Bà Xã Giả Vờ Yếu Đuối

Chương 143




Chương 143

Cô quét mắt một vòng, nhớ kĩ bộ dạng những người châm chọc ở đây, sau đó quay đầu rời đi.

Đúng lúc này—

“Mộc Châu!”

Hoắc Ngạn Lâm vội vàng chạy đến, nhìn thấy hiện trường, lập tức nhíu chặt lông mày, khuyên nhủ.

“Mộc Châu, Trương Lệ tung tin đồn nhảm là cô ta sai, nhưng cô ta đã thành ra như thế này, nếu cô không tha thứ cho cô ta, sau này bạn học sẽ nhìn cô như thế nào? Làm gì vì một Trương Lệ mà tự hủy đi nhân duyên của mình?

Diệp Mộc Châu không nghe nữa , trực tiếp rời đi.

Diệp Khánh Thy thở dài: “Anh Ngạn Lăng, chị em càng lúc càng cố chấp.”

Hoắc Ngạn Lâm nhíu mày: “Thôi bỏ đi, anh nói cô ấy cũng không nghe, chờ sau này bị thiệt thòi thì sẽ biết lời anh nói là đúng”

Người bên ngoài cũng phụ họa: “Đúng thế, cậu Hoắc rõ ràng là vì muốn tốt cho Diệp Mộc Châu, không lĩnh tình thì thôi, thế mà lại báo cảnh sát

“Em cũng không biết tại sao chị ấy lại đối chọi với Cố vấn Trương.” Diệp Khánh Thy cố ý như vô tình mà nó: “Có thể là Cố vấn Trương đâm trúng chỗ đau của chị, chị ấy mới có thể tức giận như thế.”

Hoắc Ngạn Lâm gật đầu.

Không sai, Mộc Châu chắc chắn là được người ta bao nuôi nên mới có thể hạ thủ độc ác khi Trương Lệ nói sự thật.

Thật sự là không nên…

Người ngoài nói hai câu thì cứ kệ bọn họ nói, cũng không mất miếng thịt nào.

Hà cớ gì vì chút chuyện nhỏ như thế mà phải báo cảnh sát, khiến Trương Lệ bị mất việc?

Mộc Châu từ khi nào lại trở nên ác độc, cố tình gây sự như thế?

Đợi đến lúc mọi người tản đi, Trương Lệ thở dài một hơi, âm thầm nhận tiền của người phụ nữ họ Dương kia, chuẩn bị chạy ra khỏi Đại học Thanh Kiều từ cửa sau.

Vết thương của Trương Lệ tuy là vẽ lên, nhưng cũng muốn đạt được hiệu quả cao nhất nên đã đi tìm người đánh mình thật.

Bây giờ cô ta chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, đi đường chỉ có thể khom người.

Ngay lúc sắp ra cổng trường, cô ta bỗng nhiên trông thấy vài đôi giày da xuất hiện trước mặt mình.

Nhưng người kia chia thành hai nhóm, giữa những người này có một người đàn ông đang chậm rãi đi về phía cô ta.

Trương Lệ vô thức cảm thấy không ổn, lui về sau một bước, lại bởi vì quá mức hoảng sợ, bất cẩn ngã trên đất: “Các người, các người là ai.”

Trời đổ mưa to, Lâm Khiếu Phương Dung một cây dù đen, đi theo sau lưng Hoắc Việt Bách.

Hoắc Việt Bách quét mắt nhìn người phụ nữ trên đất, dường như là ngại bẩn, giọng nói lạnh như đến từ địa ngục: “Trương Lệ?”.

Trương Lệ vô thức nuốt nước bọt: “Anh, anh là ai! Chú tôi là hiệu trưởng, anh đừng.”

“Cô có biết không, lân trước tôi đã muốn để cô chết đi”

Họng súng đen ngòm nhắm ngay trán Trương Lệ, Hoắc Việt Bách chậm rãi: “Thế nhưng là, có người tính tình quá tốt, tâm địa lương thiện, xin tôi tha cho cô một mạng”

Trương Lệ đã hoàn toàn bị dọa đến ngẩn người!

Lâm Khiểu Phương bước lên, cười tủm tỉm: “Nhận của Dương Thanh Nguyệt chín mươi triệu, mà đã góp cả mãng mình vào, cô nói xem, cần gì phải như thế?”.

Nói xong, giọng anh ta lạnh xuống: “Mang đi”