Chương 125
Nhưng vừa gọi lại, vẫn còn đang bận.
Hoäc Bách Việt nhìn đồng hồ, cô “hiện đang bận” đã mười phút, cô có thể gọi điện cho ai đến tận mười phút?
Đàn ông hay là phụ nữ?
Lâm Khiếu Phương cảm thấy không khí trong xe không đúng, nuốt một ngụm nước miếng: “Ngài Cửu, để tôi giúp anh điều tra xem bà chủ đang gọi điện thoại với ai!”
Hoäc Bách Việt nhàn nhạt liếc nhìn: “Không cần”
“Ngài Cửu đừng lo lắng, nhất định là do bà chủ có việc bận! Nhưng mà anh cũng nên thể hiện công khai chủ quyền trước mặt bà chủ, để bà chủ biết anh là chồng của cô ấy”
Lâm Khiếu Phương càng nói càng hăng hái: “Ví dụ như như đợi lát nữa bà chủ nghe điện thoại, anh có thể dùng giọng điệu vô cùng bá đạo của tổng giám đốc để hỏi cô ấy: Vừa rồi cô đã gọi điện thoại với ai hửm?”
“Ngài Cửu, nghe theo tôi, phụ nữ đều thích giám đốc bá đạo!”
Hoäc Bách Việt: ”…”
Anh rời mắt.
Là như vậy sao, phụ nữ đều thích… kiểu đàn ông như vậy sao?
Tài xế nghe di động của ngài Cửu vẫn vang lên “số điện thoại quý khách đang gọi hiện đang bận”, rơi vào im lặng.
Lâm Khiếu Phương và Ngài Cửu là hai tên chó độc thân thẳng nam, đúng là một người dám dạy, một người dám nghe.
Đó đâu phải là bà chủ đang gọi điện thoại với người khác đâu!
Đó rõ ràng là bà chủ đã kéo ngài Cửu vào danh sách đen rồi!
Diệp Mộc Châu không tìm thấy Hoắc Bách Việt ở sảnh tiệc, nhớ lại lời giám đốc vừa nói, rồi nhìn thấy ngài Cửu đi về phía nhà họ Giản.
Sau đó còn nghe nói người nhà họ Giản đã ra về, còn đưa Giản Ngưng Tuyết về nhà, còn cảnh cáo người khác không được nói bậy.
Diệp Mộc Châu hừ một tiếng.
Cái tên khốn này còn có tâm trạng nói chuyện với người nhà họ Giản sao?
Nhớ lại những lời anh cảnh cáo mình khi ngồi trên xe ngày hôm nay, trong cơn tức giận, Diệp Mộc Châu rút di động ra, lưu loát kéo số của Hoäc Bách Việt vào danh sách đen.
Hả giận!
©ô cong môi, đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên ngửi thấy được mùi hương, hình như là mùi thơm của bò bít tết Mùi này thật là thơm quá!
Giám đốc ở bên cạnh nói: “Cô Ngũ Tỉnh, đây là bò bít tết và phi lê trâu đứng đầu thế giới, cô có muốn nếm thử hay không?”
Diệp Mộc Châu không có tiền đồ nuốt ngụm nước miếng.
Cô muốn ăn! Lần gần nhất được nếm hương vị bò bít tết, là từ mười năm trước.
Từ sau khi mất đi vị giác, cô còn chưa được nếm qua loại mỹ vị này.
Nhưng mà cô muốn khôi phục lại vị giác tạm thời, thì phải ở cạnh Hoäc Bách Việt Nghĩ đến đây, sắc mặt Diệp Mộc Châu trở nên rất vi diệu.
Giám đốc đứng bên cạnh hỏi: “Cô Ngũ Tinh, nếu như cô muốn ử, vậy tôi đi.
“Không cần!” Diệp Mộc Châu kiên định lắc lắc đầu.
Cô đã cho Hoắc Bách Việt vào danh sách đen, bây giờ cô đi cầu xin Hoắc Bách Việt, trên đời này còn có chuyện nào xấu hổ hơn chuyện này sao?
Giám đốc cũng không cưỡng cầu, tiễn Diệp Mộc Châu ra cửa.
Đúng lúc này, có một người người trẻ tuổi đi tới, nhìn thấy giám đốc thì chào hỏi, giám đốc vui mừng và kinh ngạc giới thiệu: “Cô Ngũ Tỉnh, đây là anh Hạ Lâm học trò của đầu bếp hàng đầu thế giới – Bậc thây ‘Will, anh ta nói có thể tình nguyện nấu miễn phí cho cô một món ăn Michelin”
Diệp Châu: ”..”