Lý Giai Kỳ ngủ một giấc đến ngang chiều mới tỉnh dậy, cảm giác khó chịu đã vơi bớt nhưng đầu thì vẫn khá nhức.
Chống cơ thể nặng nề dậy, Lý Giai Kỳ tự mình ngồi xuống xe lăn đi vào nhà vệ sinh giải quyết nhu cầu cá nhân rồi mới trở lại.
Cô ấn chiêc nút báo ở đầu giường để gọi chị Ngọc, hiện tại trong ngôi nhà này chỉ có chị Ngọc là cô có mấy phần tin tưởng.
Rất nhanh, chị Ngọc đã có mặt trong phòng, nhìn thấy Lý Giai Kỳ tuy rằng quần áo đầu tóc gọn gàng nhưng vẻ mặt tiều tụy có che đậy thế nào cũng dễ dàng phát hiện ra làm chị lại càng thương Lý Giai Kỳ nhiều hơn.
Lý tiểu thư cần gì sao? Có phải muốn ăn chút gì đó không?
Lý Giai Kỳ ngồi ở xe lăn nhẹ nhàng lắc đầu, đôi mắt vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Có thể cho tôi ra ngoài hít thở một chút không? Chỉ cần năm phút thôi cũng được.
Những ngày qua Lý Giai Kỳ luôn bị nhốt ở trong phòng, những lúc không có ai cô đều hướng tầm mắt ra ngoài cửa sổ bằng kính ngắm nhìn bên ngoài.
Qua cửa kính, Lý Giai Kỳ biết được ngôi nhà này nằm gần bờ biển bởi từ cửa sổ cô có thể thấy được bãi cát trắng tinh cùng với những làn sóng nhẹ nhàng vỗ vào bờ.
Cô muốn được ra ngoài cảm nhận một chút không khí xung quanh.
Chị Ngọc nhìn Lý Giai Kỳ bằng ánh mắt đầy thương hại và ái ngại, đắn đo một lúc thì chị rời khỏi phòng.
Lát sau, chị Ngọc trở lại phòng với một chiếc chăn mỏng trên tay.
Bên ngoài gió có chút lớn, tiểu thư dùng tấm chăn này đắp lên người tránh bị lạnh.
Lý Giai Kỳ những ngày này đều là mặc váy đến gối để thuận tiện cho việc thay băng và kiểm tra vết thương của bác sĩ cho nên giờ phút này rất ngoan ngoãn cầm tấm chăn đắp lên đùi, che kín cả chân.
Chị Ngọc lại cẩn thận lấy từ trong tủ quần áo ra một chiếc áo dài tay để cô mặc, cảm thấy cô đã đủ ấm áp mới đẩy xe lăn ra ngoài.
Lý Giai Kỳ biết vừa rồi chị Ngọc ra ngoài không đơn giản là đi lấy chăn mà có lẽ là đi hỏi ý kiến của ai đó thế nhưng cô cũng không quan tâm, chỉ cần bản thân có thể ra ngoài ngắm trời, ngắm biển thoát khỏi căn phòng giam hoa lệ kia là đủ.
Ngoài trời gió quả thật có chút lớn vì thế chị Ngọc không dám đẩy Lý Giai Kỳ đi quá xa mà chỉ là ở trong sân cảm nhận chút không khí thoáng đãng.
Biển ở đây rất đẹp, không khí cũng rất dễ chịu.
Lý Giai Kỳ hít vào một hơi thật sâu như để cảm nhận tường tận không khí nơi đây, đôi mắt say mê ngắm biển nhưng vẫn chứa một nỗi buồn man mác.
Chờ chân của cô khỏi rồi thì có thể đi dạo trên bờ cát, xuống biển bơi lội.
Tôi không biết bơi.
Lời của Lý Giai Kỳ đánh gãy lời của chị Ngọc khiến chị không biết phải nói tiếp như thế nào, không khí có chút ngượng ngùng.
Tôi muốn ăn bánh bao, có thể chứ? Lý Giai Kỳ lên tiếng đánh tan bầu không khí ngượng ngùng giữa hai người.
Chị Ngọc đã chăm sóc Lý Giai Kỳ cả tuần lễ, đây là lần đầu tiên cô nói muốn ăn làm chị mừng như bắt được vàng.
Có! Có! Đương nhiên là có! Cô chờ ở đây, tôi vào kêu đầu bếp làm.
Phiền chị rồi.
Không phiền! Không phiền!
Chị Ngọc vội vàng chạy vào trong nhà dặn dò đầu bếp, ngoài sân chỉ còn một minh Lý Giai Kỳ lặng lẽ ngắm nhìn xung quanh.
Từ một cửa kính trên cao, một bóng người vẫn luôn yên lặng dõi theo từng cử chỉ dù là nhỏ nhất của Lý Giai Kỳ.
Lúc thấy cô nhìn chú chim nhỏ bay trên bầu trời đến không chớp mắt làm tim anh thắt lại, anh cũng không còn cách nào khác mới phải giam lỏng cô ở đây.
Chị Ngọc chỉ đi vài phút đã trở lại ngay, bởi vì Lý Giai Kỳ muốn ăn nên tâm trạng của chị cũng vui vẻ hơn mấy phần.
Buổi tối tôi muốn ăn thịt bò, chắc là không có vấn đề gì chứ?
Lý Giai Kỳ lại quăng ra thêm một quả bom làm chị Ngọc chấn động, phải mất mấy phút chị mới bình tĩnh lại và gật đầu lia lịa.
Nhìn biểu cảm khoa trương của chị Ngọc làm Lý Giai Kỳ bật cười, chắc là những ngày qua chị Ngọc đã chịu không ít khó khăn từ cô.
Cô còn muốn ăn thêm gì nữa không?
Rau xanh nữa là được rồi.
Tôi sẽ dặn dò đầu bếp sau.
Lý Giai Kỳ lại tiếp tục trầm mặc nhìn ra biển, cô nhìn rất lâu khiến chị Ngọc có chút thắc mắc rốt cuộc là cô đang nhìn cái gì.
Ở đây là bãi biển tư nhân sao? Lý Giai Kỳ nhìn cả giờ đồng hồ cũng không thấy bóng dáng người nào nên đã hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Đây là một hòn đảo biệt lập thuộc sở hữu của ông chủ.
Trên đảo chỉ có mấy người chúng ta nên không hề có người nào khác.
Hèn chi rất yên tĩnh.
Lý Giai Kỳ chỉ đoán đây là một bãi biển tư nhân nhưng không ngờ nơi giam lỏng cô lại chính là một hòn đảo biệt lập.
Trầm Thiên Phong đúng là “chu đáo” đã chọn cho cô một nơi “dưỡng thương” lý tưởng, chẳng trách lúc trước anh từng nói trừ phi cô mọc cánh nếu không sẽ không thể rời khỏi đây.
Xung quanh đảo chính là đại dương mênh mông mà cô lại không biết bơi.
Thuyền bè chắc chắn sẽ không xuất hiện ở đây nếu không có được sự chấp thuận của Trầm Thiên Phong cho nên trốn khỏi đây tỉ lệ là bằng không.
Không khí yên tĩnh rất tốt cho việc dưỡng thương.
Chị Ngọc gượng gạo trả lời.
Chị Ngọc! Có thể chuẩn bị giúp tôi vài thứ không? Càng nhanh càng tốt.
Chị Ngọc gật đầu đồng ý rồi cẩn thận ghi nhớ những thứ Lý Giai Kỳ cần.
Chẳng qua cũng không phải là thứ gì khó khăn nên chắc chỉ ngày mai là sẽ có mặt trên đảo.
Đầu bếp từ bên trong mang đồ ăn ra, một lồ ng bánh bao cùng ly sữa đậu nành.
Bởi vì là bữa phụ cho nên đầu bếp cũng không làm quá nhiều, trong lồ ng bánh có sáu chiếc bánh bao nhỏ cỡ quả trứng gà.
Phu nhân! Vì không biết phu nhân thích ăn nhân bánh gì cho nên tôi làm ba loại là nhân thịt, nhân rau củ và nhân hải sản.
Đầu bếp đẩy xe đồ ăn đến bên cạnh Lý Giai Kỳ cung kính nói.
Cảm ơn ông! Đã làm phiền ông rồi.
Không phiền! Đây vốn là bổn phận của tôi.
Lý Giai Kỳ mỉm cười nhận lấy bánh bao, đầu bếp đã chuẩn bị bát đũa đầy đủ nên cô cũng ngồi luôn ngoài này ăn.
Bánh bao không lớn lắm, vỏ mỏng nhân mềm ăn rất vừa miệng nhưng Lý Giai Kỳ cũng không ăn được quá nhiều, cô ăn được ba chiếc sau đó uống ly sữa đậu nành ấm cảm thấy rất dễ chịu.
Đầu bếp và chị Ngọc ở một bên nhìn Lý Giai Kỳ ăn cảm giác như thứ cô ăn không phải là bánh bao mà là những lo lắng của bọn họ mấy ngày hôm nay.
Thật ngại quá, tôi ăn không nổi nữa.
Lý Giai Kỳ áy náy nhìn đầu bếp và chị Ngọc.
Không có gì! Không có gì! Đầu bếp vừa nói vừa xua xua tay, ông mừng còn không hết thì làm sao dám trách mắng vị tổ tông này chứ.
Chị Ngọc cũng tươi cười như hoa: Ăn ít cũng không sao, để bụng còn ăn bữa tối nữa.
Cùng tâm trạng với đầu bếp và chị Ngọc chính là Trầm Thiên Phong đang đứng ở trên cao nhìn xuống.
Anh vẫn luôn đứng ở cửa sổ quan sát từng cử chỉ của Lý Giai Kỳ, từng miếng bánh cô ăn, từng ngụm sữa cô uống khiến anh cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Cả tuần lễ cô ở đây, số lượng thức ăn nạp vào người ít đến mức không muốn nhắc đến.
Nhìn cô tiều tụy xanh sao, anh chỉ có thể đau lòng mà không thể làm gì khác.
Hiện tại cô đã thèm ăn cũng chủ động muốn ăn khiến anh thấy như trút được gánh nặng, cho dù cô muốn ăn gì, quý giá đến đâu thì anh cũng không tiếc mà mang về cho cô.
Lý Giai Kỳ ở trong sân hít thở thêm một lúc lâu rồi mới trở về phòng vì chiều tối gió biển quá lớn.
Lý Giai Kỳ đã suy nghĩ thông suốt, cô không thể cứ sống từng ngày nhàm chán như thế này cho nên đã vực dậy tinh thần, cô quyết tâm phải mau chóng khoẻ lại.
Tắm rửa xong, Lý Giai Kỳ thậm chí còn bảo chị Ngọc mở tủ đồ ra để cô chọn chiếc váy mà mình muốn mặc.
Trong tủ treo rất nhiều các loại váy áo, Lý Giai Kỳ chọn cho mình một chiếc váy màu xanh da trời có họa tiết hoa nhẹ nhàng sau đó lại nhờ chị Ngọc tết lại bím tóc cho gọn gàng, nhìn cô đã có thêm mấy phần sức sống.
Dưới phòng ăn không có ai, chỉ có các món ăn được đặt trên bàn.
Nghe chị Ngọc nói thì Trầm Thiên Phong bận việc nên sẽ không ăn cơm cùng Lý Giai Kỳ, cô cũng chẳng quan tâm chuyện này vì cho dù anh có mặt ở đây thì với cô cũng chỉ như không khí mà thôi.
Bởi vì Lý Giai Kỳ nói muốn ăn thịt bò nhưng lại không nói muốn chế biến theo cách nào nên đầu bếp đã chuẩn bị rất nhiều món cả Á cả Âu.
Đương nhiên là không thể thiếu bò Beefsteak, bởi vì Lý Giai Kỳ mới bị thương cho nên đầu bếp đã chuẩn bị một phần Beefsteak chín hẳn cho cô.
Ngoài ra còn có salad thịt bò, thịt bò lúc lắc, thịt bò hầm, ba chỉ bò cuộn nấm kim châm, bò xào, bò cuộn phô mai nướng, bò nướng đá và một bát mì thịt bò.
Nhìn bàn thức ăn toàn các món làm từ thịt bò khiến Lý Giai Kỳ choáng váng, dù cô nói thích ăn thịt bò thì một mình cô ăn làm sao hết chỗ này được.
Có phải nhiều quá rồi không?
Không nhiều đâu! Bởi vì phu nhân lượng ăn không nhiều cho nên tôi chỉ làm tạm mấy món này, nếu phu nhân không thích thì tôi đi làm món khác cho cô.
Đầu bếp vừa nói vừa định đi vào phòng bếp làm tiếp đồ ăn.
Không cần đâu.
Đều đã rất ngon rồi.
Đầu bếp lúc này mới nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán, ông ta chỉ sợ những món mình làm ra không vừa miệng vị tổ tông này.
Lý Giai Kỳ đang định dùng bữa thì Trầm Thiên Phong từ bên ngoài đi vào.
Đôi mắt của anh từ khi bước vào luôn dán chặt lên người Lý Giai Kỳ, thấy cô đang cầm dao nĩa chuẩn bị ăn thì bất giác khoé miệng hơi nhếch lên.
Trầm Thiên Phong bước vào trong sự kinh ngạc của Lý Giai Kỳ và chị Ngọc bởi anh đã nói sẽ không ăn cùng với cô.
Trầm Thiên Phong ngồi xuống ghế chủ tọa, bên cạnh là Lý Giai Kỳ đang ngồi.
Cảm thấy khoảng cách giữa hai người có chút xa vì thế anh đã nhoài người sang, chỉ một động tác nhẹ nhàng cả người Lý Giai Kỳ đã yên vị trên đùi của anh.
Làm cái gì vậy? Nếu không muốn tôi ăn cơm thì cứ nói thẳng.
Lý Giai Kỳ khó chịu vặn vẹo cơ thể muốn thoát khỏi vòng tay như sắt nguội của Trầm Thiên Phong.
Đừng vặn nữa, tôi không muốn xuống tay với người bị thương.
Trầm Thiên Phong trầm giọng nhắc nhở.
Anh còn nhớ là tôi bị thương sao? Lý Giai Kỳ khinh miệt nói.
Tâm trạng Trầm Thiên Phong đang tốt nên không so đo với Lý Giai Kỳ, anh dùng một tay giữ chặt Lý Giai Kỳ trong lòng mình, tay còn lại gắp thức ăn đút cho cô.
Biết rõ sức ăn của Lý Giai Kỳ không lớn như lúc trước nên anh gắp mỗi món cho cô ăn một lần.
Món nào Lý Giai Kỳ nhíu mày thì sẽ không gắp lại lần hai còn món nào cô giãn mày ra thì sẽ gắp thêm lần nữa.
Tuy nhiên sức ăn của cô quá ít nên còn chưa hết lượt thứ hai thì đã ăn không nổi nữa.
Dừng lại đi! Tôi ăn không nổi nữa.
Lý Giai Kỳ giữ lại tay đang gắp thức ăn của Trầm Thiên Phong.
Trầm Thiên Phong không hài lòng lắm với sức ăn của Lý Giai Kỳ nhưng cũng chỉ nhíu mày chứ không bắt ép cô ăn nữa.
Anh thật muốn cô ăn giống như lúc trước, bây giờ cả người cô gầy như que củi, nhẹ như đứa trẻ, anh ôm trong lòng mà thấy xót xa bất quá không thể nóng vội mà phải vỗ béo từ từ.
Thấy Trầm Thiên Phong mãi không buông mình ra, Lý Giai Kỳ lại phải vỗ vỗ vào tay anh ta nhưng dường như anh không để ý đến cô.
Tôi ăn xong rồi! Mau buông tôi ra.
Ăn xong thì nên nghỉ ngơi cho ổn định dạ dày.
Cô ăn xong rồi nhưng tôi còn chưa có ăn đâu.
Trầm Thiên Phong chỉ nói mấy lời như vậy rồi dùng tốc độ gió cuốn rồng bay giải quyết nốt số thức ăn trên bàn.
Kể từ khi Lý Giai Kỳ xảy ra chuyện đến nay, anh vẫn luôn mất ăn mất ngủ, so với lúc còn sống cùng Lý Giai Kỳ thì anh đã xuống gần 20kg.
Hiện giờ khó khăn lắm mới tìm lại được bảo bối, ôm chắc ở trong lòng thì đương nhiên phải bắt đầu rèn luyện lại cơ thể mà ăn uống đầy đủ chính là bước đầu tiên.
Trầm Thiên Phong không buông tay, Lý Giai Kỳ cũng không thể tự mình thoát ra đành phải thành thật ngồi yên trong lòng anh.
Thế nhưng cảm giác dưới mông không được thoải mái cho lắm, tấm đệm thịt dưới mông dường như đã vơi đi không ít thịt..