Bà Xã Giả Vờ Yếu Đuối

Chương 131




Chương 131

Dùng chú hai để uy hiếp cô?

Chú hai là người duy nhất trong nhà họ Diệp đối xử tốt với cô, rất có tình cảm với nhà họ Diệp, mấy năm qua cô đã vài lần đề nghị chú hai rời khỏi nhà họ Diệp, nhưng chú hai đều không muốn.

Nếu bị Diệp Gia Trường đuổi ra đi… Diệp Mộc Châu lạnh giọng: “Được thôi”.

Nhà họ Giản tìm được Diệp Gia Trường, muốn dùng Diệp Gia Trường ép cô, mưu kế này đúng là sai lầm mà.

Nửa tiếng sau, Diệp Mộc Châu đã tới cửa văn phòng Diệp Gia Trường, nghe thấy bên trong vang lên tiếng nịnh nọt của Diệp Gia Trường.

“Tổng giám đốc Giản, hiểu lầm, đều là hiểu lầm thôi.”

Cha Giản cười lạnh: “Tổng giám đốc Diệp dạy được một đứa con gái ngoan, tính kể đến trên đầu nhà họ Giản chúng tôi, chẳng lẽ tổng giám đốc Diệp thật sự cho rằng, Diệp Mộc Châu có năng lực bắt tôi phải xin lỗi?”

Diệp Gia Trường lập tức nói: “Tổng giám đốc Giản, trước nay đứa con gái này của tôi không biết điều, chờ lát nữa nó tới, tôi nhất định giao nó cho mọi người xử lý! Sống hay chết đều xem ý của tổng giám đốc Giản!”

Cha Giản ra vẻ uy nghiêm: “Nói như vậy, tổng giám đốc Diệp cũng cảm thấy chuyện này là Diệp Mộc Châu làm sai ư?”.

Diệp Gia Trường còn chưa kịp trả lời, Dương Thanh Nguyệt đã bước lên.

“Tổng giám đốc Giản, chuyện này đều do Mộc Châu sai, thật xin lỗi cô giản, trước giờ con bé Mộc Châu đã như vậy, chuyện gì cũng nóng nảy, chúng tôi ai cũng hiểu cô giản chỉ muốn đùa giỡn với nó một chút, cũng không phải thật sự vu oan cho nó, không ngờ rằng nó lại làm lớn chuyện này đến vậy, ôi chao, đúng là không hiểu chuyện!”

Cha Giản chắp tay sau lưng, hài lòng gật đầu: “Ừ, tổng giám đốc Diệp quả. nhiên là người thông minh, yêu cầu của tôi cũng không cao, Diệp Mộc Châu dám làm cho con gái tôi mất mặt, chuyện này cũng không thể bỏ qua như vậy, tổng giám đốc Diệp cho cô ta một số tiền, để cô ta ra nước ngoài đi”.

Dương Thanh Nguyệt ước gì Diệp Mộc Châu cút đi sớm một chút, lập tức nịnh nọt cười nói.

“Tổng giám đốc Giản, ngài không nói như vậy, chúng tôi cũng sẽ làm vậy, Mộc Châu là bị chúng tôi chiều hư, không biết trời cao đất dày… Ai nha, Mộc Châu, cô đã đến rồi à?”

Cha Giản vừa quay đầu, thấy Diệp Mộc Châu đứng ngoài cửa, hừ lạnh một tiếng: “Tổng giám đốc Diệp, anh biết phải làm sao rồi nhỉ?”