình ấm áp đó tôi đều biết~, sư phụ à, tổng giám đốc lần này dám công khai đi chinh phục tình yêu nha, cô bảo trọng đó."

Lệ Mộng Hằng thở dài trong lòng, cũng đã ly hôn rồi thì còn trông nom gì đến chuyện anh ấy có ra ngoài ăn vụn hay không, vấn đề nhức đầu của cô bây giờ là làm thế nào để đối mặt với Trì Diệu Hi đây.

Cô còn tưởng rằng cuộc sống của mình sẽ rất thuận lợi, thế nào mà gặp phải một Trì Diệu Hi mọi việc liền loạn hết cả lên rồi? Người ta sau khi ly hôn xong thì giống như là được sống lại, mà cô thì sao? Thế nào cũng thấy giống như đang mắc kẹt trong vũng bùn làm thế nào cũng không ra khỏi được vậy.

Rốt cuộc sau khi uống rượu say đã xảy ra chuyện gì? Tới giờ cô vãn không nhớ được cái gì cả.

Thật là phiền phức quá đi!

"Mười giờ ở phòng hợp số một có cuộc họp với ban giám đốc công ty, hai giờ rưỡi chiều có cuộc họp với các chủ quản ngành kinh tế ở phòng họp số ba..."

Lúc chín giờ, Lệ Mộng Hằng đứng báo cáo lịch công tác trong ngày với Trì Diệu Hi, lúc báo cáo xong, cô lén hít một hơi thật sâu, sau đó mới dám ngẩng đầu lên đối mặt với anh.

"Thư ký Lệ, hôm qua cô ngủ ngon không?" Giọng nói Trì Diệu Hi bình thản, giống như cấp trên đang nói chuyện bâng quơ với cấp dưới.

Trưa hôm qua anh gọi điện cho Lệ Mộng Hằng, cô không nhận, lúc tối về nhà thì cô đã đi mất, chỉ để lại tờ giấy viết hai chữ "cảm ơn".

"Vâng" anh hỏi thăm làm lòng cô run sợ.

"Tôi thì không ngủ ngon lắm, toàn thân đau nhất không nói, trước ngực còn một đống vết thương, ngủ không được an ổn lắm." Anh đưa tay vịn cổ, xoa xoa.

"Thư ký Lệ à, có một số chuyện chúng ta phải bàn với nhau một chút thôi."

Mặt Lệ Mộng Hằng đỏ bừng, đỏ thẳng một đường đến cổ. Nếu như không phải vì công việc, cô thật sự không muốn đối mặt với Trì Diệu Hi, cô thậm chí còn muốn làm đà điểu tiếp tục xin nghỉ, tốt hơn nữa là nên vì nghỉ nhiều mà bị công ty sa thải luôn. Nhưng cô biết rất rõ, nếu Trì Diệu Hi thật muốn đối mặt với một người, thì anh nhất định sẽ không bị động mà chờ đợi.

Chờ anh ta tự tìm đến cửa thì cô không chắc là tình huống có gì tốt hơn bây giờ, hơn nữa, cứ trốn tránh thực tế như vậy cũng không phải tác phong của cô, vấn đề không được giải quyết thì tự nó cũng không thể biến mất được.

Cô hít sâu một hơi, rồi nói: "Tôi biết tối hôm đó mình uống rượu say, tạo cho anh rất nhiều phiền phức, tôi thực sự rất xin lỗi anh. Trừ xin lỗi ra, tôi cũng không nghĩ ra được cách bù đắp nào khác, hi vọng anh có thể đại nhân đại lượng, bỏ qua mọi chuyện."

"Ý của cô là, bất cứ chuyện gì chỉ cần lấy lý do là uống say đều có thể bỏ qua sao?"

Miệng nếm hương vị nồng nàn của cà phê đen, anh lạnh nhạt hỏi.

"Đương nhiên không phải vậy!"

"Vậy thì là thế nào?" Trì Diệu Hi nhướng nhướng đôi mày đầy khí phách của mình.

Tâm Lệ Mộng Hằng rối bời, chuyện này anh ấy hình như không tính cho qua dễ như vậy. Người gây tại họa như cô nên tiếp chiêu như thế nào đây? Để mặc anh muốn xử sao thì xử sao? Không! Cô muốn đàm phán. Chỉ bất quá là cô nghĩ không ra, coi như cô có "Say rượu mất lý trí" đi nữa, thì một người chồng trước như anh sẽ đối với người vợ trước như cô đây muốn xử lý thế nào chứ?

"Bình thường người gây ra tai họa chỉ có thể tiếp nhận điều kiện bồi thường của người bị hại, lúc thấy không thể bồi thường, hoặc cảm thấy những điều kiện đó không hợp lý mới có thể bàn bạc lại, cô hiển nhiên còn chưa chịu tiếp nhận mình là người gây nên tai họa."

Hít sâu một hơi, cô hỏi: "Đêm hôm đó, rốt cuộc tôi đã làm những chuyện gì thất lễ?"

"Cô rốt cuộc cũng chịu hỏi?"

Chẳng qua là bị Trì Diệu Hi dùng ánh mắt "Ngụ ý sâu xa" liếc qua, Lệ Mộng Hằng liền cảm thấy cả người mình đổ mồi hôi lạnh đầy người.

"Anh...."

"Cô muốn nghe theo kiểu nào? Một đường nói thẳng ra cụ thể từng bước, hay là muốn đơn giản ngắn gọn súc tích?" Một đêm kia sao? Trì Diệu Hi còn muốn cảm tạ La Trạch Hương đã đưa Lệ Mộng Hằng đến tay anh nha.

Bỏ qua một bên chuyện lúc mới bắt đầu Cô ói ngổn ngang khắp nới ra, thì lức sau tình huống thật là... khụ khụ... cũng rất đáng giá.

Hôm đó, sau khi đi tắm rửa cho bản thân sạch sẻ xong, cả người mệt mỏi, hơn nữa thời gian cũng không còn sớm, mặc dù ở bên cạnh Lệ Mộng Hằng uống say cứ nói linh tinh, nhưng anh vẫn cứ để cho cô tùy ý ầm ĩ, cứ nghĩ cô ầm ĩ mệt rồi thì sẽ yên tĩnh lại, ai ngờ cô bất chợt nhào qua, nói với anh: "Câu, quyến rũ anh ấy! Mình muốn đem Trì Diệu Hi từ bên cạnh La Vịnh Ân đoạt lại!"

"Câu dẫn?" Cũng chính là.... Đối với tình địch như La Vịnh Ân cô cũng có để ý phải không? Anh có thể nghĩ như vậy sao?

"Cô phải quyến rũ anh ta như thế nào?"

Câu... quyến rũ? Đúng vậy! Cô muốn quyến rũ Trì Diệu Hi! Trong đầu Lệ Mộng Hằng hiện lên vô số cảnh lãng mạn trong mấy bộ phim đã từng xem, quá kích tình rồi quyến rũ như vậy cô không học nổi, nhưng sự dịu dàng của phải nữ có thể ăn đứt mấy pha kích tình trong phim ảnh. Cô dáng sát vào người Trì Diệu Hi, không ngừng hôn anh, trúc trắc mà ngây thơ trêu chọc anh....

Thử hỏi, người đàn ông nào có thể chịu đựng được khi người mình thích hấp dẫn như vậy?

Có lẽ là anh đã phải nhịn quá lâu, cũng có lẽ là do Lệ Mộng Hằng đã say hoàn toàn, mà trận hoan ái này từ ôn như như nước bắt đầu, rất nhanh liền đổi lại thành người chủ đạo là anh, lửa tình càng ngày càng mãnh liệt, đến cuối cùng cũng biến thành kích tình nồng cháy.

Lửa tình thiêu đốt là cho Lệ Mộng Hằng thở gấp liên tục, cô không cần anh dịu dàng, anh cũng không cần cô căng thẳng, lúc dây dưa hai người cũng cởi ra ngoài lớp vỏ bọc văn minh, bắt đầu yêu đương một cách nhuần nhuyễn!

Anh không muốn lại tiếp tục đi theo bước chân của Lệ Mộng Hằng nữa, anh thích một người, yêu một người thì sẽ có tiết tấu cùng phương thức của mình, từ nay về sau, anh chỉ nghe theo bản thân mình, anh cũng sẽ để cho cô chỉ có thể nghe theo anh.

Cô thích dạng người lạnh lùng dịu dàng nhưng đó không phải là anh, anh cũng đã từng cố gắng muốn trở thành giống như hình mẫu người yêu của cô, nhưng nhìn thử xem rốt cuộc kết quả là gì đây?

Chỉ cần trong lòng Lệ Mộng Hằng có anh, cho dù chỉ là một chút, anh cũng sẽ không từ thủ đoạn để khiến cho cô trở thành người của mình, để cho cô thật sự yêu anh, nghĩ thông suốt được những điều này, tâm tình của anh liền rộng mở sáng sủa hẳn lên, quét sạch những thứ phiền muộn từ trước khi cưới đến nay!

Trì Diệu hi lúc nào không đùa lại chọn ngay lúc này? Lệ Mộng Hằng buộc bản thân mình phải bình tĩnh trả lời: "Anh chỉ cần nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra là được rồi."

Kể chi tiết từng việc đã xảy ra? Đơn giản súc tích? Còn có cái gì khác nữa không?

"Đêm hôm đó..."

Lệ Mộng Hằng nín thở ngưng thần, hai mắt tập trung tinh thần nhìn Trì Diệu Hi, Buông tim như muốn nhảy lên khi âm thanh của anh dường như ngay bên tai cô.

"Thân là một người đàn ông mà bị đối đãi như vậy, nói thật thì đó không phải là chuyện vui vẻ gì."

"Như vậy? Là sao?" Lệ Mộng Hằng thật muốn khóc, cảm giác giống như vừa kêu một tô mì thịt bò, mà bên trong tô lại không có miếng thịt bò nào..... Không phải rồi, chính là cái gì nói hết, lại không chịu nói vào trọng điểm.

"Không phải cô nói là nói điểm quan trọng thôi sao?"

Đây là nói ngang đi? Lệ Mộng Hằng tức giận, "Không thể nói rõ ràng dễ hiểu hơn sao?"

"Có, đương nhiên là có!"

Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, đề tài của hai người đành phải tạm dừng lại, mà người vào lại làm cho Lệ Mộng Hằng kinh ngạc sợ run mất một giây, sau đó mới lên tiếng, ".....Ba, mẹ."

Trì Chí Nhân hướng cô gật đầu một cái, sau đó mới quay sang nhìn con của mình.

"Ba, mẹ sao hai người rảnh rỗi tới đây vậy?"

"Không có gì chỉ là lâu rồi không đến công ty, lúc nãy đi ăn sáng với cha con sẵn tiện liền đến đây luôn." Bà Trì cười ôn nhu.

So với vợ mình nói vòng vo, Trì Chí Nhân trực tiếp nói vào vấn đề chính, hắng giọng, ông nói: "Gần đây có nghe một số tin đồn không tốt lắm, nói hai vợ chồng con gây gỗ không vui, mẹ con không yên lòng, không thể tới xem một chút sao."

"Con..."

Lệ Mộng Hằng còn muốn nói cái gì, thì Trì Diệu Hi đã lên tiếng ngắt lời, "Chúng con rất tốt."

Bà Trì mỉm cười.

"Ta có thể nhìn thấy." Vợ chồng son hai người này trước kia còn giống như là đang ở trong kỳ trăng mật, thế nào vừa kết hôn xong liền như mưa gió lướt quá? Bà mấy lần muốn nhúng tay vào, nhất là lúc biết La Vịnh Ân vào làm trong công ty, bà liền nhịn không được đem con trai về nhà giáo huấn một bữa.

Người đàn bà kia thật đáng ghét! Chuyện xảy ra mấy năm trước từng muốn đem đứa trẻ đổ lên đầu con mình, thế mà qua có mấy năm lại làm như không có chuyện gì đến công ty con bà làm, thế thì bảo bà an tâm làm sao được chứ!

Nhưng con trai đối với lửa giận của bà chỉ nhàn nhạt đối phó, còn nói là La Vịnh Ân vào công ty làm hoàn toàn là do hưởng ứng tuyển dụng của công ty, anh không có nhúng tay vào an bày. Huống chi cô ta đã ly hôn với ông chồng phá sản của mình, tình cảnh khó khăn, mà càng làm bà kinh ngạc chính là, con có nói cho bà một việc làm bà càng cảm khái.

Nếu con đã cam kết chỉ làm bạn hữu, thì bà cũng không thể nói thêm gì được nữa.

Huống chi La Vịnh Tư còn phải nuôi con, cô ta thật sự cần một công việc.

Chồng bà cũng nói, vấn đề của vợ chồng thì hai người phải tự giải quyết, người ngoài xen vào chỉ tổ làm hỏng việc càng giúp càng rối.

Cũng đúng, hai vợ chồng kia không có vấn đề sao?

Chẳng qua là, gần đây có mấy chuyện đồn đãi không nhỏ, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng, lúc này bà mới cùng chồng đến đây xem một chút.

Trì Chí Nhân liếc nhìn Trì Diệu Hi.

"Quyền kinh doanh vẫn còn một nửa trên tay ta, mà con cũng rõ ràng trên danh nghĩa là ở trong tay ta, mấy người giám đốc cũng không ít. Về chuyện kinh doanh đúng là con rất xuất sắc, nhưng cũng tạo nên không ít kẻ địch, bất kể là đồng ý với con, hay là phản đối con lấy một nửa quyền kinh doanh của ta. Con xử lý chuyện của chi nhánh miền trung rất lưu loát chính xác, ta cũng muốn giao ra quyền kinh doanh, nhưng gần đây lại có chút tin đồn quấy nhiễu.

"Gia đình chúng ta không có gốc là thương nhân, ba đời tổ tiên trước đây đều là người trí thức, thậm chí còn có người là Tiến sĩ thời Thanh, vậy nên rất coi trọng danh tiếng, những tin đồn nhảm đó là chuyện không chấp nhận được." Ông trầm giọng nói.

"Ai, nói chuyện nghiêm túc như vậy làm gì hù chết các con rồi kìa!" Bà Trì vội vàng phá vỡ không khí nghiêm trọng.

"Đây là quà khai trương khách sạn của bạn mẹ, hai người các con trước đó cũng có nhiều chuyện mệt mỏi trong cả việc công lẫn việc tư rồi, ngày kỷ niệm một năm kết hôn cũng không có hưởng trọn vẹn, vậy nên đây là quà của mẹ cùng với cha con, mẹ nói với bạn mẹ rồi, mà mấy ngày nay cũng đang dịp được nghỉ quốc lễ, hai đứa cũng đi nghỉ ngơi một chuyến đi."

Trì Diệu Hi nhận tờ giấy khuyến mãi.

Vợ chồng Trì Chí Nhân xong việc nán lại một chút rồi mới rời đi, mà Lệ Mộng Hằng đợi đến khi hai người đi rồi mới nói: "Chuyện chúng ta ly hôn bọn họ không biết?" Chuyện đại sự như vậy dù người ngoài không biết, nhưng người trong nhà, nhất là cha mẹ mình như thế thì tại sao lại không biết?

"Cũng giống như chuyện chúng ta ly hôn bà ngoại cô biết không?" Anh nói: "Cô lo cho sức khỏe của bà nên không dám nói, tôi cũng giống như vậy có suy tính của mình."

Suy tính của anh ấy? Lệ Mộng Hằng chợt hiểu ra. Ban đầu Trì Diệu Hi muốn trong thời gian ngắn tìm được đối tượng kết hôn, chính là không muốn để cho những người lớn trong nhà lấy gia quy ra để tước quyền kinh doanh của anh. Đã kết hôn được một năm, một năm này là thời cơ mấu chốt để Trì Diệu Hi có thể đoạt được hoàn toàn quyền kinh doanh, anh làm sao có thể cho phép trong thời khắc quan trọng này mà phạm lỗi lầm phải không? Như vậy, lúc trước sao anh lại đáp ứng chuyện ly hôn? Đây không phải là chuyện mà một người khôn khéo như anh có thể làm.

Bọn họ rốt cuộc là có thể coi như đã ly hôn không?

Quên đi, đối với tính cách của Trì Diệu Hi, khi đã có người phụ nữ yêu thích, lấy hiểu biết của cô về anh, thì anh sẽ không để cho nhà gái chịu ủy khuất gì.

Chỉ bất quá.... Hình tượng của anh ở công ty có bị ảnh hưởng gì không?

Vợ chồng Trì Chí Nhân hôm nay đích thân tới đây một chuyến, nói thật ra là cũng do lo lắng cho con mình xảy ra chuyện, làm ảnh hưởng đến quyền kinh doanh.

Cha con dù sao cũng là cha con, dù có bất hòa như thế nào đi nữa, thì lúc khó khăn vẫn rất quan tâm đối phương.

Lệ Mộng Hằng không khỏi có chút lo lắng, chuyện cô ly hôn với Trì Diệu Hi, có khi nào một ngày nào đó bị những người cố ý moi ra không? Vậy lúc đó Trì Diệu Hi phải làm sao bây giờ? Sự nghiệp đối với anh luôn là thứ được đặt ở vị trí thứ nhất, anh luôn luôn toàn tâm toàn ý đặt vào sự nghiệp, nếu như bởi vì sự kiện này làm cho quyền kinh doanh của anh xảy ra biến cô, chắc anh sẽ hận cô chết mất. Làm thế nào mới tốt bây giờ?

Cô sợ run, chợt giật mình ý thức được mình đúng là hết thuốc chữa, lúc nào cũng lo lắng chuyện của Trì Diệu Hi.

Thấy Lệ Mộng Hằng không nói lời nào, Trì Diệu Hi tiếp tục nói: "Cha mẹ tôi không phải là người hay nghe tin đồn nhảm rồi cho đó là sự thật, hôm nay giống như đã biết tình huống của chúng ta vậy." Anh nhìn xuống tờ giấy khuyến mãi trên bàn.

"Đưa tờ giấy khuyến mãi này chẳng qua là một loại thủ đoạn thôi, mục đích là đang xem lời đồn đại là thật hay giả."

"Như vậy chúng ta phải làm sao?"

"Bây giờ cứ binh đến tướng ngăn đi."

"Ý anh là bọn họ sẽ còn có những chiêu khác?"

"Việc cấp bách bây giờ không phải là ngồi bàn xem họ sẽ có chiêu gì, hiện tại chỉ cần có tiền, có nhiều tiền thì việc gì cũng giải quyết được."

Lệ Mộng Hằng nhíu đôi mày thanh tú, anh mắt nghi ngờ nhìn Trì Diệu Hi.

"Tóm lại, bây giờ đi về chuẩn bị một chút hành lý, sau khi tan sở chúng ta liền trực tiếp lên đường đi!"

"Đi đâu?"

"Người ta cũng tự mình đem giấy khuyến mãi tới, chúng ta nhận cũng nhận rồi, đương nhiên là phải sử dụng rồi."

Lệ Mộng Hằng ngẩn ra, "Chúng ta cũng đã ly hôn rồi, cùng đi du lịch với nhau không phải rất kỳ lạ sao?"

"Cô uống say chạy tới nhà tôi, đối với tôi Bá Vương ngạnh thương cung cũng không kỳ lạ sao?"

"Anh...." Người này sao giống tiểu nhân hẹp hòi quá vậy, nói cái gì cũng lôi chuyện này ra nhắc lại một chút mới được sao, giống như đâm cô vậy!

"Dĩ nhiên, có đi hay không thì tùy cô. Sự việc này nếu bại bộ, cô cảm thấy bà ngoại mình sẽ không nghe được tin tức sao?"

Người này thật là đáng ghét! Anh vẫn luôn nắm được điểm yếu của cô, thỉnh thoảng lại lấy ra nhắc nhở một chút. Bất quá, nếu thật sự đồng ý chuyện này thì không biết hậu quả sẽ ra sao, chẳng lẽ bọn họ sau này phải làm vợ chồng giả lâu dài luôn sao?

Cô sợ! Sợ cứ tiếp tục dây dưa cùng Trì Diệu Hi như vầy, thì động lực để rời đi của cô càng ngày càng yếu mất. Lệ Mộng Hằng bối rồi nhăn mày.

Bên trong phòng làm việc hai vợ chồng Trì Diệu Hi trầm mặc im lặng giằng co với nhau, ở bên ngoài thì hai vợ chồng Trì gia đi vè phía thang máy, đột nhiên bà Trì hỏi: "Ông thấy việc đó là thật sao?"

Trì Chí Nhân sắc mặt âm trầm.

"Không có lửa làm sao có khói! Hiện tại tôi đang lo lắng liệu việc này bên phía truyền thông có moi ra được không, nếu bị bên đó biết thì mọi chuyện sẽ phức tạp lắm!"

"Nhưng, tôi thấy vợ chồng bọn nó cũng giống như mấy cặp bình thường đang cãi nhau thôi."

"Sắc mặt của vợ thì cứng ngắt, giống như là đang đè nén cái gì, còn về tên tiểu tử kia, trên mặt nó không phải lúc nào cũng treo nguyên khối thạch cao dày nhìn không ra vẻ mặt sao, làm gì có chuyện có thể nhìn ra cái gì từ mặt nó chứ hả?"

"Nhưng ly hôn là chuyện lớn, Diệu Hi có thể nào đi nữa cũng phải nói cho chúng ta biết một tiếng chứ?"

"Hừ, nó là cao thủ chém trước tấu sau mà."

"Tôi ngược lại lại không có cái nhìn giống ông, lời đồn đãi kia căng bản cũng là giả, ánh mắt khi nhìn người mình yêu làm sao giấu được chứ!" Bà Trì nhấn phím đi xuống, hai người ở trước cửa thang máy đợi.

""Bà nói Mộng Hằng thích Diệu Hi? Ai mà không biết chứ? Có mấy ai mà không thích một người, lại trong thời gian rất ngắn quyết định kết hôn đây?" Ông không phải là phụ nữ, nhưng dầu gì Mộng Hằng cũng ở bên cạnh ông hai năm, tính tình của cô như thế nào ông hiểu rất rõ.

Thư ký Lệ bề ngoài thì lạnh nhạt, phong tình vạn chủng, năm đó đi theo bên cạnh ông, đã có biết bao thanh niên đẹp trai tài giỏi, nhiều công tử nhà giàu muốn thông qua ông để làm quen với cô, chẳng qua là con bé như cô, thực sự tính tình quá cứng nhắc. Nếu không phải con trai ông liên tiếp đuổi việc một đống thư ký có tâm với nó, làm cho vị trí thư kí không ai có thể đảm nhiệm, ông mới sẽ không mang trợ thủ đắc lực nhất của mình thả vào tay nó đâu.

Ông không nghĩ tới chính là, bị một đống người theo đuổi cũng không ai làm cô động tâm như vậy, mà lại lâu ngày sinh tình với con trai ông.

Mộng Hằng là một thư ký rất có khả năng, luôn đem toàn bộ tâm tư và lao lực của bản thân đặt vào người cấp trên, đôi mắt luôn đi theo người đó, tình huống như vậy đúng là rất dễ dàng lâu ngày sinh tình.

Sau khi Mộng Hằng đến làm việc cho con trai ông được một thời gian, thì Mộng Hằng đột nhiên tới nói cho ông biết, cô muốn từ chức, nói là bản thân không thể đảm nhiệm vị trí thư ký của con trai ông, lúc hỏi cô nguyên nhân thì lại trầm mặt không nói, thì vợ ông liền mơ hồ đoán được có thể cô đã thích con trai mình.

Năm đó đối với lý do Mộng Hằng đòi nghỉ việc ông cũng không có hỏi vội, tính tình của cô rất mạnh mẽ, nếu hỏi thật, cô thật sự chắc chắc sẽ ra đi. Lúc đó ông chỉ dùng ngữ điệu bình thường mà nói, con trai ông ngoài tính tình kỳ cục lại tùy hứng, trừ công việc ra, thì nó là một đứa ngu ngốc trong cuộc sống, trừ cô ra, thì không thư ký một thư ký nào có thể trợ giúp được nó tốt cả về công lẫn tư như vậy.

Sau đó Mộng Hằng cũng không nhắc lại chuyện từ chức nữa, như vậy lại càng chứng minh cho suy đoán của vợ ông, có thể sau nhiều lần cân nhắc, cô vẫn là không yên lòng về con trai ông.

Ban đầu khi biết đối tượng kết hôn của con trai là Mộng Hằng, nói thật, vợ chồng hai người cũng không quá bất ngờ. Dù sao chư từng nghe nói có ai qua lại với con trai, thế mà trong thời gian ngắn quyết định đối tượng kết hôn, thì Mộng Hằng là một đối tượng an toàn hơn nữa cũng rất thích hợp.

Nhà gái có lẽ không có gia thế hiểm hách gì, nhưng bản thân cô là một cô gái tôt, lớn lên cũng rất được, lại có năng lực, tính tình thì ôn hòa, quan trọng nhất là khi ở cùng con mình, nhất định sẽ quan tâm tốt cho nó, nhưng thật ra đây đều là những suy nghĩ ích kỷ của ông.

Nếu như con mình không có đối tượng yêu thích, thì có thể suy tính tới Mộng Hằng, nhưng từ một góc độ khác mà nói, chuyện như vậy đối với Mộng Hằng có công bằng không? Con mình có phải là đối tượng tốt với Mộng Hằng không? Tính tình như vậy, lại vô tâm cùng chỉ nghĩ đến bản thân và công việc, một người đàn ông như vậy liệu có thích hợp để kết hôn?

Cùng tên con trai đần nhà ông kết hôn, nói thật, Mộng Hằng đánh cuộc cũng quá lớn rồi!

Có thể thấy được, tiền đặt cược của cô càng ngày càng rớt giá xuống rồi.

Bà trì có chút đắc ý cười.

"Tôi không phải nói cô ấy, tôi nói là người khác kìa."

"Tiểu tử kia? Nó sao? Nó thích ai kia?"

"Theo tôi thấy ông đúng là một người chậm lụt a!" Liếc nhìn chồng một cái, bà Trì hé miệng cười một tiếng.

"Tôi mà chậm lụt sao?"

"Người chậm lụt vĩnh viễn không bao giờ thừa nhận mình là người chậm lụt nha." Lời này chỉ có bà mới dám nói với người lãnh đạo xấu tính lớn nhất ở đây thôi.

Bất quá, mọi việc cũng chưa đâu vào đâu cả, bà ưu nhã đưa tay quàng vào tay chồng mình, chờ cửa thang máy mở ra, bọn họ liền đi vào, bà mỉm cười hỏi: "Này ông, tôi nói chứ, có khi nào mấy thứ tôi sắp xếp như vậy có phải đúng ý tụi nhỏ không?"

"Bà đó, cẩn thận bị người ta nói già mà không nên nết đó."

"Tôi sắp xếp như vậy mà ông không phản đối tôi cũng thấy lạ nha!" Cửa thang máy đóng lại, đèn số nhảy xuống từng con số một.

Một cô gái ăn mặc xinh đẹp bước từ khúc quanh ra, chính là La Vịnh Ân.

Lúc nãy những chuyện hai vợ chồng Trì gia nói cô nghe được cũng không ít, lúc này đây cô đang lộ ra biểu tình suy nghĩ sâu xa.

Ly hôn sao? Trì Diệu Hi đã ly hôn với Lệ Mộng Hằng, còn là rất nhanh đã ly hôn? Chẳng qua là trước mắt chuyện này hình như còn chưa được công bố, thậm chí còn muốn lừa gạt người ngoài, ngay cả vợ chồng Trì Chí Nhân còn không được thông báo sao?

Chuyện này cũng thật thú vị.

Ly hôn như vậy.... Trên đời này vợ chồng gây gỗ nhau rất nhiều, ngày nào mà không thấy người ly hôn chứ? Chỉ là có một số người hay bị người khác chú ý thôi.

Vốn là định đem hết thủ đoạn còn lại ra để hủy đi sự kiêu ngạo của Trì Diệu Hi và Lệ Mộng Hằng, cô còn đang đau đầu không biết nên dùng phương pháp gì mới có thể đạt được mục đích của mình, không ngờ biện pháp còn chưa có mà đã có thể đạt được mục đích, nhìn đi, số cô thật là quá tốt mà.

La Vịnh Ân trong lòng quét sạch những chướng khí ưu ám của mấy ngày nay, tâm tình giống như trời quang mây sáng sủa.