Bà Xã, Hãy Đợi Anh

Chương 3: Năm nào đó




Năm nào đó, ngày nào đó

Nhớ lại, tất cả những chuyện xưa đều xảy ra ở mộtngày nào đó, ngày nào đó đối với những người khác cũng bình thường có gì lạ, thậm chí ngay cả mình cũng thấy gì đặc biệt, nhưng rất nhiều năm sau khi nhớ lại,lại bao giờ quên ngày nào đó của năm nào đó, ngày mùa hè chói chang, xinh đẹp động lòng người.

Nhớ lại rất đẹp chỉ vì kí ức về người đó rất đáng giá.

Lúc Trương Cảnh gặp Khúc Trì nghiêu, lúc đó mới tốt nghiệp trung học, mười bốn tuổi,

thi xong được nghỉ hè, em mang em trai về quê ngoại, theo ba vào đại viện làm lái xe cho tư lệnh,Khúc Tư lệnh và vợ rất hòa nhã, có con cháu bên cạnh, nên đối với rất tốt,khiến cho vui vẻ lưu lại

Ngày nào đó, vợ của Tư lệnh rất hào hứng với rằng cháu nội vừa tốt nghiệp đại học của bà đến chơi. Bà và ngồi trong sân chờ. Tư lệnh phu nhân vỗ đầu cười: “Con xem, đó là Khúc Trì Nghiêu.”

theo hướng chỉ của bà thò đầu ra ngoài

Giây phút đó như ngừng lại.

Chiều ngày đầu hè, mây đỏ giăng đầy trời,đại viện quân khu được bao trùm màu xanh tươi tốt của những cây đại thụ,Khúc Trì nghiêu mặc áo T-shirt màu vàng nhạt, quần xanh đen, thân hình cao lớn, màu da khỏe mạnh,bước ra từ bức tranh xanh thẫm của cây cối,khoác thêm ánh nắng chiều, vẻ mặtôn hòa vui vẻ, như là vương tử.

Cái gì gọi là“Nhất kiến chung tình “?

Thế gian này mọi chuyện xảy ra đều như kì tích,có đôi khi đối với người nhất kiến chung tình cần lí do. Chỉ vì giây tim đập nhanh, khả năng chỉ vì ánh mắt của đối phương,, động tác, cái mỉm cười,nhìn thân ảnh lại in sau vào tâm thức của mười bốn tuổi.

Về sau Trương Cảnh học y, lại hồi tưởng tâm trạng lúc đó, trời đầu hè ba mươi hai độ, tiết tố tình cảm của thiếu nữ mười bốn tuổi phát ra, trong đại não ngừngkích thích thần kinh,mạch máu ngừng đập,tất cả là phản ứng hóa học,biến đổi lý tính, làm cho thiếu nữ e thẹn đỏ mặt, thân thể trở nên ấm áp, như ở mây.

vào trong sân, trước tiên thăm hỏi Tư lệnh phu nhân, sau giơ bàn tay thon dài sạch xoa đầu,mỉm cuời khẽ hỏi: “Em này là con nhà ai vậy”

Long mi rất dài,con mắt sáng, tùy ý nhìn người cũnglộ bộ dáng chuyên chú.

ngơ ngác nhìn Khúc Trì Nghiêu,đầu óc trống rỗng,chỉ có thể theo suy nghĩ của thốt ra, “Nhà chú Trương Đức Quảngạ”

Ánh mắt Khúc Trì Nghiêu ánh lên tia vui vẻ: “ A, là con chú Trương sao? là Khúc TrìNghiêu, Thống trị, Nghiêu Thuấn Vũ Nghiêu, hai mươi tuổi, lớn hơn em nhiều, nên phải gọi là ”

nhớ lúc ấy có gọi là hay,bởi vì có tin khác khiến bận tâm hơn đó là tư lệnh phu nhân ở đây đến hết kỳ nghỉ hè.

Mùa hè đó của rất vui vẻ,mỗi sáng Khúc Trì Nghiêu tập bóng rỗ ởthao trường, dậy sớm hơn chạy bộ trong sân, sau đó làm bộ như tình cờ gặp,kì là đứa mọn,mỗi ngày đều muốn gặp và gọi Khúc Trì Nghiêu

“ Khúc “ Mặc dù gọikhông ngai ngùng như lần gặp đầu tiên nhưng vẫn còn chútthẹn thùng

nhảy lên, bước chuẩn xác ném bóng vào rỗ,cười cùng chào hỏi: “ Buổi sáng tốt lành, Tiểu Cảnh”

“ Khúc, ra nhiều mồ hôi quá, em có mang theo coca, mời anhuống lon “

kiễng chân, tay cắm ông hút vào lon nước ngọt đưa tới trước mặt, bởi vì hai tay ôm bóng, cũng tiếp nhận, chỉ hơi cúi đầu, gần kề tay hít hơi, “ừ, rất mát lạnh ”. Bởi đón ánh nắng, híp mắt, cười vô cùng thân thiết, giống như là em của vậy.

Trương Cảnh vĩnh viễn bao giờ quên, ngày đó ánh nắng sớm tươi sáng,là thời khắc rực rỡ nhất trong cuộc đời,giống như ánh bình minh bầu trời, nếu về sau xảy ra việc đó, tốt biết bao…

Chờ đến lúc Khúc Trì nghiêu thất thủ, bóng bay lệch ra ngoài quỹ đạo, bay về phía Trương Cảnh

cảm thấy đầu bị đập mạnh, sau đó ý thưc chế được ngã xuốnđập đầu vàophiếnđá, đầu dòng chất lỏng nóng ấmchảy xuống, theo bản năng sờ sờ lên trán,thấy tay toàn máu tươi,

Khúc Trì Nghiêu phản ứng kịp thời, bế côchạy nhanh về hướng ngoài đại viện.

Vừa đưa Khúc tư lệnh trở về, Trương Đức Quảngthấy con mặt mũi đầy máu, chân liền run run, Khúc Trì Nghiêu vội bế đặt ở ghế sau, lấy chìa khóa nhảy lên vị trí ghế lái khởi động xe, Trương ĐứcQuảngbị dọa sợ, biết làm gì cho tốt, chỉ biết ngồi theo xe, luôn miệng gọi “Tiểu Cảnh “

Nhiều năm sau, Trương Cảnh vẫn còn nhớ, Khúc Trì Nghiêu ôm trong ngực chạy vào bênh viện, đăng kí,may vết thương, băng bó,truyền nước biển, ngửi ngườianh nồng đậm vị mồ hôi, cảm thấy vô cùng an tâm,nghenhịp tim đập ràng, cảm thấy vô cùng dễ nghe, rất trong sáng nghĩ,đầu rơi máu chảy là đáng giá.

Về sau, có lẽ Khúc Trì Nghiêu cảm thấy có lỗi với, túc trực đến khi khỏe lại, vô cùng cưng chiều, những cùng chạy bộmà còn dạy học cho làm ánh lên nhiều tia hi vọng.

lấy dũng khí hỏi: “ Khúc, sao lại đối xử tốt với em như vậy”

vẫn cười đầy cưng chiều: “ bởi vì em là em “

Nhưng rất thống hận Khúc Trì Nghiêu coi là em nhưng cũng sợ coi là em bởi biết rằng, nếu xem là em cũng là gì cả.

Đó là khoảng thời gian lòng thầm mến,muốn đến gần bên Khúc Trì Nghiêu nhưng lại sợ dám đến quá gần, càng đến gần lại thể chế càng mến. thiếu nữ mười bốn tuổi bị cảm giác mâu thuẫn này hành hạ,dến ngồi cũng có thể ngẩn ngơ, ôm ấp mối tình thơ dại.

Trương Cảnh chưa bao giờ có khát vọng như thế,muốn học đại học như, học quacác thứ học, gặp bạn bè, qua con đường của, như vậy bọn họ có phải gần nhau thêm chút nữahay.

Bắt đầu từ năm đó, mỗi dịp nghỉ đông hay nghỉ hè, đều quấn quít muốn badẫn đến đại viện quân khu,Trương Đức Quảngvô cùng cưng chiều, nên mỗi năm cũng dẫn lần, chỉ biết lấy cớ muốn gặp Khúc Trì Nghiêu.

Nhưng tâm tình này như bị bão tuyết vùi sâu, ngay cả mùa xuân vẫn còn chưa kịp hé nở bị vùi dập.

Nghỉ đôngcấp ba năm ấy,Trương Cảnh theo ba đến đại viện quân khu,mười tám tuổi Trương Cảnh trở thành thiếu nữ, Phu nhân tư lệnh còn khen càng lớn càng xinh đẹp. cùng phu nhân tư lệnh chuyện phiếm,nhưng đề tàiluôn xoay quanh Khúc Trì Nghiêu, nghĩ, cho dù gặp được cũng nên biết ít chuyện về,Phu nhân tư lệnh cười tủm tỉm cho biết tin vui của Khúc Trì Nghiêu: “Tiểu Cảnh, con xem, bác thậtcàng lớn càng đãng trí,còn chưa cho con biết A Nghiêu sắp kết hôn.”

Trương Cảnh lúc đầu là ngẩn ra,rồi sau đó cả người như bị rút hết sức lực, tình nguyện phu nhân tư lệnh cho biết tin này,bây giờ ngay cảcơ hội chờ đợi cùng còn.

Lúc theo ba trở về, vừa vặn trông thấy Khúc Trì nghiêu cùng cao gầy, tóc dài, chạm mặt tới, tìm ra lời nào về vẻ đẹp ấy, mỹ nữ ghé vào tai gì đó chọc bật cườithật to, chỉ có thể nghĩ đến từcó thể hình dung bọn họ “ trai tài sắc”

Bốn năm trước, cũng tại nơi này, cảnh này,Khúc Trì Nghiêu thân hình to lớn, màu da khỏe mạnh, mặt áo T –Shirt vàng, quần xanh đen, bước ra từvườn cây xanh,khoác lên ánh nắng chiều, mặt ôn hòa vui vẻ, như vương tử

thấy được mở đầu nhưng thể thấy được kết thúc,vương tử tuy tốt, nhưng cũng phải có công chúa xứng đôi.

Khúc Trì Nghiêu dĩ nhiên nhìn thấy bọn họ, cùng mỹ nữ dùng bước gọi: “ Tiểu Cảnh”

Mười năm trước, Trương Cảnh che giấu chính mình, trong đầu chỉ suy nghĩ việc, Khúc của phải kết hôn, Khúc của là chú rể của người khác, nếu như ở trước mặt Tư Lệnh Phu nhân chỉ có thểnín nhịn,nhưng bây giờ nghe thanhtrầm ấm quen thuộc, hốc mắttrở nên nóng bỏng, vội vàng cúi đầu

“ Khúc, nghe kết hônphải?c Chúc mừng.” tại rất ghen tị và hâm mộ với người của có thể cùng kết hôn, ghét chính mình.

ngẩng đầu, dám nhìn, mười mấy giây sau truyền đến thanh: “Cảm ơn. Tiểu Cảnh”

Đời người có nhiều thứ lướt qua nhau, mà chỉ là nguời qua đường trong sinh mệnh của mà thôi.

Từ đó về sau ai biết vì sao Trương Cảnh thay đổi, trầm mặc và nhiều về chuyện tình, người ta cho rằng trưởng thành, trở nên hiểu chuyện, còn bản thân biết rằng, từ năm mười bốn tuổi, tình của mất.

Trương Cảnh ôm chăn ngủ, mơ thấy ánh hoàng hôn rơi vai Khúc Trì Nghiêu,màu đỏ của mây và màu xanh của cây hợp chung,tạo thành màu sắc lạ lùng và rực rỡ, mơ thấy mùa hè thao trường, ánh bình minh chiếu xuống, đất trời màu tinh khiết, mơ thấy ánh mặt trời trong suốt, mơ thấy giọt mồ hôi Khúc Trì Nghiêu chảy xuống, tim vẫn đập tình thịch.

mơ thấy Khúc Trì Nghiêu nắm tay, mơ thấy Khúc TrìNghiêu ôm chạy, ôm như thít chặc, làm cho người lưu luyến, mơ thấy …

Trương Cảnh đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, giấc mơ đêm qua kéo dài quá lâu, làm có cảm giác như. Bọn họ gặp nhau, quen biết, đương ngắn ngủi,khổ sở mà ngọt ngào, mở mắt ra cảm giác vẫn còn chân, bản thân vẫn ngốc nghếch nhìn bạn,Khúc Trì nghiêu thấy tầm mắt quay đầu hỏi thăm, né tránh, nhìn về hướng khác.

Chuyện xưa có lẽ nên dừng tại thời khắc đó, dừng lại cảm xúc rung động của,dừng lại ở cơn mơ mê muội của.

Trương Cảnh cảm nhận được ánh nắng xuyên qua tấm rèm che chiếu vào phòng mình.

Tự với bản thân: “ Ngày mới lại đến rồi “

Cuộc sống vẫn cứ thế tiếp diễn.