“Hôm nay lại làm phiền em, Tiểu Cảnh” Khúc Trì Nghiêu căn bản là như đem việc làm loạn việc gặp mặt của mấy ngày trước quên, mặt trước sau vẫn nụ cười ôn hòa, bộ dạng sợ phiền toái nhìn.
Có thể Trương Cảnh cũng quá để ý tới, chỉ cúi đầu nhìn, rầu rỉ “Ừ ” tiếng. Cũng ngồi ở phía phụ lái mà mở, mà mở cửa sau khom người vào ngồi.
Thấy thế Khúc Trì Nghiêu bắt đắc dĩ cười cười, giống như giận là đây.
Tiểu Hằng thấy dì Tiểu Cảnh ngồi ghế sau, đôi mắt đen to nhìn ba mình, lại nhìn dì Tiểu Cảnh, gãi gãi đầu, cũng bò lên ngồi ghê sau. Nằm đùi Tiểu Cảnh, kể chuyện học ở trường gần đây và kế hoạch nghỉ hè, ngẫu nhiên ngẩng đầu cười ngọt ngào nịnh nọt dì Tiểu Cảnh.
Trương Cảnh thể thừa nhận, Tiểu Hằng đối với có lực sát thương rất lớn, cũng hiểu vì cái gì, đối với đứa trẻ này đều thấy đau lòng, bộ dạng dè dắt của nó làm thấy mềm lòng, ôm đứa ngồi vào lòng mình, cùng những chuyện làm hứng thú.
lái xe, Khúc Trì Nghiêu ngẫu nhiên nhìn lên kính chiếu hậu, nhìn về ghế phía sau, nhìn được nâng khóe môi, mỹ nhân chưa chắc đẹp như tình cảnh lúc này, trẻ tản phát ra mùi vị mẫu tử làm mình trở nên xinh đẹp hấp dẫn hơn.
Chủ nhiệm của Tiểu Hằng bởi vì trước đó chưa gặp qua Trương Cảnh nên trong ánh mắt có kinh ngạc, nhưng rất nhanh phẩn ứng kịp coi Trương Cảnh là phụ huynh như những phụ huynh khác mời vào lớp học, phát cuốn sổ phiếu điểm cuối kỳ ( như sổ liên lạc của mình) và phiếu đánh giá đạo đức. Sau đó mời các phụ huynh ngồi vào ghế của con mình.
Cũng may chủ nhiệm lớp có chuẩn bị trước,đặt thêm cái ghế vào chỗ ngồi của các em học sinh,để cho cha mẹ phụ huynh đều có chỗ ngồi. như vậy, nhung bàn học để hai cái ghế vẫn có phần chặt chội, ít ông bố dứt khoát đứng lên khoát tay lên vai vợ, tiết kiệm chút gian, chỉ có hai người Trương Cảnh đứng cách nhau đoạn, Trương Cảnh nhanh chóng đặt cái ghê ngay cạnh lối.
Họp phụ huynh chưa chính thức bắt đầu, lối qua lại toàn phụ huynh, nên tránh khỏi việc đụng phải Trương Cảnh hay thậm chí là đụng chân ghế.
Ngay tại lúc người thứu ba bị đạp trúng, còn chưa đợi Trương Cảnh đứng lên xin lỗi,Khúc Trì Nghiêu bên cạnh kéo nhanh cái ghế của. Lập tức hai thân thể nép sát vào nhau, đợt kịp phản ứng, bàn tay đặt lên vai, gật đầu hướng người họ Lộ xin lỗi: “ xin lỗi, vợ tôi chú ý.”
Trương Cảnh thầm trừng mắt cái, đong đưa thân thể để thoát khỏi ma chưởng, ngược lại đối phương lại càng ôm chặt.
“Buông tay” thanh của mang theo vị nghiếng răng nghiếng lợi.
Khúc Trì Nghiêu những có thả, mà còn cười thân mật với,: “Diễn trò phải điễn cho toàn bộ, Tiểu Hằng và bạn nó còn có cả người lớn nhìn đấy.”
Tiểu Hằng ngồi ở hàng đầu, đến gần chỗ hành lang, vì cuộc họp chưa bắt đầu, hành lang có chút ầm ĩ, Trương Cảnh vô tình nghe được đoạn đối thoại của Tiểu Hằng,trong nội tâm vẫn nổi lên rung động.
“Khúc hằng, mẹ cậu là trẻ tuổi, là xinh đem nha ” bạn học hâm mộ.
“khúc hằng, đây phải là mẹ cậu chứ, nào có mẹ nào trẻ như vậy.” các bạn khác giành nhau.
“Đúng vậy, từ trước đến giờ cũng chưa thấy mẹ cậu đến đón.”
“Ai, đây chính là mẹ tớ” giọng của Tiểu Hằng vang lên.
“Mẹ cậu sao trước kia thấy đến, tớ thấy có lẽ mẹ cậu thương cậu nha.!”
“Cậu bây, mẹ tớ rất thương tớ.”Thanh Tiểu Hằng lại to hơn, xung quanh các bạn khác cười nhạo.
Khúc Trì Nghiêu cũng nghe cuộc đối thoại, đầu thoáng thấp, trong mắt che đậy tâm tình.Trương Cảnh có chú ý đến nét mặt của. chỉ là vội vàng kéo tay ra khỏi phòng học, hành lang thấy được con mắt Tiểu Hằng chịu nhìu ủy khuất.
“Tiểu Hằng, cuộc họp phụ huy sắp bắt đầu rồi, con nhanh đến chỗ mẹ nào.”
“Dì à, dì là mẹ của khúc hằng sao?” cậu học sinh này cùa nhìn là biết học sinh xấu tính muốn khi dễ Tiểu Hằng đây mà, thấy Trương Cảnh ra liền cố ý lớn tiếng.
cần nhìn cũng biết đôi mắt trong suốt nước mắt của Tiểu Hằng mong chờ nhìn thẳng.
“Ừ. Dì là mẹ của bạn ấy, cùng ba bạn ấy đến dự họp phụ huynh” Trương Cảnh điềm nhiên như kéo cánh tay Khúc Trì Nghiêu, lại cảm giác con người mạnh mẽ bên cạnh cứng đờ.
“ vậy?” bé trai khoảng bằng Tiểu Hằng sai biệt lắm, bán tính bán nghi chạy theo hỏi.
“Đương nhiên, dì cùng ba bạn ấy tới, phải mẹ là ai?” Trương Cảnh gật gật đầu trả lời.
Mấy đứa thấy Trương Cảnh gật đầu xác nhận, lại cảm thấy nhàm chán, hề có ác ý muốn truy cứu có phải mẹ hay đều tản ra.
“Dì Tiểu Cảnh” Tiểu Hằng vùi đầu ở hai chân Tiểu Cảnh ôm chặt, ngẩng mặt lên.
Trương Cảnh biết đứa khóc, ngồi xổm người xuống, ôn nhu lau nước mắt cho.
Khúc Trì Nghiêu cũng có dỗ dành, chỉ đứng đó câu: “Nhớ kỹ con là nam tử, được khóc, nén nước mắt lại.”
Đứa trừng mắt to, cố gắng nín nhịn, gương mặt đỏ bừng bừng.
Trương Cảnh ôm hán vào ngực, vỗ vỗ lưng, ấm giọng: “ Tiểu Hằng à, con bây giờ chơi chút, họp phụ huynh xong chúng ta liền về nhà”
Đứa gật đầu, nghiêng đầu lại nhìn ba, hướng phía sân trường chạy, Trương Cảnh có thể trong thấy vừa chạy vừa lau nước mắt.
Trương Cảnh thở dài đứng dạy, mang theo giọng trách móc mà bản thân cũng phát ra: “ Tiểu Hằng còn như vậy, làm ba phải an ủi nó chứ.”
“ cũng vậy muốn bù đắp cho nó phần thương mất. ” giọng Khúc Trì Nghiêu lộ ra chút ảm đạm bất đắc dĩ.
Mặc thương trường thành công vang dội nhưu thế nào, cũng chỉ có thể làm người cha tốt, phần tình cảm người mẹ mất, như thế nào cũng thể bù đắp.
Cuộc họp phụ huynh hề kéo dài, chỉ tiếng đồng hồ là kết thúc. Tiểu Hằng rất thông minh, các môn học đều rất ưu tú, nghe chủ nhiệm lớp khen Tiểu Hằng, loại cảm giác tự hào nháy mắt nổi lên trong tim Trương Cảnh.
Trình Linh hấp tấp tìm đến, nghe họp phụ huynh cho Tiểu Hằng thập phần khiếp sợ, miệng há to có thể nuốt cả quả trứng gà. “ Trương Cảnh, đàu cậu bị úng nước hả, trước kia thay người ta chăm con, bây giờ lại học phụ huynh, thế thfi có khác nào mẹ ruột đâu.”
câu này đúng là thoáng đâm vào trái tim Trương Cảnh, làm phản bác được, chỉ đành cúi đầu xuống, rầu rỉ cầm ông hút khoáy ly nước chanh.
“Ôi chao, nó trở lại, mặc dù Khúc Trì Nghiêu kia hơi già chút, gian trá chút, nhưng tổng thể vẫn là rất tốt, mình xem cậu hãy suy tính chút, vừa vặn làm trọn vẹn chút tâm tư hồi thiếu nữ của cậu.”Trình Linh nhìn được bộ dạng chết yểu kia của, đuôi lông mày nhảy lên, trong lòng bắt đầu tính toán nhặt.
“Cậu cảm thấy, có phải ta muốn tìm bảo mẫu miễn phí lâu dài?”
Khụ khụ ….ngụm nước Trình Linh uống chưa kịp nuốt xuống, sặc ngay cổ họng, hồi lâu mới toạc ra câu thực chất: “ Mình thấy trong lòng cậu vẫn là oán hận cưới người khác và sinh đứa con trai phải?”
Trương Cảnh cười khổ cái: “Trình đại tiểu thư, cậu có thể cần sắc bén như thế được?”
“ thể”
Trình Linh sai, vẫn là oán hận, phải là thánh mẫu, là người phàm sống sờ sờ,ăn ngũ cốc hoa màu, có thất tình lục dục, có hai mươi tám năm sinh mệnh, nội tâm của khát vọng là tìm được tình chân chính, nhưng cuộc sống dạy cách nào gặp được.
Nếu như dùng gấu mèo so với tình, gấu mèo có, nhưng mình có.
khcus trì nghiêu, nhưng thức ra là khát vọng lấy cơ hôi, có thể lấy cùng chung sinh hoạt, lại rút lui. vì gì khác, mà chính mâu thuẩn trong lòng, có thể cùng bất cứ người nào sinh hoạt chung chỗ, xây dựng gia đình nhưng duy nhất đó phải là người bởi vì sợ ngày thực tế máu chảy đàm đìa trước mắt, bỏ chạy.
Cho nên bênh nhân Thái Thục linh muốn giới thiệu người cho, liền sảng khoái đồng ý.
Buổi trưa thứ tư, cùng người đó hẹn gặp mặt tại nhà hàng sạch,
Người Trương Cảnh gặp qua, họ của Thái thục linh, sở dĩ nhớ rất vì người đó chính là người cảnh sát thẩm tra, kinh bỉ nhìn, gọi là Triệu Lỗi.Đối phương hiển nhiên cũng nhật ra, gãi gãi cái đầu cộc lốc nở nụ cười, cùng với người mặc cảnh phục nghiêm túc lúc trước có cảm giác trái ngược quái dị: “ Tôi nghĩ tới lại là Trương thầy thuốc.”
Nam nữ gặp mặt lần nào chuyện cũng sai biệt mấy,trước tiên là giới thiệu bản thân chút sau đó là tán gẫu việc nhà.
Triệu Lỗi so với lớn hơn hai tuổi, ba mươi tuổi, dáng người cao thấp, xóc nguwofi trung đăng, người rất hay cười, mặc cảnh phục mà mặc thường phục, gọn gàng sạch, vóc nguời rắn chắc, lời nhiều lắm, nhưng lộ ra thành, chính trực.
Xem vẻ mặt của Triệu Lỗi, đối với khá hài lòng, liên tục cười tủm tỉm, nghe chuyện.
Triệu Lỗi phải là đối tượng gặp mặt có điều kiện tốt nhất, nhưng là tín nhiệt thiết thực nhất ( đáng tin nhất) cho nên lúc Triệu Lỗi trưng cầu ý kiến của, ngại cùng tìm hiểu thêm.
tuần sau, lúc Triệu Lỗi hẹn ra ngoài, hề do dự đáp ứng, hơn nữa còn cho mẹ mình rằng, lấy kết hôn alf điều kiện tiên quyết đương.