Bà Xã Em Phải Kết Hôn

Chương 126: 126: Từng Bị Bỏ Rơi





Nụ hôn ngọt ngào tưởng chừng kéo dài vô tận cho đến khi Lý Giai Kỳ khó thở vì hết dưỡng khí phải đẩy Trầm Thiên Phong ra.
Em vẫn chưa học được cách hít thở lúc hôn sao? Anh đặt lên trán cô một nụ hôn, mắng yêu.
Lý Giai Kỳ lườm anh một cái khiến anh phá lên cười, nhìn nụ cười của anh mà cô suýt nữa mất cả hồn.

Trong lòng thầm mắng hai chữ “yêu tinh” nhưng lại không nhịn được mà nhìn thêm một cái.
Trầm Thiên Phong lại kéo Lý Giai Kỳ vào trong lòng, ôm thật chặt.
Có em bên cạnh, thật tốt!
Lý Giai Kỳ cũng không biết phải đáp trả anh thế nào, vòng tay qua eo anh cũng chỉ có thể xiết chặt hơn một chút.

Đột nhiên, cô cảm thấy vai mình nặng trĩu sau đó là cả cơ thể của Trầm Thiên Phong đều đang mềm nhũn tựa vào người cô.
Trầm Thiên Phong! Anh làm sao vậy? Cô hốt hoảng vỗ vỗ vào lưng anh nhưng anh vẫn không có biểu hiện gì, cả cơ thể đều tựa trên người cô.
Khó khăn lắm Lý Giai Kỳ mới đỡ được Trầm Thiên Phong ngồi xuống sàn nhà thế nhưng anh lúc này đây hai mắt nhắm nghiền, đã không còn ý thức.
Chị Ngọc! Chị Ngọc! Mau đến giúp một tay.

Lý Giai Kỳ dường như hét đến lạc cả giọng, tình trạng của Trầm Thiên Phong lúc này làm cô cảm thấy sợ hãi, cô sợ anh xảy ra chuyện gì hoặc sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
May mắn là sau một hồi gọi đến khản cả tiếng thì chị Ngọc và hai người làm nữa cũng chạy đến.

Trầm Thiên Phong được mọi người đưa lên giường nằm sau đó có bác sĩ vội vàng đến kiểm tra.
Tình trạng của ông chủ không có gì đáng ngại, bởi vì trước đây luôn trong trạng thái căng thẳng sau đó lại hưng phấn bất ngờ nên xảy ra chút xung đột.


Ngủ một giấc dậy sẽ không sao nữa....
Nghe thấy bác sĩ nói Trầm Thiên Phong không sao, mọi người trong phòng bao gồm cả Lý Giai Kỳ đều thở phào nhẹ nhõm.
Vậy là sức khỏe của anh ấy không có vấn đề? Lý Giai Kỳ bước lên trước, hỏi bác sĩ.
Có vấn đề.
Ngay lập tức, khuôn mặt của Lý Giai Kỳ trở lên lo lắng nhìn bác sĩ.

Cô rất sợ bác sĩ sẽ nói rằng anh mắc phải bệnh nào đó nguy hiểm hay đại loại vậy nhưng lại không nhịn được muốn bác sĩ nhanh chóng nói ra vấn đề.
Lúc nói chuyện, phiền bác sĩ nói hết câu đừng bỏ dở giữa chừng.
Mấy người làm bác sĩ rất thích nói chuyện kiểu lấp lửng làm cho tâm trạng người nghe như ngồi tàu lượn siêu tốc.
Vị bác sĩ bị Lý Giai Kỳ nói thì xấu hổ sờ sờ cánh mũi, thói quen nghề nghiệp mà thôi: Cơ thể của ông chủ nhìn bên ngoài tuy rằng thấy rất khoẻ mạnh nhưng thực chất bên trong đã bị đào rỗng.

Thời gian dài lao lực quá độ, không nghỉ ngơi ăn uống hợp lý dẫn đến cơ thể bị suy nhược nghiêm trọng.

Nếu như tình trạng này không thể thay đổi thì nhiều nhất là hai năm nữa là cơ thể ngài ấy sẽ như đèn cạn dầu, không chịu nổi mà ngã xuống.
Cả Lý Giai Kỳ và chị Ngọc đều kinh hãi nhìn bác sĩ, Lý Giai Kỳ thậm chí không tin nổi những điều vừa nghe thấy.

Nhìn bề ngoài anh chỉ là gầy hơn trước mà thôi vậy mà cơ thể đã suy kiệt đến mức đó rồi.

Bây giờ cần phải làm gì để cải thiện sức khỏe cho anh ấy?
Xây dựng một chế độ ăn uống, nghỉ ngơi hợp lý.


Tăng cường vận động thể thao, giảm tải lượng công việc thường ngày và quan trọng nhất là để tâm trạng được thoải mái kết hợp với kiểm tra sức khỏe định kỳ phối hợp với phác đồ điều trị của bác sĩ.
Tôi biết rồi, tôi sẽ ghi nhớ cẩn thận.
Bác sĩ nói xong thì đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Lý Giai Kỳ và chị Ngọc.

Lý Giai Kỳ không ngờ rằng cơ thể anh đã sớm có vấn đề vậy mà thời gian qua còn phải đau đầu vì cô, mệt mỏi chăm sóc cho cô.

Càng nghĩ, Lý Giai Kỳ càng cảm thấy tự trách bản thân, từ trước đến nay cô chưa bao giờ quan tâm đến sức khỏe của anh nhưng anh thì vẫn luôn để ý đến từng thứ nhỏ nhặt nhất của cô.

Cô ngồi xuống mép giường, bàn tay nắm lấy bàn tay to lớn của anh, bởi vì gầy mà ngay cả ngón tay cũng mảnh khảnh hơn trước kia rất nhiều.
Chị Ngọc ở bên cạnh vừa lo lắng cho sức khỏe của Trầm Thiên Phong cũng vừa muốn nói ra hết những điều giấu kín trong lòng.

Chị đến bên cạnh Lý Giai Kỳ, đặt bàn tay lên vai cô sau đó lấy hết dũng khí nói ra sự thật.
Hamad, cậu ấy bên ngoài thì có vê rất cao ngạo, độc đoán nhưng thực ra lại là người rất thiếu cảm giác an toàn.

Bởi vì cậu ấy bị mẹ bỏ rơi từ lúc vừa lọt lòng cho nên đã tạo thành một vết thương không bao giờ lành trong lòng cậu ấy.
Cô đừng trách cậu ấy tại sao lại giam cầm cô ở đây, bởi vì quá quan tâm nên sợ mất đi, cậu ấy chính là sợ lại bị bỏ rơi một lần nữa.

Chắc cô đang thắc mắc vì sao tôi lại biết chuyện lúc nhỏ của Hamad đúng không? Quản gia Lưu là cậu ruột của tôi, tôi chính là nhìn cậu ấy lớn lên nên đương nhiên biết được một vài chuyện.
Suốt mấy tháng cô bị bắt cóc không có tin tức gì, cậu ấy gần như phát điên phái người đi tìm khắp nơi.


Bản thân cậu ấy cũng bỏ hết lại mọi việc để đi tìm cô, vài ba ngày trời mới ăn một bữa còn lại đều là thức trắng đi tìm cô.

Cậu ấy cứ như vậy đến lúc cơ thể kiệt sức ngất đi rồi khi tỉnh dậy lại điên cuồng tìm kiếm.

Bởi vì tìm kiếm cô mà cậu ấy đã hành hạ bản thân thành bộ dạng như bây giờ.
Khi nghe tin tổ chức sát thủ tham gia truy sát cô, cậu ấy đã không ngần ngại phái Lý Lập Thành tiêu diệt toàn bộ tổ chức.

Lúc nghe được tin tức về cô, cậu ấy đã cười ngây ngô như một đứa trẻ sau đó tức tốc lên đường tìm đến cô.

Bởi vì mất mà tìm lại được nên cậu ấy rất sợ lại phải mất cô thêm lần nữa cho nên đã đưa cô đến đảo biệt lập này.
Chàng trai tên Xuân Hạo kia tuy rằng bị đánh nhưng sau đó đã được cậu ấy cho người đưa đến bệnh viện chữa trị cẩn thận, người nhà cậu ta cũng được cảm ơn bằng một số tiền không nhỏ.

Đoạn video mà cậu ấy cho cô xem chỉ là sản phẩm của công nghệ mà thôi.
Lần cậu ấy rời khỏi đảo là bởi vì một số lượng lớn “hàng” của Phi Hổ bị cướp nên bắt buộc cậu ấy phải đứng ra đích thân mang người cướp hàng về.

Cậu ấy bị thương cũng không hề nghỉ ngơi mà lăn lộn trên biển tìm cô khiến vết thương bị rách và nhiễm trùng.

Để có thể đưa ra quyết định đưa cô trở về, cậu ấy đã phải suy nghĩ rất nhiều nhưng bởi vì quá yêu cô nên cậu ấy đã chọn phương thức cực đoan nhất là tự sát.

May mắn là cô đã ngăn cản kịp thời nếu không chỉ ngày mai khi về lại Đế đô, cô sẽ nhận được di chúc của cậu ấy.

Vì muốn bù đắp cho cô và bọn trẻ mà 70% tài sản của cậu ấy để lại cho cô, 30% còn lại chia đều cho những người anh em cùng lớn lên với cậu ấy.

Vì cô, cậu ấy đã trả giá rất nhiều, đương nhiên tôi cũng không hoàn toàn tán thành với cách làm của cậu ấy nhưng tôi mong cô sẽ mở lòng với cậu ấy hơn.

Từ đầu đến cuối, Lý Giai Kỳ không nói một lời nào chỉ yên lặng ngồi nghe chị Ngọc nói cho đến khi chị rời khỏi phòng.

Lúc này đây đã không thể ngăn nổi, nước mắt giọt lớn giọt nhỏ thi nhau lăn xuống.

Lý Giai Kỳ gục đầu lên vai anh khóc lớn, hóa ra anh vì cô mà làm nhiều việc như vậy, hóa ra không phải anh không yêu cô mà anh chỉ không nói ra mà thôi.

Cô vẫn luôn oán trách bởi vì gặp anh nên cuộc đời cô mới gặp nhiều bất hạnh mà không biết rằng anh cũng vì cô mà mạng sống cũng suýt nữa không còn.

Cô bị thương thì có thể làm mình làm mẩy, được bao nhiêu người chăm sóc còn anh thì phải mệt mỏi lăn lộn tìm cô.

Nếu như số phận không để cho cô và anh gặp nhau thì có lẽ cô vẫn sống cuộc sống đơn giản của mình còn anh vẫn là một người đàn ông cao cao tại thượng được mọi người tôn kính, anh cũng sẽ không bởi vì gặp cô mà khiến bản thân suy kiệt đến mức này.

Tất cả chỉ có thể trách ông trời đã để cho hai người gặp nhau, yêu thương và giày vò nhau đến mức cả hai đều một thân thương tích.

Thế nhưng cũng phải cảm ơn ông trời đã cho hai người gặp nhau để biết trân trọng những người trước mắt, biết trân trọng những khoảng thời gian quý giá bên nhau.
Thì ra tình yêu lại có nhiều hương vị như vậy, khi đắng chát, lúc cay nồng rồi lại có khi ngọt ngào.

Thế nhưng dù là hương vị nào thì cũng đều là những viên gạch gia cố thêm cho nền móng tình yêu thêm bền vững và chắc chắn.
Trước đây Lý Giai Kỳ là người rất khó để rơi nước mắt vậy mà kể từ khi gặp Trầm Thiên Phong, cô thấy mình trở nên “mít ướt” rất nhiều.

Khóc lớn một trận, tâm trạng cũng thoải mái hơn, Lý Giai Kỳ lấy lại tinh thần.

Cô hạ quyết tâm phải giúp anh điều dưỡng cơ thể, đảm bảo sức khỏe cho anh.