Bà Xã Lương Thiện Của Anh

Chương 7-2




Edit: Sóc Là Ta - diễn đàn

Lâm Đại Dung cắn môi nhìn anh làm ra bộ dáng "lần này mọi chuyện thật sự không ổn".

"Tại sao em không muốn gặp anh? Có phải là đang giận anh?" Hai cánh tay Tào Đông Minh giương ra, nếu như cô không nói thì anh cũng nhất quyết không để cô rời đi.

"Tôi không có." Lâm Đại Dung muốn bình tĩnh một chút, cố làm ra vẻ tự nhiên nói: "Tại sao tôi lại giận anh?"

"Em đang vì tấm hình kia mà tức giận có đúng hay không? Tấm hình bát quái trong quyển tạp chí kia." Tào Đông Minh cau mày, nhìn cô cúi đầu không nói, anh càng thêm sốt ruột "Đại Dung, em thật sự tin tưởng những tin tức trong tạp chí kia viết sao?"

"Tôi thật sự không biết anh đang nói gì."

"Quả nhiên em cũng giống như những người khác như thế, luôn cho rằng anh chỉ là người mua vui hằng đêm, muốn chiếm tiện nghi từ trên thân thể người khác thôi." Tào Đông Minh muốn nói nặng lời để làm tổn thương một người nhẹ dạ như cô nhưng trên thực tế anh cũng bị phản ứng của cô làm tổn thương. Anh biết mình không còn cách gì khác để níu kéo cô nhưng anh không hy vọng cô cũng giống như những người khác dùng bề ngoài để đánh giá anh, khinh bỉ anh, xa lánh anh. Trong thâm tâm anh, anh luôn cảm thấy cô cũng không phải loại phụ nữ đa tình hay lăng nhăng, cảm thấy cô cũng không giống những người khác.

Lâm Đại Dung bị anh nói đến nỗi á khẩu không trả lời được, cô nhìn anh đứng đó với bộ dáng thất thần giống như đang bị ai đó vứt bỏ thì tâm tư cũng lập tức mềm nhũn ra. Thật sự cô cũng không muốn làm tổn thương đến anh, cô chỉ muốn nhanh chân thoát Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, khỏi anh mà thôi. Thật không ngờ anh chưa trở về nhà mà còn đang chờ đợi nói lời tạm biệt với cô. Vậy giờ phút này, cô phải làm sao đây? Cô cố ý gây bất hòa với anh chỉ vì muốn tránh gặp mặt anh, sợ mình cũng sẽ không nỡ xa anh. 

Lâm Đại Dung thở ra một hơi, nếu như quyết tâm thì cô cũng sẽ làm được nhưng cô chỉ sợ sẽ làm tổn thương đến anh. 

"Vốn là anh chỉ ngồi ăn khuya tại một quán ăn đêm trước cửa, lại tình cờ bị người khác chụp lén. Sau đó tình huống lại xuất hiện một cô người mẫu nào đó bị té ngã nên anh mới đưa tay giúp đỡ. Một tình huống tình cờ như thế lại xảy ra, anh hà tất phải lưu ý như thế? Tôi cũng không để ý mà người bình thường cũng sẽ thông cảm."

"Em thật sự tin tưởng anh?"

"Thật sự." Lâm Đại Dung nóng lòng nói: "Tôi biết rõ về anh hơn là người chụp trong tấm hình kia. Vậy vì sao tôi lại không tin anh ở ngoàì đời thực mà chỉ tin vào một bức ảnh giả tạo?"

"Ngày hôm đó, bạn anh hẹn ra ngoài uống rượu, anh cũng không biết bọn họ và người phụ nữ kia có quen biết nhau. Sau khi đến nơi, bọn họ và người phụ nữ kia vẫn đang ngồi uống rượu trong quán, anh cũng vào ngồi cùng. Sau đó vì thấy bọn họ uống quá nhiều nên nhịn không được mới kéo cô ta ra ngoài. Nếu anh không làm vậy thì  đêm đó anh không biết cô ấy sẽ như thế nào nữa." Vốn chỉ muốn nói cho qua chuyện mà thôi nhưng khi nhìn thấy thái độ và lời nói của cô thì anh thật sự cảm động, muốn kể rõ mọi ngọn nguồn cho cô biết.

Đối với anh, chuyện như vậy dù có giải thích hay không cũng không có ý nghĩa gì. Anh chưa từng giải thích điều gì với ba mẹ anh, bạn bè càng không chỉ bởi vì anh cảm thấy không đáng kể. Thế mà ngược lại bọn họ nghe xong cũng không tin, mà anh vốn cũng không phải là chính nhân quân tử gì, cũng không có gì đáng giá để giữ gìn danh tiếng của chính mình.

Nhưng giờ đây anh lại cực kỳ muốn cô tin tưởng anh, anh muốn cho cô biết rằng tuy anh thích vui đùa nhưng cũng sẽ không làm chuyện thương tổn đến người khác.

"Sau đó thì sao? Anh có đưa cô ấy bình an trở về nhà không?" Lâm Đại Dung hỏi.

"Tại sao anh lại phải đưa cô ấy về nhà? Anh trực tiếp tìm liên hệ trong điện thoại di động của cô ấy và gọi cho bạn cô ấy, sau đó ném cô ấy vào xe taxi và rời đi." Tào Đông Minh cảm động vì cô còn bận tâm đến người khác. Anh nhìn ánh mắt cô loé sáng, lại dừng một chút, bật cười "Đại Dung, không phải em không tin anh mà là không yên lòng về anh phải không?"

"Cái gì?"

"Em tin anh sẽ không làm chuyện xấu gì nhưng lại lo lắng anh sẽ vì lý do đó mà có cảm tình với người phụ nữ khác đúng không?"

Lâm Đại Dung sửng sốt một chút, nhất thời như vừa mới ăn mười cân ớt. Bản thân cảm thấy nóng như lửa đốt, phản kháng nói: "Anh đang nói gì vậy? Trước kia rõ ràng còn u sầu buồn khổ mà đột nhiên lại vui vẻ trêu đùa, tôi không phải loại phụ nữ đầu đường xó chợ để anh chơi đùa đâu."

Tào Đông Minh từng bước áp sát, Lâm Đại Dung từng bước lùi về sau, không cẩn thận lại bị anh vây quanh ở cửa sổ sát đất.

"Không đúng, kỹ thuật nói dối của em còn quá vụng về nhưng tại sao em vẫn cứ thích nói dối?" Tào Đông Minh vừa chặn cô lại vừa kiên định nhẹ nhàng nói: "Trước đây em đã từng nói với anh về chuyện chia tay giữa em và anh ta, rõ ràng người ta bỏ rơi em mà em lại nói là chính mình đã bỏ anh ta." 

"Sao anh biết chuyện này?" Không xong, lộ hết rồi, Lâm Đại Dung thật hận chính mình.

Cô nhìn Tào Đông Minh cười trộm, lại cảm thấy thật rất mất mặt "Tôi còn cách nào khác đây? Tôi chỉ vừa mới nói đã từng quen bạn trai thì anh đã nhìn tôi giống như thấy quái vật. Nếu như tôi nói mình bị người khác bỏ rơi thì khẳng định anh sẽ cười chết tôi rồi."

Trong lòng Tào Đông Minh thật sự bật cười nhưng ngoài miệng lại nói: "Sao anh sẽ cười em đây? Vậy cũng chứng minh em rất để ý anh. Bây giờ chúng ta cũng nên ném tên đàn ông xấu xa kia sang một bên, hãy tập trung nói về chuyện giữa chúng ta."

"Chúng ta thì có chuyện gì chứ? Hơn nữa có phải anh đang dựa vào tôi quá gần rồi không?Tôi cũng không thể thở được."

Lâm Đại Dung cố gắng giãy dụa, Tào Đông Minh càng ngày càng dùng lực áp chế, lưỡi dài càng thuận thế ngậm vành tai cô, đầu lưỡi cũng thoả thích liếm láp, trong nháy mắt thân thể cô nổi da gà.

"Đại Dung, có phải em rất yêu anh?" Tào Đông Minh quay về ngậm vành tai phím hồng của cô nói.

Vốn là anh còn đang do dự nên làm sao mở miệng, mà lúc này nhìn cô đáng yêu như vậy liền không nhịn được muốn ôm cô vào lòng "Bởi vì dáng vẻ em lúc nãy trông như đang ghen, vì anh không đi gặp em và thậm chí em còn chưa tận mắt nhìn thấy anh đi với người phụ nữ kia nên em sinh ra hờn dỗi, ghen tỵ. Vì vậy mới không để ý tới anh?"

"Tôi không có, anh cũng nghĩ quá nhiều rồi." Ghen sao? Cô có tư cách đó sao? 

"A!"

Không nghĩ tới Tào Đông Minh lại không dừng lại ở đó mà anh lại cúi đầu hôn cổ cô, từ bên tai bắt đầu trượt tới  trước ngực cô.

Cô bị anh làm cho đau nên la hét "Đông Minh, anh đừng như vậy, sẽ bị người khác nhìn thấy."

Anh đang mạnh mẽ cắn vào một bên xương quai xanh của cô, còn lưu lại một dấu vết màu đỏ.

"Sẽ không ai nhìn thấy đâu, ngoài sân còn có tường bao quanh." Anh cười cợt "Hơn nữa anh cũng hy vọng người khác có thể nhìn thấy. Như vậy anh càng có thể lý giải thực ra em cũng không ghét anh làm như vậy?"

"Anh đang nói gì vậy? Dừng tay lại mau, không được!"

Tào Đông Minh bắt đầu tháo nút áo sơ mi của cô ra, Lâm Đại Dung chỉ cảm thấy trước ngực mát lạnh. Hiện giờ, anh đã như sói đói muốn cắn vào nhũ thịt của cô. Anh lại dùng sức như vậy, một điểm cũng không do dự khiến cô cũng không kịp chuẩn bị. 

Lâm Đại Dung thật sự hoảng hốt, anh sẽ không làm thật chứ? 

"Đừng, không muốn lại tiếp tục."

"Phải tiếp tục, ai nói em dám lừa gạt anh khiến anh ngày đêm lo lắng." Tào Đông Minh vẫn kiên quyết gắn bó liếm láp nhũ hoa trước ngực cô, hai tay bá đạo từ từ lột hết áo cô ra, lại lôi kéo dây lưng tiến vào nơi sâu thẳm bên dưới. Hai bờ nhũ hoa như hai đám nhuyễn ngọc tròn trịa nhảy một cái ở trước mắt anh khiến vùng chướng bụng anh hơi rung động, muốn phối hợp cùng thân thể cô ngay tức khắc.

"A, không, không..." Cô đẩy đầu anh ra nhưng anh vẫn không nhúc nhích.

Anh thật sự rất bá đạo, quyết định chủ ý khiêu chiến đến điểm cực hạn của cô tựa hồ như anh thật sự không để ý đến điều gì. Anh dùng bàn tay to lớn của mình dùng sức nắm lấy một bên nhũ thịt đẩy ép, ngay tức khắc cô cũng cảm thấy đau đớn nhưng lại không thể khống chế chính mình. Tay anh như một đạo gông xiềng đẩy càng ngày càng mạnh khiến cô đau đớn đến cực hạn.

"Ừ a..." Trước ngực Lâm Đại Dung căng phồng đến muốn nổ tung, mà Tào Đông Minh lúc này lại đưa hai ngón tay đột nhiên kẹp lấy hai nụ hoa của cô kéo ra ngoài, hai ngón tay trên dưới xoa bóp khiến toàn thân cô thoáng qua một dòng điện, ngón tay thật sâu rơi vào bên trong.

"Không được!"

"Nói không muốn mà lại ôm anh khẩn trương đến như vậy sao? Lại run đến lợi hại như vậy, em nói anh tin tưởng em làm sao?" Anh vừa nói vừa dùng một tay đùa bỡn lấy hai nụ hoa cô, một cái tay khác lại trượt về phía bụng dưới của cô, mở cút quần cô ra.

"A, Đông Minh." Lâm Đại Dung theo phản xạ tính kẹp chặt hai chân mình.

Nhưng động tác của anh so với cô còn nhanh hơn, anh đột nhiên ngồi xổm xuống, kéo quần lót cô xuống dưới. Lúc này cô cũng không dám chạy, tầm mắt của anh lại trần trụi nhìn chằm chằm vào chỗ quần lót kia giống như chỉ cần cô hơi động thì anh sẽ lập tức nhào lên xé nát cô.

Tào Đông Minh ngồi xổm bên chân cô ngẩng đầu nhìn, thân thể màu hồng nhạt mềm mại dựa vào ở bên phía cửa sổ làm bằng thủy tinh, hai tay không có lựa chọn nào khác ôm lấy bộ ngực vừa mới bị anh đùa bỡn qua, ánh mắt đọng sương mù mông lung. Lúc này, anh nhìn ra trong mắt cô càng nhiều thâm tình chứ không phải là sự quẫn bách. Anh tự hỏi giờ phút này không phải cô nên chống cự hơn là hoà hợp với anh sao? Tại sao anh thấy trong ánh mắt cô đầy vẻ nhu tình dịu dàng?

"Thật đẹp." Anh than thở "Anh thích nhìn em như vậy, thích ngắm em bị anh bức ép đến không còn chỗ trốn mà lại không thể làm gì được. Đại Dung, nếu như em thật sự không có chút cảm giác gì đối với anh thì em cần gì phải lại nhiều lần khoan dung anh đối xử tàn tệ với em như thế?"

"Ai nói tôi sẽ khoan dung..." Lâm Đại Dung hô hấp dồn dập, không dám nhìn vào ánh mắt trần trụi lộ ra tình dục của anh, hiện tại đã là buổi trưa mà anh đang phát ra thần kinh gì? Nếu như ông nội Tào trở về thì anh sẽ giải thích với anh như thế nào đây? 

"Ah cũng đừng tiếp tục suy nghĩ nhiều, em cũng biết anh sẽ không thật sự làm cái gì quá mức bởi vì anh cũng không phải loại người như vậy."

"Vậy phải xem lời em nói có giống với suy nghĩ trong lòng anh hay không?" Tào Đông Minh cười lạnh một tiếng "Đại Dung, em thật sự không hiểu đàn ông đâu."

"Cái gì? A!"

Như để chứng minh, Tào Đông Minh liền muốn cởi bỏ quần lót của cô, Lâm Đại Dung kẹp chặt hai chân mình nhưng anh ác liệt cắn vào bắp đùi khiến cô run rẩy oán thán, toàn thân đều bị kỹ xảo thông thạo của anh dày vò khiến cho thân thể vô lực. Anh tựa như rất hiểu rõ từng điểm mẫn cảm trên cơ thể cô.

Phòng tuyến cuối cùng của cô cũng bị anh phá vỡ, bàn tay anh từ giữa hai chân cô đưa vào, xoa nắn dưới thân thể mềm mại nhuần nhuyễn của cô.

Dưới bụng anh căng thẳng nóng rực thoả thích rong ruổi trong cô thể cô, mãi đến tận khi cô than thở, anh mới an tâm.

Lâm Đại Dung như con búp bê bằng sứ bị vỡ nát, cô vừa khóc vừa gọi "Yêu, Ừm, em.. Ừm a."

"Thật không? Lặp lại lần nữa, Đại Dung, nói em yêu anh." Anh đi vào trong cơ thể cô, cự vật to lớn nhảy lên khiến cô co rút người lại, một loại cảm giác khó nhịn dâng lên trong thân thể cô.

Cô khẽ lay động eo mình, cảm giác đỉnh điểm vui sướng sắp dâng trào lại bị anh ngăn trở, cô khổ sở co người mình lại "A a... Yêu, yêu anh."

Mồ hôi tuôn như mưa trên người bọn họ, cô Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, như đóa hoa ẩm ướt lại toả ra mùi thơm khiến anh ngất ngây say đắm.

Anh thở ra một hơi thật dài, kéo cô dựa lưng vào người mình, lần này trực tiếp giơ chân cô lên, cánh tay lại chống đỡ thân thể của cô, lại lần nữa đâm thủng vào trong người cô.

"A a a..." Hai cánh tay cô cũng tự nhiên vòng qua cổ anh, ôm anh thật chặt.

"Anh muốn nhìn em." Anh rong ruổi, vong tình hôn thấp vào má cô "Nói lại lần nữa rằng em cũng yêu anh, yêu thật lòng chứ không phải như loại cảm tình với bạn trai cũ của em? "

"A... Ừ." Cô ôm chặt anh, nồng nhiệt đón nhận nụ hôn của anh. Dù anh đã mang lại cho cô rất nhiều vui sướng nhưng cô cũng không dám thừa nhận "Yêu anh thì thế nào?"

Anh hoàn toàn buông thả chính mình, thoả thích hưởng thụ hơi ấm cô đang dựa vào mình, mỗi một lần đều tàn nhẫn tấn công vào từng điẻm nhạy cảm của cô, khống chế cô, ép cô chặt vào thân thể mình.

"Bởi vì chỉ khi em yêu anh thì anh mới không hối hận vì những hành động trước kia của mình." Tào Đông Minh kích động quát.

Trời ạ, cô yêu anh, chính cô trực tiếp nói ra rằng cô yêu anh. Một người phụ nữ bi quan nhát gan nhưng lại cực kỳ thiện lương, cô vẫn len lén yêu anh, mà anh còn như kẻ ngốc như thế, suýt chút nữa liền bỏ qua cô, tự dằn vặt chính mình.

Vốn dỉ trong lòng bọn họ luôn có cảm tình lẫn nhau, anh  có thể hiểu như vậy sao?

"Đại Dung, bảo bối của anh, sao em lại có thể đáng yêu như thế?" Cảm giác được thân thể cô run rẩy co giật, anh gần như cũng đã đến cực hạn nên càng ra sức tấn công, đồng thời cũng hôn cô thật sâu, chỉ có câu nói này của cô cũng đã đủ rồi.

"A a a a..." Cả người cô triền miên trên người anh, anh cũng nhanh chóng đạt đến cao trào phóng thích trên người cô.

Hết chương 7