Trầm Thiên Phong đứng cạnh cửa sổ, đôi mắt nhìn theo chiếc trực thăng đang đỗ ngoài bờ biển.
Anh cứ đứng yên lặng ở đó không rời mắt khỏi chiếc trực thăng, trên miệng nở một nụ cười thê lương.
Tính toán thời gian, đoán rằng Lý Giai Kỳ sắp tới chỗ chiếc trực thăng.
Từ trong ngăn tủ, Trầm Thiên Phong lấy ra một khẩu súng ngắn màu đen tuyền.
Anh giơ súng lên kề sát thái dương, ngón tay để vào cò súng.
Tạm biệt! Sinh mạng của tôi.
Ngón trỏ để ở cò súng dần dần bóp nhẹ, đôi mắt đen của anh vẫn nhìn về chiếc trực thăng như muốn ghi nhớ hình bóng người con gái ấy đến giây phút cuối cùng.
Vào khoảnh khắc Trầm Thiên Phong dùng sức bóp cò súng thì cửa phòng đột nhiên bị đá tung ra sau đó nhanh như chớp, khẩu súng trong tay anh bị một lực đẩy mạnh ra ngoài.
Đoàng!
Một tiếng súng đinh tai, Trầm Thiên Phong không hề cảm thấy đau đớn bởi vì vừa rồi họng súng đã bị đẩy ra hướng khác, viên đạn găm vào tường thành một lỗ nhỏ.
Trầm Thiên Phong! Anh điên rồi à? Lý Giai Kỳ tức giận quát lớn.
Vừa nãy, Lý Giai Kỳ đã đi ra khỏi biệt thự và đang tạm biệt với chị Ngọc cùng những người khác thế nhưng cô cứ cảm thấy trong lòng rất khó chịu, trái tim như bị ai dùng sức bóp mạnh.
Sau đó chợt nghĩ đến Trầm Thiên Phong, trước đây anh dùng mọi cách để giam cầm cô đến mức điên cuồng như vậy mà bây giờ lại hào phóng thả cô đi.
Lại nhớ về lời nói của anh đêm hôm đó, linh cảm có điều không ổn, Lý Giai Kỳ quăng ngay chiếc mũ rồi chạy thẳng đến phòng vừa nãy.
Vừa mới đạp cửa ra, tim của cô suýt nhảy ra ngoài khi thấy Trầm Thiên Phong đang kề súng vào thái dương, ngón tay đặt trên cò súng.
Không chần chờ dù chỉ một giây, Lý Giai Kỳ lao nhanh đến đẩy mạnh bàn tay cầm súng của anh nhưng một tiếng nổ kinh hoàng vẫn vang lên.
Lý Giai Kỳ sốt ruột lao đến kiểm tra một lượt khắp người Trầm Thiên Phong xem đạn có găm vào đâu không, sau khi xác định anh không sao cô mới thở phào nhẹ nhõm đồng thời tức giận quát lên.
Trầm Thiên Phong không ngờ cô đã đi rồi còn quay lại, anh khẽ đẩy cô ra rồi nhặt khẩu súng bị rơi xuống đất lên.
Em quên thứ gì sao? Mau lấy đồ rồi rời khỏi đây đi, trực thăng vẫn đang chờ em.
Anh quay người đi không cho cô thấy biểu cảm của mình lúc này.
Một mặt anh hi vọng cô vì mình mới quay lại nhưng một mặt lại sợ cô quay lại vì quên thứ gì đó.
Anh không dám ôm hi vọng gì khác vì sợ rằng bản thân sẽ lại thất vọng.
Tại sao lại làm như vậy? Anh mau nói cho tôi lý do.
Lý Giai Kỳ kéo anh quay lại đối mặt với mình, đôi mắt tràn đầy giận dữ nhìn anh.
Nếu quên đồ thì em mau chóng lấy rồi rời khỏi đây, đừng quan tâm đến chuyện khác nữa.
Ánh mắt của anh trốn tránh không dám nhìn thẳng cô, anh xoay người cô đẩy cô đi ra khỏi phòng.
Lần này Lý Giai Kỳ bướng bỉnh nhất định không chịu đi, cô sợ nếu như mình bước ra khỏi căn phòng này thì anh cũng sẽ không còn nữa.
Anh đừng có trốn tránh, nói cho tôi tại sao lại làm như vậy?
Đi đi! Trước khi tôi đổi ý.
Anh vẫn kiên quyết đuổi cô đi.
Tôi sẽ không rời khỏi đây, nếu tôi rời khỏi đây có phải anh sẽ tự sát đúng không? Anh việc gì phải làm như vậy, anh chết rồi thì Phi Hổ phải làm sao, tập đoàn Hải Thiên phải làm sao, tôi và bọn trẻ sẽ như thế nào đây? Đột nhiên Lý Giai Kỳ chạy đến ôm lấy anh, lúc này đây cô cũng rất sợ sẽ mất đi anh, không chỉ bởi vì anh là cha của sáu bánh bao nhỏ mà anh còn là người trong lòng của cô.
Bé Kỳ! Đừng như vậy.
Rời khỏi đây em sẽ trở lại với cuộc sống tự do không bị trói buộc.
Ngoan! Mau rời khỏi đây đừng do dự nữa.
Đã lâu lắm rồi anh mới lại gọi cô là “bé Kỳ”, lời nói đầy ôn nhu, nuông chiều nhưng Lý Giai Kỳ lại nghe ra cả sự cô đơn trong đó.
Lý Giai Kỳ càng ôm chặt lấy anh hơn mặc cho anh đang gỡ tay cô ra, nước mắt nước mũi đã ướt cả một mảng áo trước ngực của anh.
Chẳng phải anh nói cả đời này tôi cũng phải ở lại bên cạnh anh sao? Tại sao lại nuốt lời?
Trầm Thiên Phong thở dài bất đắc dĩ: Tôi không nuốt lời nhưng tôi cũng không thể chặt đứt mọi vui vẻ, hạnh phúc của em.
Ngoan, nghe lời tôi rời khỏi đây, Lập Thành đã chờ em rất lâu rồi.
Anh là tên lừa đảo! Có phải tôi đi rồi anh sẽ nổ súng tự sát đúng không? Nếu anh chết thì tôi sẽ không bao giờ nhớ đến anh, sẽ ngay lập tức kết hôn với người đàn ông khác.
Lúc này đây Lý Giai Kỳ bướng bỉnh giống như một đứa trẻ, vô lý và ngang ngược nhưng cô chỉ muốn anh từ bỏ cái ý định điên rồ đó.
Trầm Thiên Phong khẽ đẩy Lý Giai Kỳ ra để khoảng cách đủ cho hai người đứng đối mặt với nhau, ánh mắt và nét mặt của anh là thâm tình, là nghiêm túc và có cả không nỡ.
Tôi muốn nói với em mỗi thời khắc tôi đứng trước mặt em tất cả mọi thứ của tôi bao gồm cả tôi đều vì em mà tồn tại, em chính là cả nguồn sống của tôi, em rời xa tôi chính là cướp đi mạng sống của tôi thế nhưng tôi lại không thể không để em rời xa tôi.
Em là cả sinh mạng của tôi nhưng tôi cũng muốn em được hạnh phúc, được vui vẻ chứ không phải cả ngày ủ rũ, tiều tụy bên cạnh tôi.
Xin lỗi vì sự ích kỷ này nhưng đây là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Lý Giai Kỳ chưa từng nghĩ anh sẽ cực đoan đến mức này, cho dù là cái chết thì anh cũng không ngần ngại lựa chọn.
Lý Giai Kỳ cô có tài cán gì mà khiến anh phải bi lụy như vậy? Trước giờ cô vẫn nghĩ anh chỉ coi cô là mẹ của sáu bánh bao nhỏ mà đối xử tốt với cô mà không biết rằng hoá ra từ đầu đến cuối trân bảo trong tim anh chỉ có một mình cô.
Một người đàn ông có thể vì cô mà không ngần ngại lựa chọn cái chết thì còn điều gì khiến cô phải do dự nữa, đã đến lúc cô phải đối diện với tình cảm của mình.
Cô không thể mãi mãi là con rùa rút đầu không dám nói ra lời thật lòng.
Nếu như em nói, em tình nguyện ở lại bên cạnh anh thì sao?
Đừng vì suy nghĩ bồng bột mà sau này phải hối hận.
Trầm Thiên Phong nhẹ nhàng vuốt tóc của cô, đôi mắt ảm đạm như có thêm một luồng ánh sáng.
Đây không phải suy nghĩ bồng bột, trước đây lúc Aurelia chưa xuất hiện em đã muốn nói anh điều này nhưng em vẫn không có dũng khí để nói ra.
Em và anh Xuân Hạo cũng không xảy ra chuyện gì cả, em muốn cứu anh ấy đơn giản vì muốn trả ơn mẹ anh ấy đã cứu và cưu mang em trong lúc khó khăn.
Anh nghĩ xem với lần đầu tiên để lại bóng ma lớn như thế thì em làm sao có gan làm việc đó nữa.
Ban đầu là giải thích sau đó càng nói càng thấy tủi thân, Lý Giai Kỳ lại vùi đầu vào ngực anh khóc nấc lên.
Rõ ràng là đang dỗ dành người khác giờ đổi lại thành để người khác phải đi dỗ dành, Trầm Thiên Phong cũng không thể kiên trì được nữa đành ôm lấy cô vào trong lòng an ủi.
Lý Giai Kỳ! Em nghe cho rõ đây, là em một mực muốn ở lại bên cạnh tôi, bây giờ em có hối hận thì cũng muộn rồi bởi vì tôi đã quyết định sẽ mãi mãi không buông tay của em.
Trầm Thiên Phong nói như chém đinh chặt sắt, lời nói bá đạo không cho phép người ta đổi ý.
Lý Giai Kỳ từ trong ngực anh ló đầu ra, hít hít cái mũi rồi lại dụi dụi vào áo anh cho đỡ nước mắt trên mặt.
Em đã lựa chọn thì sẽ không hối hận nhưng em phải nói rõ ràng với anh một chuyện.
Nếu như sau này anh có người khác thì không được lừa dối em mà hãy nói với em.
Nếu anh có người khác thì em sẽ tự động rời khỏi anh, khi đó những lời hôm nay của em sẽ hết hiệu lực.
Trầm Thiên Phong lại ôm Lý Giai Kỳ vào lòng, anh đặt lên trán cô một nụ hôn: Tôi sẽ không để ngày đó xảy ra, tôi sẽ không để mình giống như món đồ lót dơ bẩn bị em vứt bỏ.
Ở trong lòng Trầm Thiên Phong, Lý Giai Kỳ đang khóc cũng phải ngừng lại, ngẩng mặt lên nhìn anh bằng đôi mắt còn ngấn lệ: Lời em nói hôm đó, anh nghe thấy rồi?
Ừ! Trầm Thiên Phong cũng không hề phủ nhận việc mình nghe được cuộc đối thoại của cô và Aurelia ở vườn hoa hôm đó.
Nếu anh đã nghe thấy thì hãy nhớ cho kỹ.
Lý Giai Kỳ chun mũi.
Hôm đó Aurelia đã cho em xem đoạn video, em xem chúng mà không nghi ngờ gì sao?
Nghi ngờ điều gì? Ý anh là nghi ngờ người đàn ông trong video là anh? Trầm Thiên Phong không trả lời nhưng ánh mắt của anh nhìn cô chính là đáp án.
Lý Giai Kỳ nhún vai: Lúc đầu thì cũng cảm thấy đó là anh nhưng sau đó suy nghĩ lại thì có thể chắc chắn người đó không phải anh.
Tại sao?
Dáng người vẫn kém anh một chút, đương nhiên là trước kia chứ bây giờ gầy thành bộ dạng này thì so sánh làm sao được.
Lời nói của cô tỏ ra đầy ghét bỏ nhưng bàn tay không tự chủ được vuốt v e mặt anh, hốc mắt lại phủ một tầng nước, từng giọt từng giọt lăn dài trên má.
Trầm Thiên Phong lấy tay lau đi nước mắt trên mặt của Lý Giai Kỳ sau đó hôn lên hai mắt của cô, nụ hôn nhẹ nhàng giống như cô là vật trân quý và mỏng manh nhất thế gian vậy.
Anh lại gắt gao ôm cô vào trong lòng giống như muốn khảm cô vào trong xương thịt của mình.
Bé Kỳ! Em khóc, lòng tôi đau lắm.
Tôi sẽ không hứa hẹn với em điều gì vì những gì xảy ra trong tương lai không một ai trong chúng ta biết được nhưng tôi đảm bảo với em một điều chỉ cần là thứ em muốn tôi nhất định sẽ cho kể cả mạng sống của tôi.
Em đã quyết định đi theo sát cánh cùng tôi thì cho dù liều cả cái mạng này tôi cũng sẽ bảo vệ em chu toàn.
Tôi biết em rất mạnh mẽ nhưng tôi hi vọng bản thân mình sẽ luôn đứng phía trước che mưa chắn gió cho em khỏi giông bão ngoài kia.
Từng câu từng chữ anh nói ra giống như từng con dấu đóng xuống trái tim đang loạn nhịp của Lý Giai Kỳ, cô không ngờ rằng một người luôn khô khan như anh sẽ có một ngày nói ra những lời khiến người khác cảm động đến phát khóc như bây giờ.
Nếu anh mệt mỏi, em sẽ cùng anh chống đỡ, nhớ kỹ rằng em sẽ luôn ở phía sau làm hậu phương cho anh.
Nói ra những lời trong lòng, Lý Giai Kỳ dùng tay kéo lấy cổ áo sơ mi của Trầm Thiên Phong khiến anh không thể không cúi thấp người sau đó cô chủ động đặt môi mình lên môi anh.
Giữa hai người đã không còn những khúc mắc, hận thù, nụ hôn này càng thêm ngọt ngào ấm áp..