Chương 124
Ánh mắt Hoäc Bách Việt lạnh băng, anh nhìn lướt qua người nhà họ Giản đứng ở ngoài sảnh, bước chân trầm ổn, khiến cho người ta có một cảm giác áp lực vô hình.
Trông anh tựa như là bậc đế vương ăn trên ngồi trước, đi thẳng đến trước ghế ngồi xuống, híp mắt lại: “Là bị Giản Ngưng Tuyết hãm hại nhưng không được kêu rên một tiếng, trong mắt bác Giản vậy mới là đúng?”
Cha Giản ngoan cố: “Bách Việt.”
Hoắc Bách Việt nhìn về phía ông cụ Giản, thong thả ung dung: “Ông cụ, ông biết cháu có ý gì mà, có một vài thứ… Dù là nhà họ Giản thì cũng không được”
Cả người ông cụ Giản run lên, đứng dậy theo bản năng.
“Ngài Cửu, ý của ngài là..”
“Ai đắc tội vợ của tôi, thì để người đó đến xin lỗi”
Răng rắc.
Cái ly trong tay Hoắc Bách Việt bỗng nhiên vỡ vụn, anh nở một nụ cười như ác ma: “Nếu không, tôi không ngại lấy nhà họ Giản ra khai đao đầu tiên đâu”
Loảng xoảng…
Ông cụ Giản ngã ngồi xuống ghế, trên mặt đầy mồ hôi lạnh: “Tôi, tôi đã biết… để Ngưng Tuyết xin lỗi, tôi nhất định sẽ bắt Ngưng Tuyết xin lỗi…”
Cha Giản theo bản năng nói: “Cha…”
Dù gì Hoắc Bách Việt cũng là con cháu, mấy năm nay ông ta luôn coi Hoắc Bách Việt là con rể, căn bản là không nhận ra thế lực của anh mạnh đến mức nào, bây giờ Ngưng Tuyết đã phải chịu nỗi tủi nhục như vậy, vậy mà còn bắt Ngưng Tuyết phải đi xin lỗi?
“Con câm miệng cho chat”
Ông cụ Giản đột nhiên ngắt lời, rồi sau đó hít sâu một hơi: “Ngài Cửu, ngài cứ yên tâm, tôi hiếu rõ yêu cầu của ngài”
Hoắc Bách Việt đứng dậy: “Hiểu được thì tốt, đúng rồi, khách sạn này sẽ nhanh không thuộc về nhà họ Giản nữa, đây là món quà đầu tiên mà vợ của tôi tặng cho nhà họ Giản”
Ông cụ Giản chỉ cảm thấy hai mắt quay cuồng.
Ông cụ nhìn Hoắc Bách Việt đi xa, đột nhiên đứng Cho dù có phải áp giải, cũng phải áp giải Ngưng Tuyết Diệp Mộc Châu xin lỗi!”
Sau khi Hoäc Bách Việt rời đi, trong sảnh tiệc không còn một bóng người.
Anh vừa đi vừa hỏi: “Bà chủ đâu?”
Lâm Khiếu Phương cũng thấy nghỉ ngờ: “Vừa rồi bà chủ còn ở đây “Về nhà! trước mặt mà”
Lâm Khiếu Phương cảm thấy ngài Cửu mới vừa giúp bà chủ dạy dỗ lại người nhà họ Giản, vì thế sẽ có thể dễ dàng ghi điểm trước mặt bà chủ!
Trên mặt anh ta lộ rõ vui mừng: “Ngài Cửu, ngài gọi điện cho bà chủ đi!”
Hoắc Bách Việt cười nhạt một tiếng, lấy di động ra, đuôi lông mày hơi nhíu lại, từ từ gọi điện cho Diệp Mộc Châu.
Cô không ra mặt, anh có thể thay cô giải quyết, cần gì phải đến nhà họ Giản để chịu uất ức?
Nhưng mà gọi hì đầu bên kia lại vang lên giọng nữ máy móc: Chào quý khách, s¿ thoại quý khách vừa gọi đang bận…
Hoắc Bách Việt hơi nhíu mày, cô đang gọi điện thoại với ai?
Hoắc Bách Việt ngồi trong xe chờ đợi không nóng nảy, nhưng chờ thật lâu, cũng không chờ được cuộc gọi lại của Diệp Mộc Châu.
Anh mở mắt, giọng điệu hơi mất tự nhiên: “Gọi lại lần nữa, cô ấy không có xe, không thể về nhà”