Bà Xã Là Nhất

Chương 70: 70: Bọn Họ Đều Thua Kém Nàng





La Vu Duyệt nhìn Diệu Hàm đột nhiên bước tới, toàn thân băng lãnh cũng không khỏi sửng sốt.
Từ nhỏ cùng nhau lớn lên, La Vu Duyệt tự nhiên hiểu rất rõ một thân Diệu Hàm giống như quỷ Tu La dưới địa ngục, vẻ mặt lãnh khốc nham hiểm đó đại diện cho điều gì.

Đó tuyệt đối là sự phẫn nộ và tàn nhẫn.
Diệu Hàm lúc này đang tức giận!
Mà không phải sự tức giận bình thường!
Điều này khiến cho La Vu Duyệt không thể chọc giận được.

Nhưng cho dù Diệu Hàm qua đây nhìn thấy cô bị đánh cũng không cần phải phẫn nộ thế chứ? Khí tức lạnh thấu xương này thật khiến cô có chút sợ hãi.
Trên khuôn mặt này ngập tràn khí đen, băng lãnh vô tình, đáy mắt đầy sát khí tối tăm u ám giống như chim ưng, ánh mắt cao cao tại thượng mang khí chất của bậc đế vương.
Chiếc áo sơ mi hàng thủ công cao cấp vô cùng đơn giản kết hợp với chiếc quần tây dài màu đen, cơ thể cao lớn không vô tình mang theo một loại uy hiếp và nho nhã cao quý.
Nếu như không phải đáy mắt lóe qua sự lạnh lẽo và nguy hiểm, thực sự sẽ khiến người khác cho rằng tiên nhân trên chín tầng trời hạ phàm đó.
"Diệu Hàm, cô tại sao ở đây?"
Sự kinh ngạc lúc đầu biến mất, La Vu Duyệt không khỏi mở miệng, nộ khí toàn thân cũng dần thu lại nhìn vẻ mặt lạnh băng của Diệu Hàm.
"Xem ra cô rất hi vọng tôi không xuất hiện!"
Diệu Hàm lạnh lùng mở miệng, đáy mắt lãnh khốc đầy sát ý và u ám một mảng.
Trên khuôn mặt đó lại càng băng giá, môi mỏng khêu gợi khẽ nhếch lên, giọng nói khàn khàn lạnh lẽo đầy từ tính vang lên.

Âm thanh đó không khỏi khiến cho La Vu Duyệt sửng sốt, ngay cả Hân Nghiên đứng ở bên cạnh cũng không nhịn được mà run rẩy cơ thể.
Tuy rằng ở bên nhau chưa bao lâu, nhưng Hân Nghiên vẫn cảm nhận được rõ rệt sự tức giận và hàn ý toát ra từ trên người Diệu Hàm, giống như lửa băng, khiến cho tim người ta đập nhanh.
Mà La Vu Duyệt càng kinh ngạc vô cùng.
Tốt xấu gì thì cô ta và Diệu Hàm cũng đều là những đứa trẻ lớn lên ở cùng một khu nhà.
Tuy rằng chuyện đó về sau Diệu Hàm luôn có bộ dáng lạnh như băng, nhưng lại đối với đám chị em bọn họ rất tốt.

Từ lúc nào trên khuôn mặt lại xuất hiện vẻ khủng bố đầy sát khí như thế này?
Vẻ mặt như vậy không khỏi khiến cho trái tim La Vu Duyệt kinh ngạc, đồng thời đáy lòng giật mình cả kinh, cảm thấy có chút kinh khủng.
Không khỏi khiến cho cô ta nhớ đến buổi tối ngày hôm đó, cũng khuôn mặt âm lãnh này nhìn chằm chằm vào người khác.
Mà người bị nhìn chằm chằm đó cuối cùng trốn không thoát số phận!
Cơ thể La Vu Duyệt khẽ run lên.

Khuôn mặt thả lỏng sau khi nhìn thấy Diệu Hàm lúc này cũng không khỏi căng thẳng.
"Diệu Hàm, cô không có chuyện gì chứ?"
"Tôi mà có chuyện há chẳng phải tạo cơ hội cho cô cướp người phụ nữ của tôi sao?"
Âm thanh lạnh lùng đầy sát khí bay đến bên tai La Vu Duyệt, đáy mắt cô ta khẽ động, tỏ vẻ kinh ngạc, nhíu mày nhìn Diệu Hàm.
"Người phụ nữ của cô? Diệu Hàm, đừng lừa tôi.

Cô không phải có nữ nhân bên cạnh rồi sao, hơn nữa đã kết hôn rồi.

Hân Nghiên người phụ nữ này làm sao có thể xứng đôi với cô, để cho tôi chơi bời còn nghe được!"
La Vu Duyệt cười một tiếng, nhìn vào ánh mắt lạnh băng của Diệu Hàm.
Đáy lòng cô ta tự động đem năm từ "người phụ nữ của tôi" trong lời nói của Diệu Hàm lý giải thành Hân Nghiên là tình nhân hoặc là đồ chơi của Diệu Hàm.
Dù sao trong lòng cô ta vẫn khư khư cố chấp cho rằng người phụ nữ lẳng lơ như Hân Nghiên này không thể sánh với Diệu Hàm được.
"Ồ? Vậy cô cho rằng người phụ nữ như thế nào mới xứng đôi với tôi, hả?"
Ánh mắt lạnh lùng của Diệu Hàm càng sâu, khuôn mặt tinh tế tràn ngập tà khí, đáy mắt âm u lạnh lẽo lộ ra sát khí và nguy hiểm.
"Tất nhiên là thiên kim đại tiểu thư nhà họ Hạng rồi.

Ai mà không biết cả cái kinh thành Đế Đô này chỉ có duy nhất một người phụ nữ có thận và gia cảnh phù hợp với cô như Hạng Hy Hy chứ!"
La Vu Duyệt dường như không nhìn ra đáy mắt Diệu Hàm phát ra sự u ám và lãnh lẽo, khuôn mặt tà mị cười một cái.

Người nói vô tình, người nghe hữu ý!
Hân Nghiên đứng ở bên cạnh đã đem những lời La Vu Duyệt nói nghe vào lỗ tai, Hạng Hy Hy?
Chính là người phụ nữ muốn cùng người phụ nữ của nàng đính hôn sao?
Hân Nghiên lạnh lùng nhíu mày, biểu cảm trên khuôn mặt lạnh lẽo.

Nàng hơi cụp mắt xuống, đáy lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu vài phần, đồng thời xuất hiện sự hoang mang sợ hãi.
Người phụ nữ tôn quý nhất kinh thành Đế Đô sao? Người phụ nữ duy nhất môn đăng hộ đối có thể cùng Diệu Hàm kết hôn sao?
Thân phận như thế nàng của hiện tại không có, dù sao thân phận mình cũng được giấu trong bóng tối, chung quy cũng không có cách nào để người đời biết được.
Chính bởi vì như vậy, Hân Nghiên mới chậm trễ giao trái tim mình cho cô, dù cho cô đối với nàng dịu dàng ôn nhu, thâm tình như nước, nhưng nàng vẫn sợ hãi trầm luân, sợ rơi vào vết xe đổ của bốn năm trước.
Chỉ là thứ được gọi là tình cảm này cho dù bạn đang ở bất kì cảnh giới khắc chế nào, cuối cùng cũng vì sự ôn nhu dịu dàng của một người phụ nữ mà trở nên nghiện, vô tri vô giác mà động tâm, động tình!
Nàng không bài xích Diệu Hàm, không kháng cự sự thân mật của cô, thậm chí trong đáy lòng sớm đã ngầm đồng ý tất cả những việc cô làm cho nàng, khiến cô trở thành người phụ nữ của nàng, trở thành chồng hợp pháp của đời này!
Nếu đã là người phụ nữ của nàng, đương nhiên không chấp nhận được có người phụ nữ khác tranh giành.

Cho dù là người phụ nữ có bối cảnh thân phận cao quý nhất kinh thành Đế Đô cũng không được!
Hân Nghiên từ trước đến nay nói một không nói hai, tràn đầy khí phách.

Người nào dám tơ tưởng đến người phụ nữ của nàng, nàng liền có bản lĩnh lấy đi tính mạng của người đó!
Diệu Hàm tuy rằng trong lòng đối với Hân Nghiên có tức, có giận, cố ý dời tầm mắt không nhìn nàng, nhưng lúc này cô vẫn không nhịn được, dùng dư quang nhìn nàng.

Giờ khắc này đem động tác nhíu mày của nàng thu vào đáy mắt.
Đáy lòng cô rùng mình.


Tuy rằng cô có giận nàng, nhưng giống như sợ nàng hiểu lầm, cô liền nhìn La Vu Duyệt, lạnh lùng đáp.
"La Vu Duyệt, đừng cho rằng cô từ nhỏ lớn lên cùng tôi, tôi sẽ không đánh cô.

Trên thế giới này tôi chỉ thuộc về một người phụ nữ, mà người phụ nữ đó không phải Hạng Hy Hy, càng không phải bất kỳ người phụ nữ khác ngoài cô ta ra, bởi vì bọn họ đều thua kém cô ấy!"
Thịch...
Hân Nghiên nghe những lời Diệu Hàm vừa nói, không nhịn được mà kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Ánh mắt trong sáng đầy sự ngạc nhiên, trái tim đột nhiên đập mạnh.
Diệu Hàm như đang nói với nàng, trong thế giới của cô chỉ có một người phụ nữ đó là nàng, cũng chỉ chứa được một mình nàng mà thôi, bất cứ người phụ nữ nào trong mắt cô cũng không thể sánh được với nàng, đúng chứ?
Hân Nghiên đứng nguyên chỗ cũ nhìn Diệu Hàm.
Nhìn người phụ nữ thân hình cao lớn, xinh đẹp mà lạnh lùng trước mặt, nhưng Diệu Hàm ở trước mặt từ đầu đến cuối cũng không quay đầu nhìn nàng lấy một cái.
Nhưng Hân Nghiên không biết rằng dư quang của Diệu Hàm vẫn luôn gắt gao quan sát khuôn mặt nhỏ của nàng, cho dù một sự thay đổi nhỏ thôi cũng khiến Diệu Hàm tăng thêm lực chú ý.
La Vu Duyệt hơi nhíu mày nhìn Diệu Hàm trước mặt, không khỏi kinh ngạc.
Diệu Hàm ngày thường lãnh khốc vô tình rất ít khi nói chuyện, càng không nói đến những lời lẽ như thế này.
Ngôn từ và ngữ khí như vậy càng giống như đang giải thích, đang bá đạo tuyên thệ, trong đáy lòng bỗng dưng có một dự cảm không lành, lông mày cũng theo đó mà gắt gao nhíu chặt..