Bà Xã Giả Vờ Yếu Đuối

Chương 211




Chương 211

Diệp Mộc Châu không thể nói một lời nào: “…”

“Có nói anh cũng không tin đầu nhưng người đó có thể đã từng là chồng sắp cưới của tôi. Diệp Mộc Châu nghĩ như vậy nhưng lời này có lại không nói ra với Lâm Khiểu Phương. Cô dùng vẻ mặt ngây thơ không hiểu mà hỏi Lâm Khiếu Phương:

“Anh ta rất giàu à?”

Lâm Khiếu Phương ngay lập tức bảo đảm:

“Tuyệt đối không giàu bằng ông chủ Cửu!”

Diệp Mộc Châu càng cảm thấy cạn lời hơn:

“Vậy anh ta rất có quyền?”

Lâm Khiếu Phương suy tư một lúc lâu rồi nói:

“Cũng không có quyền như ông chủ Cửu!”

Diệp Mộc Châu im lặng không nói gì nữa.

Vậy thì rốt cuộc ông cụ vừa ý Tạ Đằng kia ở điểm gì hả?

Thật là sai lầm khi giữ cái hôn ước mà ngoài ông cụ ra không ai thừa nhận này!

Diệp Mộc Châu lén than thở với Tần Dật Thành:

‘Em đã nhìn thấy nhân vật lớn kia.

Tần Dật Thành: ‘Sao rồi?”

Diệp Mộc Châu: .. Em nói ra có thể anh sẽ không tin nhưng em cảm thấy anh ta còn không tốt bằng một phần nghìn chồng sắp cưới của em.

Tần Dật Thanh im lặng.

Tần Dật Thanh ngắt kết nối với Diệp Mộc Châu. Em ấy chỉ là muốn khoe chồng thôi!

Tạ Đằng chỉ ở lại một chút sau đó ngay lập tức rời khỏi nhà họ Hoắc. Sau khi anh ta rời đi, Lâm Khiếu Phương lặng lẽ mách lẻo với Hoắc Việt Bách:

“Ông chủ Cửu, khi nãy bà chủ hỏi Tạ Đằng có giàu không đấy!”

Hoắc Việt Bách nhướn mày: “Cô ấy cần tiền à?”

Lâm Khiếu Phương nói khéo:

“Ông chủ Cửu, anh cần phải giữ chặt vào. Tạ Đằng này vừa nhìn đã biết là không có lòng tốt gì, lỡ như bà chủ bị anh ta cướp đi thì làm sao bây giờ!”

Hoắc Việt Bách nheo mắt lại, đang định đi tìm Diệp Mộc Châu thì đã bị Lâm Khiếu Phương kéo tay áo lại: “Ông chủ Cửu, ông chủ Cửu, anh nghe tôi khuyên một câu đi!”

Hoắc Việt Bách lạnh nhạt nhìn anh ta, Lâm Khiếu Phương cuống quít buông tay ra, sau đó mới nhiệt tình đưa ra lời khuyên từ tận đáy lòng:

“Ông chủ cứu, anh nhìn xem Tạ Đằng hòa nhã như thế, anh cũng nên dịu dàng một chút, nói không chừng bà chủ lại yêu thích vẻ dịu dàng của anh thì sao?”

Tài xế đến để đưa hai người họ từ nhà họ Hoắc trở về biệt thự Thủy Nguyệt Vân Sơn: “..”

Tài xế đến nơi đã thấy cảnh một người dám chỉ một người dám nghe này.