Bà Xã Giả Vờ Yếu Đuối

Chương 221




Chương 221

Càng xem vẻ mặt ông ta càng tái nhợt..

Giáo sư Đinh cũng lo Diệp Mộc Châu dịch lung tung, nhưng càng xem ông ta càng kinh ngạc và mừng rỡ.

Ông ta không kìm được mà nói: “Bạn học Diệp đúng là một thiên tài! Không ngờ câu nói này em ấy lại dịch ra như thế. Được lắm, tốt lắm, rất có cảm xúc! Ông Chu, em ấy còn dịch còn tốt hơn ông nhiều.”

Chu Chính Hà đỏ bừng mặt, làm sao một sinh viên có thể vượt qua ông ta được?

Nhưng sự thật đã ở ngay trước mắt.

Chu Chính Hà cảm thấy mất mặt, ông ta nghiến răng nghiến lợi: “Diệp Mộc Châu không thể nào dịch xuất sắc như vậy, chắc chắn cô ta đã lấy đáp án của tôi. Cô ta gian lận!”

Giáo sư Đinh cười lạnh lùng: “Ông Chu, ông là tiền bối trong giới học thuật mà không dám nhận thua sao? Ông ra đề thi ngay tại chỗ thì đáp án ở đâu? Sao Diệp Mộc Châu có thể lấy trộm được? Sinh viên người ta thi tốt là gian lận, chẳng lẽ mọi người trên thế giới này đều không bằng ông, ông mới thấy bình thường sao?”

 

Đúng vậy, Chu Chính Hà gào thét trong lòng. Ông ta là tiền bối trong giới dịch thuật, là ngôi sao sáng. Ông ta không cho phép có người vượt qua mình, huống hồ người này còn là một sinh viên!

Chu Chính Hà sa sầm mặt mày: “Cô ta đến từ vùng quê, sao có thể dịch ra câu hay như vậy? Điều này không thể giải thích được!”

Thầy giáo Đinh cũng bắt đầu đáp lại với vẻ kỳ quái: “Tầm mắt của thầy Chu đúng là hạn hẹp quá, không biết trên thế giới này có một loại người gọi là thiên tài sao? Bạn học Diệp của chúng tôi chính là thiên tài, thầy Chu không công nhận cũng phải công nhận!”

Chu Chính Hà bĩu môi, nhưng không phản bác lại được.

Các sinh viên tiếng Anh giỏi nhất trường đang đứng ở bên ngoài cũng ùa vào.

Trong đó có học bá Âu Dương vô cùng phấn khởi : “Diệp Mộc Châu là thiên tài, cậu ấy là thiên tài! Có thể dịch bài thơ này một cách hoàn hảo như thế, thật khiến người ta ngây ngất… Không phải chứ, em thấy thầy Chu chắc gì đã có trình độ thế này.”

Những sinh viên khác lần lượt gật đầu: “Đúng vậy, có phải thầy Chu đố kị Diệp Mộc Châu cho nên mới năm lần bảy lượt nói cậu ấy gian lận không?”

“Có thể lắm, Diệp Mộc Châu không gian lận mà thầy ấy cứ khăng khăng nói cậu ấy gian lận. Tôi thấy là thầy ấy không dám nhận mình sai.”

“Còn là thầy phiên dịch mà hống hách như vậy rồi, chỉ biết vu oan cho sinh viên.”

Vẻ mặt của Chu Chính Hà trở nên khó coi, tức giận đến nỗi run lẩy bẩy. Nếu như không phải đang ở trong đại học Thanh Kiều thì ông ta chắc chắn sẽ tìm người đánh chết đám sinh viên nói năng linh tinh này.

Thầy hiệu trưởng tỏ vẻ ngại ngùng, những lời nói lại không hề ngại ngùng chút nào: “Chuyện này, thầy Chu xem, bạn học Diệp của chúng tôi đúng là thiên tài, điều này ông không thể không thừa nhận rồi? Nếu đã như vậy thì đừng làm to chuyện này lên nữa, bằng không Diệp Mộc Châu không bị tổn hại gì nhưng danh tiếng của thầy Chu sẽ bị huỷ hoại trong chốc lát, như vậy không hay đâu nhỉ?”

Chu Chính Hà bỗng nhiên hất tay áo, nổi giận đùng đùng bỏ đi.