Bà Xã Em Phải Kết Hôn

Chương 124: 124: Sinh Mạng Của Tôi





Đã rất lâu rồi Trầm Thiên Phong mới có được một giấc ngủ ngon đến vậy.

Anh cũng không nhớ rõ là mình bao lâu rồi không có được một giấc ngủ tử tế, có lẽ là từ khi đưa Lý Giai Kỳ đến đảo biệt lập hoặc có lẽ là lâu hơn thế.

Hiện tại sau một giấc ngủ ngon, anh cảm thấy cơ thể đã tốt hơn rất nhiều cả về tinh thần và sức khỏe.
Nhớ đến người đang nằm bên cạnh mình, Trầm Thiên Phong hơi xoay người sang nhìn Lý Giai Kỳ, cô vẫn đang ngủ say.

Tay của hai người bị còng vào với nhau vẫn đang đặt trên bụng dưới của Lý Giai Kỳ, anh nhớ cô đang ở kỳ kinh nguyệt nên bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa bụng dưới cho cô.
Bởi vì bị còng chung với nhau nên khi Trầm Thiên Phong cử động tay thì tay của Lý Giai Kỳ cũng động theo, anh dứt khoát không động bàn tay đó nữa.

Bàn tay to lớn của anh đan với bàn tay nhỏ nhắn của Lý Giai Kỳ, dường như Trầm Thiên Phong tìm ra được trò chơi mới cứ liên tục nắm vào rồi khẽ thả lỏng sau đó lại nắm vào.

Đang chơi rất vui, khoé miệng cũng xuất hiện một nụ cười nhẹ thì lời nói lạnh lùng của Lý Giai Kỳ vang lên làm anh giống như đứa trẻ làm chuyện xấu bị phát hiện.
Chơi đủ chưa? Mau cởi ra cho tôi.
Dù không nỡ nhưng Trầm Thiên Phong vẫn tìm lấy chìa khóa và mở chiếc còng tay ra.

Lý Giai Kỳ đang ở kỳ kinh nguyệt, tuy rằng đã trải qua một lần sinh nở nên cái cảm giác đau bụng đến chết đi sống lại mỗi kỳ kinh nguyệt sẽ không còn nhưng cảm giác khó chịu thì vẫn không hề bớt đi.

Bụng tuy rằng không đau quằn quại nhưng cảm giác đau âm ỉ thì vẫn còn, bụng vừa đau vừa chướng lại thêm vùng thắt lưng cũng bị đau khiến Lý Giai Kỳ khá là khó chịu.
Trầm Thiên Phong cũng rất biết điều, anh nhẹ nhàng đỡ Lý Giai Kỳ vào nhà vệ sinh còn không quên chuẩn bị băng vệ sinh mới và qu@n lót sạch để cô thay cũng như nước ấm để cô dùng.
Bữa sáng ăn chút cháo liền không muốn ăn nữa, Lý Giai Kỳ quyết định nằm trên giường nghỉ ngơi nhưng bởi vì vết thương trên lưng nên cô chỉ có thể nửa nằm nửa ngồi tựa vào đầu giường, Trầm Thiên Phong lấy một chiếc gối mềm mại lót lưng cô rồi lại lấy túi chườm nóng đặt lên bụng cô sau đó mới đi sửa soạn cho bản thân.
Công việc thay băng, bôi thuốc cho Lý Giai Kỳ, Trầm Thiên Phong đã làm rất thành thạo nên nhân lúc Lý Giai Kỳ còn đang thức, anh lấy một chiếc váy mới trong tủ rồi nước ấm và khăn lông để lau người giúp cô.
Lý Giai Kỳ dùng bộ dạng vịt chết không sợ nước sôi để mặc anh lau người, thay đồ cho mình.

Tuy nhiên đang ở kỳ kinh nguyệt nên dùng miếng dán ngực không được thoải mái cho lắm.

Lấy cho tôi chiếc áo ngực, dùng thứ này không thoải mái.
Trầm Thiên Phong cũng rất thành thực mở tủ tìm áo ngực cho Lý Giai Kỳ, lại dựa vào trí nhớ nhớ lại kiểu dáng chiếc qu@n lót sáng nay lấy cho cô thay để tìm chiếc áo ngực cùng bộ.
Trên người còn có vết thương nên Lý Giai Kỳ không thuận tiện trong việc thay đồ lắm cho nên công việc cao cả này được Trầm Thiên Phong đảm nhận.

Để tránh ảnh hưởng đến vết thương nên anh đã chọn một bộ đồ lót thể thao mềm mại không có móc kim loại cũng là loại thường ngày Lý Giai Kỳ thích nhất cho nên việc mặc cũng khá đơn giản.
Chờ Trầm Thiên Phong mặc xong áo ngực cho mình, Lý Giai Kỳ mới tháo miếng dán ngực ra nhưng đôi mắt của ai đó vẫn đang nóng rực nhìn vào ngực cô, hầu kết còn lăn lộn một vòng.
Mệt mỏi chẳng muốn để ý đến xung quanh nữa, Lý Giai Kỳ dứt khoát nằm nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cảm giác thấy có thứ âm ấm trên bụng, theo phản xạ cô tưởng là túi chườm ấm liền giữ lấy nhưng không nhờ lại là tay của Trầm Thiên Phong.
Để tôi xoa bụng cho em, sẽ dễ chịu hơn một chút.
Biết rõ phản đối cũng không được nên Lý Giai Kỳ để mặc anh xoa bụng.

Trầm Thiên Phong cũng rất thành thật xoa bụng dưới cho Lý Giai Kỳ nhưng sau đó cảm thấy cách một lớp vải hiệu quả không tốt lắm nên anh dứt khoát luồn tay vào trong váy của cô mà xoa.

Lý Giai Kỳ không ngờ anh lại làm như vậy nhưng thấy anh cũng rất thành thật không làm ra chuyện gì quá phận nên mắt nhắm mắt mở cho qua.
Lần trước xoa bụng cho Lý Giai Kỳ, Trầm Thiên Phong thấy bụng dưới của cô có gì đó là lạ nhưng không rõ là thứ gì hiện tại thì anh đã biết, đó là vết sẹo sinh mổ.

Vết sẹo gần như không khác những chỗ khác là mấy nhưng dù sao cũng là sẹo nên chung quy vẫn có chút khác biệt, anh xoa xoa bụng cũng miết theo vết sẹo, trong lòng là nhiều cảm xúc ngổn ngang.

Một vết sẹo dài khoảng 20cm nằm ở bụng dưới của cô, đây là minh chứng cho việc cô đã sinh ra sáu bánh bao nhỏ cho anh.
Là khi sinh bọn trẻ sao? Trầm Thiên Phong dùng ngón tay miết theo vết sẹo, hỏi cô.
Ừ.
Lúc đó....hẳn là đau lắm? Anh thấy tiếc nuối vì không thể đồng hành cùng cô trong lúc cô sinh nở.

Vết sẹo dài như thế này thì làm sao mà không đau cho được,

Có thuốc tê, cũng không thấy gì.
Lý Giai Kỳ nói là sự thật, lúc sinh đã có thuốc tê nên căn bản không thấy gì nhưng sau đó hết thuốc tê thì tuỳ theo mức độ chịu đựng của mỗi người.
Trầm Thiên Phong biết cô không thích kể lể khổ sở nên cũng không hỏi thêm nữa chỉ chuyên tâm xoa bụng giúp cô.
Buổi tối, Trầm Thiên Phong vẫn một mực ngủ cùng Lý Giai Kỳ mặc cô phản đối.

Để thuyết phục anh không dùng đến chiếc còng tay, Lý Giai Kỳ đã phải đồng ý cho anh được ôm mình.
Nửa đêm, đang ngủ say thì Lý Giai Kỳ bị cảm giác ươn ướt ở ngực truyền đến làm cô tỉnh giấc.

Còn tưởng là Trầm Thiên Phong nhân lúc cô ngủ giở trò lưu manh mà không ngờ tới anh đang vùi đầu vào ngực mình khóc.
Lý Giai Kỳ! Tôi nhớ em phát điên lên rồi.

Em là cả sinh mạng của tôi mà tôi không nỡ từ bỏ sinh mạng của mình.
....
Tôi chỉ mong em có thể một đời hạnh phúc không gặp chông gai nhưng mọi tổn thương mà em phải chịu lại đều từ tôi mà ra.
....
Có thể lại được ôm em trong lòng, tôi cảm thấy mình rốt cuộc cũng đã sống lại.
Trong đêm tĩnh lặng, từng câu từng chữ anh nói ra Lý Giai Kỳ đều nghe rõ ràng.

Nói không khó chịu là giả nhưng lý trí của cô vẫn rất tỉnh táo, cô vẫn muốn rời khỏi anh.
Nhờ có sự chăm sóc tỉ mỉ của Trầm Thiên Phong mà vết thương của Lý Giai Kỳ đã liền lại, lớp vảy bong ra để lại những vết sẹo hồng hồng trắng trắng trên lưng cô.

Vết thương đã khỏi nên việc tiếp theo chính là bôi thuốc mờ sẹo, xóa sẹo, Lý Giai Kỳ cũng không muốn sau này lưng và cánh tay của cô toàn là những vết sẹo lớn nhỏ.
Mấy ngày nay Trầm Thiên Phong đã bình thường hơn rất nhiều, ngoại trừ buổi tối nhất định phải ngủ cùng Lý Giai Kỳ ra thì không có làm ra chuyện gì quá đáng chỉ là gần như đêm nào Lý Giai Kỳ cũng bị anh làm cho tỉnh lại.


Có đôi khi cô sẽ nghe thấy anh nói ra vài lời tâm tình nhưng phần lớn đều là thấy anh yên lặng ch ảy nước mắt.

Lý Giai Kỳ không rõ vì sao Trầm Thiên Phong gần đây lại hay khóc như thế, việc này trước đây cô chưa bao giờ thấy vậy mà gần đây đêm nào anh cũng ôm cô lặng lẽ khóc.
Rất nhanh, Lý Giai Kỳ đã nhận được câu trả lời cho những thắc mắc của mình.
Hiện tại Lý Giai Kỳ đã khỏi hẳn, cơ thể cũng khỏe hơn rất nhiều nên đương nhiên mấy việc như tắm rửa, vệ sinh cá nhân, thay quần áo cô sẽ không để cho Trầm Thiên Phong đụng vào mà tự mình làm.

Vậy mà hôm nay dù cô có cự tuyệt thế nào thì Trầm Thiên Phong cũng một mực đòi làm thay cô, cuối cùng cả hai cùng lùi một bước, Lý Giai Kỳ đồng ý cho anh giúp mình thay đồ.
Lý Giai Kỳ tắm xong mặc tạm áo choàng tắm ra ngoài, bởi vì đã đồng ý với Trầm Thiên Phong cho nên cô không thể nuốt lời được.
Trầm Thiên Phong hôm nay rất lạ, bộ râu quai nón dài đã được anh cạo sạch sẽ làm nổi bật khuôn mặt góc cạnh, nam tính.

Mái tóc đen được tạo kiểu rất hợp với khuôn mặt cũng rất phù hợp với khí chất lạnh lùng vốn có của anh.

Chiếc quần Âu màu đen kết hợp với sơ mi trắng vô cùng hoàn hảo, đây cũng là lần đầu tiên Lý Giai Kỳ thấy Trầm Thiên Phong mặc sơ mi trắng.

Nếu nói sơ mi đen làm tôn lên vẻ cao ngạo, lạnh lùng của anh thì sơ mi trắng lại tăng thêm mấy phần thân thiện dễ gần.

Tay áo sơ mi được xắn lên để lộ ra chiếc đồng hồ cao cấp trên cổ tay và cũng khiến anh thêm mấy phần khoẻ khoắn chỉ tiếc là thời gian này anh hơi gầy so với trước mà thôi.

Đôi giày da mang trên chân cùng với chiếc thắt lưng đều là dòng da cao cấp được làm thủ công hoàn toàn khiến anh hôm nay thêm mấy phần trịnh trọng.
Trầm Thiên Phong đã sớm chuẩn bị đồ cho Lý Giai Kỳ mặc.

Một chiếc váy suông đuôi cá màu tím nhạt mặc lên người rất tôn da, váy được may bằng chất liệu tơ tằm mặc nên rất thoải mái.

Trầm Thiên Phong còn chuẩn bị một đôi sandal có gót cao vừa phải cho cô để chân được thoải mái.
Anh định cho tôi ra ngoài sao? Nhìn bộ đồ mang trên người hôm nay, Lý Giai Kỳ không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
Rất đẹp! Màu sắc này vừa nhẹ nhàng vừa tươi mới, rất hợp với em, sau này vẫn là nên ăn nhiều một chút, cơ thể em vẫn còn gầy lắm.

Vừa nói, Trầm Thiên Phong vừa ngồi xuống mang giày vào cho Lý Giai Kỳ.

Lý Giai Kỳ cảm giac hôm nay Trầm Thiên Phong là lạ nhưng cụ thể lạ ở chỗ nào thì cô không nói rõ ra được.
Mang xong giày, Trầm Thiên Phong đứng lên đối diện với Lý Giai Kỳ.

Đôi mắt đen láy của anh nhìn Lý Giai Kỳ thật lâu, trong mắt anh chỉ có duy nhất hình bóng của cô, người con gái mà anh yêu còn hơn sinh mệnh của mình.

Trong đôi mắt anh không còn sự lạnh lùng hay tức giận mà chỉ có thâm tình, ôn nhu và cả một chút không nỡ.
Lý Giai Kỳ cảm thấy khó chịu khi nhìn vào mắt anh, không phải là khó chịu do tức giận mà chính là khó chịu do đau lòng.

Đôi mắt hạnh mở to nhìn vào anh nhưng cô sẽ không nói ra những điều minh đang nghĩ.
Đột nhiên, Trầm Thiên Phong cúi đầu xuống, đôi môi anh ngậm lấy cánh môi mềm mại của cô.

Nụ hôn này không mạnh mẽ bá đạo như phong cách thường thấy của anh mà lần này lại rất nhẹ nhàng, ôn nhu mang theo một chút lưu luyến.

Lý Giai Kỳ cũng hiếm khi không chống cự lại anh để mặc cho anh hôn mình, cô cũng lờ mờ nhận ra được quyết định của anh vì thế cô không keo kiệt mà để anh hôn mình.
Nụ hôn dài triền miên rồi cũng phải tách ra, Trầm Thiên Phong lưu luyến rời khỏi môi Lý Giai Kỳ sau đó đặt một nụ hôn lên trán cô tiếp nữa là hai mắt, chóp mũi và cuối cùng là đầu vai của cô.
Sau này, tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em và các con nữa.

Hãy yêu thương các con thêm cả phần của tôi nữa, cũng yêu thương lấy bản thân mình nhiều hơn đừng bạc đãi bản thân.

Bên ngoài kia trực thăng đã chờ sẵn để đưa em rời khỏi đảo, sau này hãy sống thật tốt.
Tôi không mong em sẽ tha thứ cho tôi bởi tôi ích kỷ muốn em trong phần đời còn lại sẽ thỉnh thoảng mà nhớ đến tôi.
Trầm Thiên Phong lấy một chiếc mũ vành rộng đội lên cho Lý Giai Kỳ, khoé mắt anh hồng hồng nhưng cố gắng ngăn không cho nước mắt chảy xuống.
Đi đi! Rời khỏi nơi này.

Tạm biệt và không hẹn gặp lại, tình yêu của tôi.
Giọng của anh đã khàn đi, nhưng chữ cuối Lý Giai Kỳ cũng nghe không rõ.

Cô nhìn anh lần nữa rồi mở cửa phòng rời đi, cô đã nghe thấy tiếng cánh quạt của máy bay ở bên ngoài, trong lòng rất vui mừng vì cuối cùng đã có thể rời khỏi nơi đây..