Bà Xã Em Phải Kết Hôn

Chương 149: 149: Cãi Vã





Dù không phải lần đầu tiên được nhận quà người khác tặng nhưng lại là lần đầu tiên Lý Giai Kỳ tặng quà cho anh nên Trầm Thiên Phong sung sướng đến mức kích động muốn hét lên thật to, may mà vẫn kiềm chế được.
Quà đã tặng xong, Lý Giai Kỳ thu dọn laptop và sách vở rồi lên giường chuẩn bị đi ngủ.

Trầm Thiên Phong cất quà tặng đi một cách kỹ lưỡng, anh thật sự coi những thứ đó là báu vật mà nâng niu.

Cất đồ xong, ôm theo tâm trạng vui sướng lâng lâng mà lên giường, Lý Giai Kỳ đã nhắm mắt đi ngủ nên anh liền vươn tay kéo cô vào lòng.
Quà cũng đã tặng cho anh rồi, mau ngủ đi.
Vì buồn ngủ nên giọng nói của Lý Giai Kỳ có hơi mang giọng mũi và lười biếng.

Trầm Thiên Phong không vì thế mà bỏ qua cho cô, bàn tay không yên phận bắt đầu làm loạn.
Bé Kỳ! Tôi khó chịu, không ngủ được.
Trầm Thiên Phong ghé sát vào tai Lý Giai Kỳ thì thầm khiến cô cảm thấy nhột cứ rụt rụt cổ lại, bàn tay không lưu tình đẩy mạnh anh ra kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Hôm nay là thứ tư.
Tưởng rằng Trầm Thiên Phong quên mất nên Lý Giai Kỳ cố tình nhắc nhở anh.

Kể từ sau khi bị anh giày vò trên máy bay một phen, Lý Giai Kỳ đã hạ nghiêm lệnh không cho anh làm loạn lung tung.

Đấy vẫn chưa phải điều làm Trầm Thiên Phong bât mãn nhất mà có điều khác làm anh không thể nào chấp nhận được.

Lý Giai Kỳ yêu cầu một tuần chỉ được làm tối đa ba lần còn là vào ba ngày lẻ trong tuần, nếu ngày nào quên thì coi như xong không có bù lại.

Đối với một người mới được ăn mặn trở lại thì yêu cầu này khác nào lấy mạng của anh nhưng thái độ của cô rất cương quyết và không thèm coi kháng nghị của anh ra gì.
Trầm Thiên Phong càng ôm chặt hơn, hơi thở cũng đã bắt đầu nóng hơn nhưng hiện tại đang có việc cầu xin nên không thể loạn động.
Bé Kỳ!
Ừ?
Chúng ta nói chuyện một chút được không?
Em nghe.
Thật ra nhu cầu của tôi với chuyện đó khá cao....
Cho nên? Lý Giai Kỳ xoay người lại nhìn chằm chằm mắt anh, qua ánh sáng đèn ngủ, Trầm Thiên Phong có thể thấy được cô đang bắt đầu tức giận.

Có thể tăng tần suất lên không? Tôi nhịn sắp nghẹn chết rồi.

Trầm Thiên Phong nuốt nước miếng, lời nói ra mang theo mấy phần ủy khuất.
Một tuần ba lần còn kêu ít vậy trước kia không có thì anh sống kiểu gì?
Trước kia tuy rằng có nhu cầu nhưng có nhiều chuyện quấn thân nên cũng nhanh quên sau đó lại phát sinh một lần với em biết được vui sướng thế gian nhưng rồi lại liên tiếp xảy ra nhiều chuyện nên không có thời gian nghĩ đến.

Thỉnh thoảng nhớ đến hôm đó thì có thể dùng tay nhưng hiện nay thực tủy biết vị, em lại luôn ở bên cạnh, tôi nhịn không nổi.
Lòng vòng cả một hồi vẫn là muốn tranh thủ sự thương hại của cô nhưng mà Lý Giai Kỳ sớm đã nhìn thấu.
Cho nên ý anh thì em chính là người có lỗi?
Tôi không có ý đó, chỉ là muốn nhiều hơn một chút.
Muốn thêm bao nhiêu?
Thấy cô đã chịu thoả hiệp, trong lòng Trầm Thiên Phong mừng như điên: Mỗi ngày đều làm, tốt nhất là một ngày vài lần.

Em yên tâm, tôi hoàn toàn đủ tinh lực để làm.
Lý Giai Kỳ trợn trắng mắt nhìn anh, cô nghi ngờ anh có phải mắc chứng ***** *** rồi hay không.

Mỗi ngày đều làm còn là làm tận mấy lần vậy thì sớm muộn rồi cô cũng ngồi xe lăn.

Tuy rằng cô luyện võ từ nhỏ, sức lực có thể xem là dẻo dai hơn người khác nhưng thực sự đứng trước một Trầm Thiên Phong dũng mãnh như rồng như hổ thì chút sức lực của cô không tính là gì.
Còn chưa ngủ mà đã nằm mơ rồi.

Lý Giai Kỳ nhéo eo anh một cái.
Trầm Thiên Phong ngay lập tức bày ra khuôn mặt đáng thương: Tôi thật sự chịu đựng rất khổ.
Đối với việc Trầm Thiên Phong phải nhẫn nhịn, Lý Giai Kỳ cũng rất là áy náy nên mỗi lần làm cùng anh đều ra sức phối hợp nhưng nếu như làm theo lời anh nói thì người gặp hoạ chính là cô.
Được rồi! Chốt lại là một tuần năm ngày, nghỉ hai ngày, em còn muốn nghỉ ngơi.
Dù không được như kỳ vọng nhưng cô đã thoả hiệp đến mức này đã là rất tốt rồi, Trầm Thiên Phong sướng như điên lật người một cái đè lên người Lý Giai Kỳ sau đó thuận lý thành chương bày ra một màn nóng bỏng ướt át.
Thời gian trước vừa phải nằm viện rồi lại nghỉ ngơi tại nhà sau đó theo Trầm Thiên Phong đi công tác, quả thật là Lý Giai Kỳ đã bỏ bê quá nhiều bào vở, hiện nay sắp đến kỳ thi, cô không còn cách nào khác là chăm chỉ gấp đôi, chỉ hận không thể kè kè bên cạnh giáo sư thỉnh giáo hàng ngày.

Bởi vì ôn tập cho kỳ thi nên hầu như cả ngày Lý Giai Kỳ không có mặt ở nhà, buổi tối cũng là rất khuya mới trở về, trở về rồi ăn uống tắm rửa xong lại miệt mài học tiếp đến quá nửa đêm.


Trầm Thiên Phong nhìn thấy cũng đau lòng nhưng lại không thể học thay cô được chỉ có thể tận lực quan tâm đến việc ăn uống của cô mà thôi.
Trở về từ thư phòng sau đó tắm rửa một hồi, lúc đi ra ngoài vẫn thấy Lý Giai Kỳ đang miệt mài tra tài liệu trên laptop sau đó lại ghi ghi chép chép vào sách.

Đã một tuần Trầm Thiên Phong phair nhịn chuyện đó, tuy rằng rất muốn nhưng thấy cô mệt mỏi như vậy lại không nỡ, hôm nay dù cô có phản kháng thế nào thì cũng nhất định phải đi ngủ sớm.

Nhìn cả người Lý Giai Kỳ khó khăn lắm mới béo lên một chút lại bởi vì ôn tập mà gầy đi, hai mắt lúc nào cũng thâm quầng vì thiếu ngủ, Trầm Thiên Phong không nhịn nổi nữa, anh bước nhanh đến gập mạnh laptop xuống rồi cứ thế bế Lý Giai Kỳ lên trong nguyên tư thế đang ngồi trên ghế.
Anh làm gì vậy? Em đang tra tài liệu mà.

Lý Giai Kỳ bất mãn kháng nghị.
Không tra nữa, hai mắt đều đã thâm như gấu trúc rồi, hôm nay nghỉ ngơi sớm đi.
Cậy có sức lực lớn, Trầm Thiên Phong bây giờ giống như chiếc lồng vây hãm Lý Giai Kỳ trong ngực mình khiến cô không thể động đậy nổi.
Ngủ thì ngủ thôi, anh ôm chặt như vậy làm sao em ngủ.
Không ôm để em chạy trốn mất à?
Chỉ còn có một chút xíu nữa là xong rồi, anh thả ra để em dậy làm nốt.
Nếu em mà dám xuống, tôi sẽ lập tức làm em, em phải biết một tuần nay tôi nhịn vất vả như thế nào.
Lý Giai Kỳ bị lời nói của anh chọc giận, cô thì bận rộn học để chuẩn bị cho kỳ thi mà anh thì lúc nào cũng chỉ nghĩ đến mấy chuyện sắc dục.

Nếu không phải thời gian trước xảy ra nhiều chuyện lại đi công tác cùng anh thì cô cũng đâu cần phải vất vả như bây giờ.

Tự nhiên cảm thấy tủi thân, Lý Giai Kỳ đẩy mạnh Trầm Thiên Phong ra sau đó quay người đi không muốn nhìn mặt anh nữa.
Trầm Thiên Phong lại không biết rằng Lý Giai Kỳ đang tức giận vì chuyện gì còn cho rằng cô giận dỗi vì anh không cho mình học.
Tôi sai rồi.

Hôm nay nghỉ ngơi sớm đi được không? Anh nhẹ giọng thì thầm, tay vươn ra ôm cô vào lòng lần nữa.
Lý Giai Kỳ im lặng không nói gì, nghĩ rằng cô đã nguôi giận nên Trầm Thiên Phong cũng lớn gan nói ra mong muốn của mình.

Thật ra anh có suy nghĩ này từ rất lâu rồi nhưng trước đó Lý Giai Kỳ đã phủ đầu trước nên anh cũng đành giấu đi.


Hôm đó bị Lý Giai Kỳ kéo vào xem Hỷ Hỷ và con của nó làm anh nhen nhóm thêm chút hi vọng.

Hôm nay lúc từ tập đoàn Hải Thiên trở về lại trông thấy sáu bánh bao nhỏ đang chơi với mấy con mèo là con của Hoan Hoan và Hỷ Hỷ thì ý nghĩ đó càng thôi thúc anh phải nói ra với cô.
Bé Kỳ!
Có việc gì thì nói mau đi.

Cô mất kiên nhẫn thúc giục, lúc này đây cô không muốn nói chuyện với anh một chút nào.
Trầm Thiên Phong sáp lại gần cô, bàn tay vòng lấy eo cô kéo cô vào lòng: Sinh cho tôi một đứa con có được không?
Từ trong lòng của anh, Lý Giai Kỳ như phải bỏng vội vàng thoát khỏi vòng tay của anh, mắt không dám tin nhìn thẳng vào anh giôn như những điều cô vừa nghe thấy chỉ là ảo giác.
Anh nói cái gì?
Thấy phản ứng của Lý Giai Kỳ mạnh như vậy, Trầm Thiên Phong rất muốn rút lại lời nói của mình nhưng lời đã nói ra làm sao rút lại, chỉ có thể thành thật nói ra mong muốn.
Tôi nói muốn em sinh con cho tôi.
Gần như là ngay lập tức, Lý Giai Kỳ hỏi lại anh: Đều đã sinh sáu đứa rồi, chẳng lẽ sáu bánh bao nhỏ không phải con anh?
Trầm Thiên Phong có hơi buồn buồn: Sáu bánh bao nhỏ đương nhiên là con tôi, ý tôi là muốn em sinh thêm một lần nữa.
Không được!
Đều đã đoán trước rằng cô sẽ từ chối nhưng không nghĩ đến cô lại dứt khoát như vậy.
Tại sao vậy? Chỉ là sinh thêm một đứa thôi mà.
Không được là không được.

Người ta nhiều lắm cũng chỉ có ba bốn đứa còn anh đều đã có tận sáu đứa mà vẫn còn muốn sinh thêm.
Tôi muốn có nhiều con, em yên tâm, tôi có nhiều tiền lắm đủ để chia cho chúng có cuộc sống thoải mái.
Lý Giai Kỳ cạn lời, mấu chốt là điểm này sao.

Nhiều tiền hay ít tiền không phải là lý do mà đơn giản là cô không muốn sinh thêm con.
Em sẽ không sinh nữa.

Nếu như anh muốn có nhiều con hơn thì chúng ta chia tay sau đó anh muốn sinh bao nhiêu con cũng được, muốn sinh con với ai thì sinh với người đó.
Đôi mắt của Trầm Thiên Phong hơi híp lại, hơi thở dần trở nên lạnh lẽo tràn ngập nguy hiểm.

Anh vùng dậy, bàn tay giữ chặt lấy vai của Lý Giai Kỳ khiến cô đau đến nhăn mày, anh gằn từng chữ.
Em mới vừa nói cái gì?
Không ngờ Trầm Thiên Phong lại đột nhiên biến thành như vậy nhưng Lý Giai Kỳ cũng không phải kẻ nhát gan.
Nếu anh muốn có thêm con thì tìm người khác sinh cho anh, chúng ta chia tay.

Nói xong, Lý Giai Kỳ dùng chân đạp anh ngã sang một bên còn mình thì đứng lên xuống khỏi giường.

Bị động đến nghịch lân, Trầm Thiên Phong lạp tức bạo phát, anh cũng nhanh chóng tốc chăn nhảy khỏi giường.

Lý Giai Kỳ đi đến bàn muốn thu dọn laptop và sách vở của mình nhưng tay còn chưa chạm vào chúng đã bị anh giữ lấy.
Tôi cho phép em đi sao?
Tôi muốn đi đâu là quyền tự do của tôi, anh không có quyền ngăn cấm.
Tính khí của Lý Giai Kỳ từ nhỏ đã ương bướng, cô ghét nhất là bị người khác ép buộc nên cũng không khách khí mà cao giọng hét lên với Trầm Thiên Phong.

Hai người bắt đầu giằng co, Lý Giai Kỳ thì muốn đi còn Trầm Thiên Phong lại muốn cô ở lại cho đến khi Lý Giai Kỳ cắn mạnh một cái vào tay của Trầm Thiên Phong.

Bị bất ngờ, Trầm Thiên Phong hất tay một cái nhưng lại dùng sức hơi mạnh nên Lý Giai Kỳ bị anh hất ngã, vai đập mạnh vào chiếc bàn trà nghe bụp một cái.
Từ vai truyền đến cơn đau nhói, Lý Giai Kỳ hơi nhúc nhích người lại cảm nhận được vai cành đau hơn nhưng trước mặt Trầm Thiên Phong nên cô không kêu lên một tiếng nào chỉ cắn răng chịu đựng.

Trầm Thiên Phong vẫn chưa nhận ra mình vừa làm cô bị thương, hai mắt tràn đầy lửa giận.

Anh cúi người xuống vác Lý Giai Kỳ lên vai giống như bao cát sau đó đi về phía giường ném cô lên đó khiến cho đầu óc cô choáng váng.
Bắt lấy hai tay cô ấn lên đỉnh đầu, bàn tay còn lại dùng sức xé rách quần áo trên người cô.

Dạo đầu qua loa, anh cứ thế mạnh mẽ xông vào khiến Lý Giai Kỳ đau đến mức căng cứng cả người.

Không hề có sự dịu dàng quan tâm trước đó, Trầm Thiên Phong gần như là đang phát tiết trên người cô, từng động tác đều rất thô bạo.

Ban đầu Lý Giai Kỳ còn có thể cắn răng chịu đựng không kêu thành tiếng nhưng trước sự tấn công mãnh liệt của Trầm Thiên Phong, cô dần buông vũ khí đầu hàng chấp nhận từng cú va chạm hung hãn của anh.
Một đêm không ngừng nghỉ, Lý Giai Kỳ bị anh tàn nhẫn giày vò đến mức ngất xỉu anh cũng không chịu tha cho cô.

Đến tận khi sáu bánh bao nhỏ gõ cửa phòng ầm ĩ đòi vào thì Trầm Thiên Phong mới dừng lại.

Qua loa tắm rửa một lát, anh đi ra khỏi phòng với khuôn mặt lạnh băng.

Sáu bánh bao nhỏ thấy cửa mở liền muốn nhào vào nhưng bị ánh mắt hung dữ của anh doạ cho sợ nên vội vàng chạy đi.

Không thèm quay đầu lại, Trầm Thiên Phong cứ thế đi thẳng bỏ mặc Lý Giai Kỳ nằm xụi lơ trên giường.