Bà Xã Là Nhất

Chương 53: 53: Nhớ Kỷ Cô Ấy Là Phu Nhân Tổng Giám Đốc





Trong lòng tất cả mọi người Diệu Hàm vẫn luôn là hình tượng lạnh lùng cao quý, cho dù bình thường cả người đều tản ra khí lạnh khiến người khác cho rằng người phụ nữ này là cao cao tại thượng như thế, khiến người khác không thể khinh thường.

Chính vì vậy, đám người Tiểu Lưu và chị Lỵ chưa từng nhìn thấy Diệu Hàm đáng sợ như vậy.

Cả người âm u khủng bố như quỷ sa tăng của địa ngục, đôi mắt sâu thẳm u ám hung ác nham hiểm giống như lưỡi dao của thần chết chém từng nhát lên người, khiến người ta vô thức hoang mang sợ hãi.

Ngay cả Vũ Đàm ở phía sau cũng không khỏi bị cô chủ của mình dọa sợ chết khiếp.

Mặc dù cô biết cô chủ vô cùng yêu thương mợ chủ, nhưng không ngờ lại sâu đậm như thế.

Đáy mắt mang theo mấy phần hiểu ra và đau lòng, phải rồi, cô chủ giống bà chủ hơn một chút, có tính chất đặc biệt duy nhất của người nhà họ Cơ, đó chính là thâm tình.

Một khi yêu chính là muôn đời muôn kiếp không thể trở mình, chỉ mong mợ chủ có thể chấp nhận tình yêu của cô chủ, cũng đủ tư cách đứng bên cạnh cô chủ.

Nếu không, dựa vào thân phận đặc biệt của cô chủ, chắc chắn sau này sẽ đứng ở đỉnh cao của thế giới, nếu mợ chủ không đủ tư cách thì sao có thể xứng với cô chủ chứ!
Giờ khắc này, trong lòng Vũ Đàm vô cùng lo lắng nghi ngờ, sợ Hân Nghiên không xứng với cô chủ của mình.

"Bịch! "
Cuối cùng, Tiểu Lưu nhếch nhác ngã xuống đất dưới sự uy hiếp vô cùng mạnh mẽ của Diệu Hàm, khuôn mặt trang điểm tinh tế tái mét như ma, trong mắt chứa ánh nước, gần như sợ đến bật khóc.


"Người đâu, ném người phụ nữ này ra bên ngoài cho tôi, xử lý cô ta, tôi không muốn nhìn thấy bóng dáng của cô ta ở thủ đô này nữa!"
Diệu Hàm nâng mắt, ánh mắt hung ác lạnh lẽo dời khỏi Tiểu Lưu đang sợ đến bật khóc dưới đất, lạnh lùng ra lệnh mấy bảo vệ ở sau lưng, lộ ra khí phách vương giả cao cao tại thượng.

Mọi người nghe thấy lời nói của Diệu Hàm, lập tức chấn động đến tái mặt.

Tổng Giám đốc muốn hoàn toàn đưa Tiểu Lưu vào dcô sách đen ư?
Không muốn nhìn thấy bóng dáng của Tiểu Lưu ở thủ đô không khác nào muốn đưa Tiểu Lưu vào dcô sách đen cả, người bị cô cả Diệu của đế quốc Diệu thị đích thân ra lệnh cho vào dcô sách đen, cho dù không ở thủ đô đi đến nơi khác, những công ty kia cũng không dám dùng nữa.

Nếu dám thuê chính là đối đầu với Diệu Hàm của đế quốc Diệu thị, những người đó sẽ không ngu như vậy!
Vì thế, chị Lỵ, mấy lễ tân có liên quan ở đây và bảo vệ đều thấy sợ hãi, sợ sệt nhìn người phụ nữ vui vẻ cười nhạt ở một bên, đáy lòng vô thức hoảng sợ.

Mặc dù khi nãy bọn họ không châm chọc khiêu khích cô Hân như Tiểu Lưu, nhưng cũng không vui vẻ gì, sẽ không bị Tổng Giám đốc đưa vào dcô sách đen luôn chứ?
Mấy bảo vệ gần như sợ đến tiểu ra quần, nhớ ra khi nãy bọn họ còn sắp nghe lời Tiểu Lưu đuổi cô Hân này ra ngoài nữa.

Nghĩ đến nếu thật sự làm thế, như vậy lúc này!
Mấy bảo vệ nghĩ cũng không dám nghĩ, sợ hãi đến tái mặt, cũng không đẹp hơn Tiểu Lưu là bao!
Cùng lúc đó mọi người càng tò mò thân phận của cô Hânnày hơn.

Cuối cùng nhân vật có thân phận gì lại có thể khiến Tổng Giám đốc của bọn họ coi trọng như thế, Tiểu Lưu chỉ nói xấu cô Hân này một câu đã bị đưa vào dcô sách đen rồi.

Đừng nói cô Hân này là bạn gái của Tổng Giám đốc nhé?

Nhưng không phải Tổng Giám đốc sắp đính hôn với cô cả nhà họ Hạng sao?
Mọi người nghi ngờ, ngay cả chị Lỵ cũng khó hiểu, Tiểu Lưu như thế chị ta làm quản lý phụ trách lễ tân cũng khó thoát tội, chỉ mong Tổng Giám đốc không trừng phạt quá mạnh.

"Hả, không nghe thấy lời tôi nói sao?"
Diệu Hàm thấy mấy bảo vệ ngơ ngác đứng tai chỗ, vẻ mặt càng âm u khó coi hơn mấy phần, khiến đôi mắt sâu thẳm càng trở nên nguy hiểm hơn, lạnh lùng nheo lại.

"Vâng!" Sao mấy bảo vệ còn dám ngơ ngác nữa, hoảng sợ chạy lên phía trước khiêng Tiểu Lưu lên.

"Đừng, đừng, Tổng Giám đốc, xin cô, xin cô, cô đừng đưa tôi vào danh sách đen, cô đưa tôi vào danh sách đen rồi sẽ không có ai thuê tôi nữa, như vậy tôi sẽ chết, Tổng Giám đốc, xin cô!"
Lúc này Tiểu Lưu mới sợ hãi nhận ra sự nghiêm trọng của tình hình, sắc mặt trắng bệch, khuôn mặt trang điểm tinh tế cũng sợ đến khóc trôi đi hết, không ngừng giãy giụa cầu xin Diệu Hàm.

"Đắc tội người không nên đắc tội, nói lời không nên nói, nên trả giá đắt, mang đi, ném ra ngoài!"
Ánh mắt lạnh lùng của Diệu Hàm quét qua người Tiểu Lưu, mang theo mấy phần chán ghét và tàn nhẫn.

Dám mắng Hân Hân của cô, ý muốn giết cô ta cũng có, chỉ đưa vào danh sách đen là lợi cho cô ta rồi, Hân Hân của cô cô không nỡ nặng lời một câu, sao người khác có thể nói xấu được!
"Đừng, Tổng Giám đốc, xin cô, đừng, a! buông tôi ra, các người muốn làm gì, a! "
Mấy bảo vệ khiêng Tiểu Lưu ra cổng lớn của đế quốc Diệu thị rồi ném đi, dọc trên đương đi Tiểu Lưu vừa kêu vừa khóc, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi hoảng loạn.

Như thế cũng khiến chị Lỵ và mấy cô gái lễ tân khác ở một bên sợ hãi, đều cúi thấp đầu, khuôn mặt trang điểm tinh tế sợ tới mức trắng bệch, thân thể không ngừng run rẩy.


"Ai là quản lý lễ tân?"
Giọng nói lạnh như băng của Diệu Hàm thổi qua trên đầu mọi người, lạnh lùng lướt qua bọn họ, đáy mắt lạnh lùng độc ác.

"Bẩm Tổng Giám đốc, là tôi!"
Cho dù chị Lỵ sợ hãi nhưng cũng chỉ có thể nhắm mắt thừa nhận, đáy lòng tính toán một lượt những cách trừng phạt tệ nhất.

"Em mệt rồi.

"
Xử lý Tiểu Lưu xong, những người khác Hân Nghiên cũng không muốn cố ý làm khó.

Dù sao những người này cũng không biết thân phận của mình, cô cũng không có hẹn trước, ngăn cô lại cũng là bình thường, hơn nữa quản lý lễ tân này cũng là một người thông minh.

Chị Lỵ và mấy cô gái lễ tân, còn có bảo vệ ném Tiểu Lưu đi xong quay lại nghe thấy lời của Hân Nghiên đều ngơ ngác, rối rít ném tới ánh mắt nghi ngờ.

Ai không biết Tổng Giám đốc lạnh lùng vô tình nhất, không có ai dám ngắt lời cô, hơn nữa bây giờ còn là lúc Tổng Giám đốc đang vô cùng tức giận.

Cho dù người phụ nữ này có thân phận không bình thường, chắc chắn Tổng Giám đốc cao cao tại thượng của bọn họ cũng sẽ không vui vì có người thách thức uy nghiêm của cô.

Chỉ là khiến mọi người càng sợ hãi hơn là Tổng Giám đốc cao cao tại thượng, trước giờ không thích có người nghi ngờ uy nghiêm của cô lại không có chút dấu hiệu tức giận, ngược lại sắc mặt chợt trở nên dịu dàng.

Khí lạnh hung ác trên người lập tức biến mất sạch sẽ, đi nhanh tới hai bước ôm Hân Nghiên vào lòng, dịu dàng hỏi.

"Mệt rồi sao? Có phải đứng lâu lắm rồi không? Chị dẫn em đi lên nghỉ ngơi một lát, có đói không, nếu đói chị bảo người chuẩn bị đồ ăn cho em trước, hay Hân Hân muốn ăn đồ ăn do chị nấu?"

Diệu Hàm cưng chiều hỏi, bàn tay thon dài xoa xoa mái tóc thẳng mượt của Hân Nghiên, yêu thích không buông tay.

Đáy mắt sâu thẳm ngoài thâm tình lưu luyến còn có dịu dàng cưng chiều, khiến mọi người xung quanh kinh sợ há hốc mồm.

Người phụ nữ mang dáng vẻ ông chồng nhị thập tứ hiếu sống sờ sờ ở kia là ngài Tổng Giám đốc bình thường lạnh lùng vô tình, cao cao tại thượng của bọn họ sao?
Trời ạ, chẳng lẽ hôm nay trời đổ mưa máu à?
Trước giờ boss lớn của bọn họ đều mang dáng vẻ lạnh lùng vô tình, có dáng vẻ dịu dàng cưng chiều như vậy từ lúc nào thế, chuyện này thật sự khiến người ta sợ hơn mặt trời mọc ở hướng Tây nữa.

Chẳng lẽ Tổng Giám đốc của bọn họ bị điên rồi?
Nhưng cũng không phải, rõ ràng lúc đối mặt với bọn họ vẫn lạnh lùng vô tình như Diêm Vương vậy.

"Được!"
Hân Nghiên cười nhạt gật đầu, vẻ lạnh nhạt trên mặt mất đi vài phần.

Diệu Hàm thấy Hân Nghiên gật đầu, sợ báu vật của cô đói bụng, lạnh lùng quét mắt nhìn chị Lỵ ở một bên, dặn dò.

"Bảo người đi mua vài món con gái thích ăn, cái gì cũng mua hết đi!"
"Vâng!" Sao chị Lỵ còn dám nói không, lúc này chị ta thật sự muốn khóc rồi, trong lòng càng tò mò rốt cuộc người phụ nữ tốt số này có thân phận gì, mà có thể khiến Tổng Giám đốc của bọn họ đối xử khác biệt như thế.

"Nhớ kỹ, cô ấy là Phu nhân Tổng Giám đốc!"
Diệu Hàm lạnh lùng nói xong thì ôm Hân Nghiên đi vào trong thang máy, để lại đám người vẻ mặt sợ hãi như hóa đá.

.