Thăm thú một hồi, Lý Giai Kỳ bị hoa mắt trước cách trang hoàng cho bữa tiệc đồng thời cũng cảm thấy hơi mệt nên vêff để phòng nghỉ ngơi chờ đến tiệc tối.
Trầm Thiên Phong thì vốn dĩ không thích xuất đầu lộ diện nên tất nhiên là đồng ý ngay lập tức.
Bữa tiệc diễn ra vào lúc bảy giờ tối nên Lý Giai Kỳ cất công chuẩn bị tỉ mỉ một phen, gần bảy giờ đã trang điểm, thay đồ xong xuôi.
Ngắm nhìn người phụ nữ xinh đẹp, sang trọng trong gương, Lý Giai Kỳ thậm chí không tin nổi đó là mình.
Chuyên viên trang điểm ở bên cạnh liên tục khen ngợi khiến Lý Giai Kỳ vừa xấu hổ vừa có chút vui thích, có ai không thích được khen ngợi cơ chứ.
Nếu là bình thường khi phải tham gia những bữa tiệc như thế này thì Trầm Thiên Phong cũng không quá chú trọng vào trang phục nhưng hôm nay Lý Giai Kỳ đã sửa soạn cả mấy giờ đồng hồ để có ngoại hình đẹp nhất nên anh cũng rất phối hợp mặc vào người bộ lễ phục trang trọng.
Bình thường Trầm Thiên Phong đã đẹp đến mức khiến người ta ghen tị hiện tại lại tỉ mỉ ăn mặc càng tăng thêm vẻ đẹp trai cuốn hút, Lý Giai Kỳ cũng không ngoại lệ chốc chốc lại nhìn anh một cái cảm thấy nhìn bao nhiêu cũng không đủ.
Nhìn gì vậy? Nãy giờ em cứ nhìn tôi suốt.
Trầm Thiên Phong ôm eo Lý Giai Kỳ đi xuống sảnh tiệc, vừa đi anh vừa ghé vào tai cô nói nhỏ.
Đẹp trai như vậy đương nhiên phải nhìn nhiều rồi.
Lý Giai Kỳ không hề keo kiệt lời khen cho anh huống hồ cô cũng không nói quá.
Bị bộ dạng xinh đẹp của Lý Giai Kỳ làm cho tim anh ngứa ngáy lại nghe thêm lời khen ngợi không hề che giấu của cô.
Trầm Thiên Phong sảng khoái cười lớn.
Dừng! Không được cười.
Đột nhiên bị Lý Giai Kỳ ngăn cản, Trầm Thiên Phong nghiêng đầu, đôi mắt đen nhìn cô muôn biết lý do.
Tại sao?
Lý Giai Kỳ nhún nhún vai, đôi mắt hạnh linh động nhìn anh: Vừa nãy trang điểm, em không có dùng kem chống nắng.
Mất mấy giây mới hiểu được lời của cô, lần này Trầm Thiên Phong cười càng là sảng khoái hơn.
Bộ dạng xinh đẹp đáng yêu lại có chút tinh ngịch của cô làm anh yêu chết mất, đôi môi không báo trước phủ xuống môi cô mạnh mẽ chiếm đoạt.
Chỉ biết rằng lúc hai người bước vào trong sảnh tiệc, mọi người ai cũng thấy được Trầm Thiên Phong một thân lễ phục sang trọng, khác hẳn bộ mặt lạnh băng thường thấy, vậy mà họ thấy được khoé miệng của Hoàng thân Hamad còn vương ý cười, khuôn mặt tuy rằng không thể nói là tràn ngập tươi cười nhưng cũng là nhu hoà hơn mấy phần.
Thế nhưng sự chú ý dường như lại đặt hết lên người cô gái đi bên cạnh anh.
Một thân lễ phục xinh đẹp, tuy rằng không phải là tuyệt sắc giai nhân nhưng cũng là người khiến người khác không thể xem thường đặc biệt là đôi môi hơi sưng của cô khiến người khác phải suy nghĩ thêm mấy điều.
Sảnh tiệc rộng lớn, quan khách lại càng là đông như kiến.
Người đến dự tiệc không phú thì quý, có chính trị gia cũng có người làm ăn, có người nổi tiếng cũng có cả những ông trùm hắc đạo ngay cả nguyên thủ vài nước cũng có mặt.
Trầm Thiên Phong và Lý Giai Kỳ được sắp xếp ngồi tại một bàn tiệc gần sân khấu nhất.
Trên bàn còn có mười người nữa nhưng Lý Giai Kỳ không biết họ vậy mà vừa thấy hai người đến, họ cùng nhau đứng lên chào hỏi.
Có người thân thiện khách sáo lại có người cung kính rồi có người giống như bạn bè tốt trò chuyện, tất cả đối với Trầm Thiên Phong đều có phần kính nể.
Bởi vì không biết những người đó là ai nên Lý Giai Kỳ chỉ gật đầu chào hỏi còn Trầm Thiên Phong thì không nóng không lạnh trò chuyện với họ.
Ngồi ở bên cạnh, Lý Giai Kỳ cái hiểu cái không bởi vì bọn họ giao tiếp với nhau không chỉ dùng mỗi tiếng Anh mà còn cả tiếng Pháp và mấy thứ tiếng nữa mà Lý Giai Kỳ thì chỉ biết được tiếng Anh và một chút tiếng Pháp nên hiện giờ không khác gì vịt nghe sấm.
Cảm thấy hơi buồn chán, Lý Giai Kỳ cũng không thể nào rời đi được nên ngồi nhìn ngắm một lượt mọi người xung quanh.
Khắp nơi đều là những bộ cánh sang trọng lộng lẫy và nhiều hơn cả chính là những bộ Saree nhiều màu sắc.
Những người phụ nữ Ấn mặc trên người bộ Saree truyền thống, có bộ đính kết tỉ mỉ cũng có bộ rực rỡ họa tiết tóm lại chỉ có một từ đẹp để hình dung.
Thấy vậy, Lý Giai Kỳ có chút tiếc nuối vì đã không chuẩn bị một bộ Saree, cô cũng muốn mặc thử một lần còn có cả những bộ trang sức lộng lẫy, nặng trĩu kia nữa, nếu cô mang bộ trang sức mà lúc trước Quốc vương tặng thì cũng rất là hợp lý.
Đồ ăn được đưa lên, bên cạnh âm nhạc sôi động, vui tươi mang đậm màu sắc Ấn Độ, các quan khách bắt đầu nhập tiệc.
Toàn những món ăn tinh xảo, hấp dẫn lại vừa ăn vừa ngắm vũ công nhảy múa, mọi người đều rất là vui vẻ.
Sợ làm mát hình tượng nên Lý Giai Kỳ không dám ăn quá nhiều thế nhưng Trầm Thiên Phong ở bên cạnh mặc dù vẫn đang say sưa bàn luận vẫn liên tục gắp thức ăn vào bát của cô.
Đồ ăn đều đã gắp vào, không ăn cũng không được nên Lý Giai Kỳ chỉ có thể yên lặng diệt mồi.
Vừa ăn thỉnh thoảng lại nhìn sang Trầm Thiên Phong thấy anh vẫn ung dung bàn luận với mấy vị khách cùng bàn.
Với ông A thì dùng tiếng Anh, ông B lại là tiếng Pháp, ông C lại hiểu tiếng Tây Ban Nha, ông D lại chỉ biết tiếng Ấn rồi ông E, ông F môi ông một kiểu vâyh mà anh vẫn có thể một lúc giao tiếp với tất cả bọn họ, Lý Giai Kỳ ngôi bên cạnh nghe thôi cũng thấy đau đầu, hệt như một đám các bà bán rau bán cá ngoài chợ.
Lơ đãng nhìn sang mấy cô gái xinh đẹp mặc Saree gần đó vậy mà Lý Giai Kỳ thấy được người quen.
Vừa đúng lúc người đó cũng nhìn sang phía cô, cô không có nhìn nhầm, chính xác đó là Andrew và Aurelia.
Aurelia hình như cũng đang cảm thấy chán giống cô nên vừa nhìn thấy cô thì làm hiệu để cô ra ngoài.
Nói với Trầm Thiên Phong một tiếng rồi lịch sự chào hỏi mọi người trên bàn, Lý Giai Kỳ nhanh chóng rời khỏi bàn tiệc.
Không ngờ đến cô sẽ đi cùng với anh Hamad.
Aurelia đứng ở bên ngoài sảnh tiệc, vừa thấy Lý Giai Kỳ thì hào hứng lên tiếng.
Lý Giai Kỳ đúng là cũng khá bất ngờ khi thấy Aurelia xuất hiện ở đây: Cô là một người đến hay là cùng đi với Andrew?
Aurelia vừa rồi còn rất hào hứng hiện tại vừa nghe nhắc đến Andrew thì hai vai rũ xuống, trên mặt rõ ràng nét buồn.
Lý Giai Kỳ nhìn vậy thì cũng đians ra được vài phần, biết cô ấy không vui thì kéo vào một phòng nghỉ cạnh đó.
Aurelia ngồi trên ghế, nét mặt buồn buồn khác hẳn vẻ ngoài rực rỡ thường thấy.
Là tôi mặt dày quấn lấy anh ấy đòi đi.
Hai người vẫn là tình trạng như lúc trước sao?
Lý Giai Kỳ không ngờ đến Andrew bề ngoài nhìn thì dễ gần hơn Trầm Thiên Phong rất nhiều vậy mà lại là người sắt đá như vậy.
Có lẽ sau bữa tiệc tôi sẽ về nhà, anh ấy không thích tôi thì tôi cần gì phải hạ mình cầu toàn nữa.
Cô xinh đẹp lại giỏi giang như vậy thiếu gì người theo đuổi.
Andrew không thích cô chính là anh ta không có phúc thôi.
Nhưng mà.....!Aurelia đột nhiên sáp đến ôm trầm lấy Lý Giai Kỳ: Tôi không cam tâm, rõ ràng anh ấy mỗi lần ở trên giường đều rất nhiệt tình vậy mà nói trở mặt là trở mặt được ngay.
Làm vậy khác gì coi tôi giống như hạng phụ nữ bán thân thấp kém.
Aurelia bởi vì có bất bình trong lòng nên không chú ý lời nói cứ thế một hơi nói hết bất mãn trong lòng nhưng vô tình tiết lộ không ít chuyện.
Lý Giai Kỳ nghe mà cũng to đầu luôn, nghĩ đến chuyện gì đó.
Cô làm sao để Andrew đồng ý mang cô theo dự tiệc cùng?
Aurelia buông Lý Giai Kỳ ra, đôi mắt xinh đẹp nhìn vào Lý Giai Kỳ.
Còn làm gì nữa, lúc biết anh ấy tính đi dự tiệc một mình, tôi rất tức giận sau đó lôi kéo anh ấy lên giường một phen sau đó thì tôi đòi anh ấy đưa tôi đi.
Cũng may là trong biệt thự của anh ấy đều đã chuẩn bị sẵn đầm dạ tiệc cho tôi nên tôi mới kịp thời có đồ để mặc bởi vì lúc xong việc cách thời gian cất cánh có hai mươi phút.
Nhìn nhìn bộ đồ lộng lẫy mà Aurelia mặc trên người còn có bộ trang sức ngọc lục bảo quý hiếm kia nữa, chỗ nào cho thấy là gấp rút chuẩn bị, rõ ràng là dụng tâm chuẩn bị chẳng qua là người trong cuộc u mê, người bên ngoài sáng tỏ.
Tôi nghĩ cô cứ về nhà một thời gian đi, để tâm trạng thoải mái cũng tốt.
Aurelia điển hình cho những người dễ vui dễ buồn, chỉ vài ba câu đã lại vui vẻ trở lại.
Nhớ đến vừa rồi Lý Giai Kỳ ngồi cạnh Trầm Thiên Phong thế là máu bát quái lại nổi lên.
Còn cô thì sao? Cô với anh Hamad hiện tại sao rồi? Không lẽ hai người vẫn căng thẳng như trước? Tôi nói này, nhìn thôi cũng biết là anh ấy quan tâm cô bao nhiêu, cô phải nắm chặt lấy anh ấy cẩn thận con mụ Naila ác độc lại giở trò.
Nhắc đến Trầm Thiên Phong, Lý Giai Kỳ hơi hơi đỏ mặt: Chúng tôi hiện tại rất tốt, khúc mắc trước kia đều đã cởi bỏ.
Aurelia hiện tại như đứa trẻ hiếu kỳ, cô kéo tay Lý Giai Kỳ ngồi sát cạnh mình.
Hai người đã lên giường với nhau chưa? À quên, hai người đã lên giường lại chưa? Anh Hamad ở trên giường thế nào, có dùng được không?
Không nghĩ đến cách nói chuyện của Aurelia lại hào phóng đến mức trực tiếp như vậy, Lý Giai Kỳ thật sự là choáng váng không nhẹ.
Vấn đề nhạy cảm như vậy làm sao lại có thể mặt không đỏ nói ra đơn giản đến thế, cô định sẽ không trả lời nhưng ánh mắt thúc giục của Aurelia đúng là không thể xem nhẹ.
Cũng....cũng chỉ mới gần đây thôi.
Dường như những buồn phiền vừa nãy không hề tồn tại, hai mắt của Aurelia sáng lên liên tục truy hỏi.
Biểu hiện của anh ấy thế nào? Chỗ đó có dùng được không? Lúc làm có để ý đến cảm nhận của cô không? Cô có hài lòng với anh ấy không?
Liền một lúc hỏi bốn năm câu mà câu nào cũng khó trả lời, Lý Giai Kỳ có hơi hối hận vì đã ngồi nói chuyện với Aurelia.
Ai mà có ngờ người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ luôn cao cao tại thượng lại có máu bát quái lớn như vậy.
Đã bước lên thuyền giặc, muốn xuống cũng khó.
Đại loại là tôi thấy đau.
Đau sao? Aurelia trố mắt nhìn Lý Giai Kỳ.
Xấu hổ gật đầu một cái, vấn đề này quả thật là quá riêng tư đi.
Cũng chính vì cảm thấy đau cho nên hôm đó sau khi làm xong, Lý Giai Kỳ mới đề nghị sau này không làm nữa.
Lúc làm xong đều thấy rất đau ngay cả đi vệ sinh cũng đau.
Của anh ta lớn?
Sao cô biết?
Aurelia cười cười giống như đã phát hiện ra điều gì đó mà cô càng cười thì mặt của Lý Giai Kỳ càng đỏ sau đó cũng ngừng cười.
Aurelia dù sao cũng là thân kinh bách chiến nên đương nhiên là một thân kinh nghiệm vì thế tốt bụng truyền thụ một ít bí quyết của bản thân cho Lý Giai Kỳ.
Mặc dù là vấn đề tế nhị nhưng xác thật là không thể xem nhẹ nên Lý Giai Kỳ cũng rất chuyên tâm nghe Aurelia nói.
Hai người nói chuyện bất giác đã kết thúc buổi tiệc lúc nào không hay, Aurelia nhận được điện thoại sau đó tạm biệt Lý Giai Kỳ rời đi.