Tại một nơi trong công viên giải trí Minh Tường, một cô bé xinh đẹp ngồi trên chiếc cầu trượt đột nhiên mất thăng bằng lao về phía trước rồi đâm sầm vào một cậu bé, cô bé đè lên người cậu, hai người cùng ngước nhìn nhau.
_ Bạn không sao chứ?- Vương Cảnh Thần mở miệng. Bạn ấy thật xinh đẹp.
_ Mình không sao, cậu sao không?- cô bé hỏi với giọng nói ấm áp cùng khuôn mặt xinh xắn tươi cười.
_ Không có gì. Mình làm bạn với cậu được không?- Vương cảnh thần đỏ mặt ngượng ngùng hỏi.
_ Ừm.- Cô bé nở nụ cười rực rỡ gật đầu.
Từ đấy, hàng ngày cả hai đều ra công viên chơi cùng nhau cho đến năm trung học.
Mùa thu năm trung học ấy...
_ Cô bé, sao cậu bỏ đi không cho mình biết. Mình còn quên chưa hỏi tên cậu mà, toàn gọi cậu là nhóc thôi. Cậu đâu rồi, nhóc.- Vương Cảnh Thần ngồi trên chiếc xích đu quen thuộc buồn bã nói.
Ở một nơi cách xa, có một cô bé ngồi trong phòng nhỏ bé cô độc nhìn ra ngoài cửa sổ, những ánh sao thật sáng trên bầu trời nhưng hiu quạnh khó tả.
Cục bột, mình nhớ cậu, cậu có nhớ mình không? Xin lỗi, đã đi mà không nói với cậu. Mà quên cậu tên gì ấy nhỉ? Mình còn chưa hỏi tên cậu.-Đó là suy nghĩ của cô bé ấy. Ánh mắt cô bé đượm buồn. Năm đó họ mới chỉ có 12 tuổi.
8 năm sau...
Vương Cảnh Thần đã xây dựng lên Vương thị tập đoàn và thế lực mafia ngầm. Cậu bé ngày nào đã trưởng thành, lạnh lùng và chín chắn hơn ở tuổi 20.
Tại thành phố S, một người con gái ngồi trên chiếc ghế chạm trổ hình rồng màu đen tinh xảo, khí thế trên người cô khiến mọi người xung quanh ngộp thở, dung mạo của cô khiến người xung quanh hâm mộ cùng yêu thích vô cùng,đó chính là cô bé ngày nào. Ngạn Tử Băng đã trở thành thủ lĩnh của Thiên Long Hắc Hổ hùng mạnh và Night King"s, Ngạn thị. Trong 6 năm từ tuổi 14 cô đã xây dựng lên thế lực của riêng mình.
Hai con người đều có những quyền lợi của riêng, thế lực riêng, đều chôn vùi ký ức còn sót lại về nhau trong lòng. Họ mạnh mẽ đứng lên cho đến khi có thể gặp lại nhau.