Bà Xã Giả Vờ Yếu Đuối

Chương 223




Chương 223

Hoắc Việt Bách dẫm chân ga, chiếc xe phóng nhanh vượt qua người Bạch Anh.

Diệp Mộc Châu ngồi trên xe, quay đầu lại vẫn có thể thấy gương mặt trắng bệch của cô ta, cô khẽ nuốt nước miếng: “Ngài Cửu, tông chết người là vi phạm pháp luật đấy.”

Hoắc Việt Bách xem thường, dừng xe ở ngoài cửa: “Tự tiện xông vào nhà người khác, là cô ta phạm pháp trước”

Trong lòng Diệp Mộc Châu thầm cho người đàn ông ngay thẳng này một tràng pháo tay: “Chắc cô ta đến tìm anh đó, anh không gặp à?”

Hoắc Việt Bách cởi âu phục tiện tay treo lên móc áo, hơi nhíu mày: “Tìm tối? Mỗi ngày người đến tìm tôi nhiều vô số, tại sao tôi phải gặp cô ta?”

Diệp Mộc Châu cách thật xa vẫn có thể nhìn thấy cô gái Bạch Anh đang rơi nước mắt trong im lặng.

Cô nở một nụ cười ranh mãnh: “Ngài Cửu, nhìn thấy một người phụ nữ yếu đuối, khóc lóc nỉ non với mình như vậy mà anh không có một chút cảm xúc nào sao? Không cảm thấy cô ấy đáng thương, không muốn ôm cô ấy vào lòng an ủi à?”

Hoắc Việt Bách đưa mắt nhìn Bạch Anh, giống như đang nhớ tới điều gì đó.

Diệp Mộc Châu hơi luống cuống.

Mẹ kiếp, không thể nào?

Chẳng qua cô chỉ thuận miệng nhắc tới, muốn đùa giỡn một chút, muốn xem Hoắc Việt Bách có phản ứng gì thôi.

Nhưng mà, cái tên đàn ông khốn nạn này sẽ không thật sự cảm thấy Bạch Anh rất đáng thương đó chứ!

Dù sao cô ta đang đứng trong gió rơi nước mắt, còn cô thì đắc ý trong căn phòng ấm áp này, nếu mang ra so sánh thì cô thua chắc rồi!

Diệp Mộc Châu nghiến răng, nếu tên đàn ông khốn kiếp này dám nói một câu Bạch Anh thật đáng thương, cô sẽ bỏ nhà ra đi ngay lập tức!

Hoắc Việt Bách suy nghĩ một lúc mới ngẩng đầu lên, trong ánh nhìn soi mói của Diệp Mộc Châu phun ra một câu: “Đúng là có một ít cảm xúc.”

Diệp Mộc Châu nghiến răng nghiến lợi.

Hoắc Việt Bách: “Thấy cô ta khóc như vậy làm tôi chợt nhớ tới ba roi quên đánh kia, cô ta

đã tự mình đưa tới cửa, không bằng đánh bổ sung.”

Diệp Mộc Châu: “…”

Tốt lắm, cô lại thua.

Quả nhiên người đàn ông này là một tên thẳng nam, không bị rơi vào cái bẫy của trà xanh.

Anh thấy Bạch Anh khóc, điều đầu tiên nghĩ tới không phải là người phụ nữ này thật mỏng manh, đáng thương vô tội. Mà là, roi còn chưa đánh mà đã như thế, đến lúc đánh ba rọi thì cô ta sẽ khóc thành cái dáng vẻ gì đây?