Bà Xã Giả Vờ Yếu Đuối

Chương 25




Chương 25: Ngài Cửu bảo vệ vợ, tát vào mặt!

“Bốp.”

Trước khi người giúp việc đó kịp nói ra từ “chết” thì đã bị Diệp Mộc Châu tát cho một bạt tay.

Cô nói với giọng điệu lạnh lùng: “Nếu bà đã không biết cách nói chuyện như vậy thì cứ để tôi dạy cho bà cách nói chuyện. Lớn tuổi rồi cũng tránh ra ngoài đi, mất mặt lắm”

Bầu không khí xung quanh tĩnh lặng đến lạ lùng.

Người giúp việc vừa bị đánh đó im lặng trong hai giây, sau đó đột nhiên vô cùng tức giận: “Con khốn, mày đánh tao? Tao là người của quản gia! Mày lại dám đánh tao! Mày là cái con đê tiện! Con khốn nạn!”

Diệp Mộc Châu cũng chẳng thèm để ý đến bà ta: “Đến cả quản gia còn bị tôi đánh cho què nữa, huống chi là bà?”

Câu nói này khiến người giúp việc đang tức giận đó sợ chết khiếp. Bởi vì bà ta là người của thím Trần cho nên dường như tất cả những người ở đây đều rất kính trọng bà ta.

Ấy vậy mà đột nhiên một thứ để tiện từ đâu xuất hiện lại dám khiêu khích. uy nghiêm của bà ta!

Người giúp việc đó tức giận, bà ta nghiến răng, nghiến lợi: “Diệp Mộc Châu! Con khốn… Tao sẽ khiến cho quản gia đuổi mày ra khỏi biệt thự! Khiển cho mày phải ly hôn với ngài Cửu! Mày không xứng, cút, cút đi!”

Người giúp việc giận dữ bước tới và ngay khi bà ta định đẩy Diệp Mộc

Châu…

“Từ khi nào mà quản gia cũng có quyền can thiệp vào hôn nhân của tôi

vậy?”

Một giọng đàn ông điềm tĩnh và lạnh lùng vang lên.

Hoắc Việt Bách chậm rãi bước tới với vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt anh không chút cảm xúc quét nhẹ qua đám người.

Toàn thân của tất cả người giúp việc đột nhiên run rẩy và đặc biệt là kẻ cầm đầu đó, sắc mặt bà ta càng trở nên tái nhợt. Dường như bà ta không thể ngờ Hoắc Việt Bách lại đột nhiên trở về như vậy: “Ngài, ngài Cửu…”

Tất cả những người đứng trong sân im phăng phắc. Ánh mắt lạnh lùng và không chút cảm xúc của Hoắc Việt Bách quét qua đám người giúp việc.

Người giúp việc cầm đầu đó cũng chỉ có thể đứng ra và không còn vẻ dương dương tự đắc như trước nữa. Giờ đây khuôn mặt bà ta tái nhợt, bà ta lắp bắp giải thích:

“Ngài Cửu! Không… không phải như những gì ngài thấy đâu… Chúng chúng tôi chỉ đang nói chuyện với nhau thôi. Tôi không ngờ mợ chủ lại đột nhiên ra tay. Tôi… tôi nhất thời tức giận, nên… nên tôi mới nói…”

Diệp Mộc Châu bị khả năng đổi trắng thay đen của bà ta làm cho choáng váng.

Cuối cùng, ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Việt Bách đã hướng lên người Diệp Mộc Châu: “Có đau không?”

Diệp Mộc Châu: ” ?”

Ngài Cửu đang hỏi ai vậy? Chắc không phải anh hỏi nhầm người rồi đấy chứ? Người bị đánh thật sự không phải cô!

Người giúp việc bị đánh đó nhất thời kinh ngạc sau đó bà ta uất ức cáo trạng: “Ngài Cửu, ngài nhận nhầm rồi. Là mợ chủ tát tôi. Mợ chủ thật sự rất vô lý. Tôi chỉ vừa mới nhắc tới cô Ngưng Tuyết thì đã bị…”

“Có đau tay không?” Hoắc Việt Bách chẳng những không thèm để ý mà còn thản nhiên ngắt ngang lời người giúp việc đó. Anh nhấc bàn tay đã đỏ bừng và sưng tấy của Diệp Mộc Châu lên.

Anh nheo mắt lại và bình tĩnh tuyên bố sự thật: “Đỏ rồi.”

Diệp Mộc Châu muốn thu tay lại trong vô thức.

| Lòng bàn tay của người đàn ông sức lực rõ ràng, anh ta ấn vào lòng bàn tay của cô với một lực vừa đủ.

Vốn dĩ Diệp Mộc Châu không phải loại người giả tạo. Nhưng không hiểu sao vào giây phút này, trong lòng cô lại cảm thấy có chút tủi thân và cũng có chút cảm động.

Diệp Mộc Châu có rất nhiều cách khác nhau để dạy dỗ những người giúp việc này và cô cũng không muốn Hoắc Việt Bách phải xen vào. Nhưng không biết tại sao khi cô vừa thốt ra đã biến thành giọng điệu bất bình và đầy uất ức.

“Đau, đánh người đau quá… Ngài Cửu, có thể là do tôi quá yếu đuối”.

Bầu không khí dường như đọng lại mất nửa phút vì lời nói này của cô.

Đi theo phía sau Hoắc Việt Bách là trợ lý Lâm Khiếu Phương: “…” Lời nói dối vụng về này, chắc hẳn ngài Cửu đã có thể nhìn thấu.

Nhưng không ngờ rằng ngài Cửu chẳng những không nhìn thấu mà trong lòng còn cảm thấy đau xót, anh nhíu mày và nói: “Đi bôi thuốc.”

Đi được nửa đường thì dường như anh nghĩ tới điều gì đó, sau đó anh bình tĩnh giao việc cho Lâm Khiểu Phương.

“Nếu đã không biết cách nói chuyện, vậy thì cắt lưỡi đi.”

Hoắc Việt Bách lạnh lùng và thờ ơ đến nỗi chỉ chưa đến một cái nháy mắt anh đã quyết định sống chết của một con người.

Vô tình và lạnh nhạt…