Bà Xã Em Phải Kết Hôn

Chương 100: 100: Đau Lòng





Buổi chiều hôm ấy, Aurelia có buổi chụp hình cho nhãn hàng vì thế đã rời nhà từ sớm và tận tối muộn mới trở về.

Lúc cả nhà ngồi ăn cơm tối, sáu bánh bao nhỏ giống như trút được gánh nặng vậy, Lý Giai Kỳ cảm thấy sáu bé con hoạt bát và tự nhiên hơn buổi sáng rất nhiều.
Mẹ ơi! Con sợ cô Aurelia đấy, cô ấy luôn nhìn con rất hung dữ.

Gia An ủy khuất nói với mẹ.
Lý Giai Kỳ sửng sốt trước lời nói của con gái bởi vì thời gian mà sáu bánh bao nhỏ gặp mặt cũng như tiếp xúc với Aurelia là không nhiều vậy mà cô ta lại để lại ấn tượng không tốt trong mắt bọn trẻ.
Tối hôm qua lúc gặp cô ấy, cô ấy đã nói con là con hoang.

Con hoang là gì hả mẹ? Gia Minh vừa gãi cái bụng tròn vo vừa hỏi.
Lần này thì không chỉ Lý Giai Kỳ mà ngay cả Trầm Thiên Phong cũng sa sầm mặt lại.

Hai người thật không thể ngờ được ở sau lưng mình Aurelia lại nói như vậy với sáu bánh bao nhỏ.
Hôm qua cô ấy mặc chiếc váy rất đẹp, con thấy vậy nên đã đến gần hơn để ngắm chiếc váy nhưng cô ấy đã đẩy con ngã còn nói thứ thấp hèn như con không được lại gần cô ấy.

Tay của con vẫn còn đau đây.

Gia Ý xoè bàn tay trái ra, ở trong lòng bàn tay có một vệt xước đã kết vảy nhưng vẫn còn có chút đỏ.
Tại sao không nói với mẹ sớm hơn? Có đau lắm không? Lý Giai Kỳ vội vàng kéo tay cô bé để nhìn kỹ hơn, tuy rằng vết thương không sâu lắm nhưng lại khá lớn.
Cô giáo nói chuyện của mình thì tự mình giải quyết cho nên con đã nhờ dì Thủy Nhu lấy cho băng cá nhân sau đó tự dán vào rồi ạ.

Đã dán lên băng cá nhân nhưng không hiểu sao vẫn thấy đau mẹ ạ.
Lý Giai Kỳ đau lòng nhìn con gái sau đó lại cẩn thận kiểm tra một lượt các con xem có bị thương ở chỗ nào không.


Bọn trẻ tuy rằng đã hơn bốn tuổi, đã hiểu được một số chuyện nhưng những lời như “con hoang” hay “thấp hèn” tuyệt đối không phải là lời mà mấy đứa trẻ bốn tuổi có thể nói ra nếu như không nghe thấy người lớn nói.
Trầm Thiên Phong ôm Gia Ý vào lòng, anh đặt cô bé ngồi trên đùi mình rồi nhẹ nhàng kiểm tra lại vết thương trong lòng bàn tay của cô bé.
Tự mình giải quyết việc của mình là chuyện tốt tuy nhiên các con còn nhỏ có nhiều chuyện không thể tự mình làm được.

Lần sau nếu có bị thương hay khó chịu ở đâu thì phải nói ngay với ba mẹ hoặc quản gia Lưu có biết không.
Lý Giai Kỳ nhìn Trầm Thiên Phong, trong lòng dâng lên một cỗ tức giận.
Từ tuần sau, bọn trẻ sẽ về nhà ở với tôi.
Cô không muốn các con sẽ lại gặp phải chuyện tương tự, lần này xem như nể mặt của Trầm Thiên Phong nên cô sẽ không làm lớn chuyện hơn nhưng cô tuyệt đối không để cho Aurelia có cơ hội làm hại con của mình.
Trầm Thiên Phong biết rõ sáu bánh bao nhỏ chính là vảy ngược của Lý Giai Kỳ, chuyện lần này anh cũng rất tức giận nhưng anh không thể vì xúc động nhất thời mà làm hỏng chuyện lớn.
Cuối tuần sau không phải em có hẹn với bên thi công làm nhà sao? Em bận rồi thì làm sao trông được các con?
Tôi sẽ thuê bảo mẫu theo giờ.

Tôi là mẹ của chúng, tôi tự khắc biết làm gì tốt nhất cho chúng.
Nói rồi, Lý Giai Kỳ dắt theo các con về phòng tắm rửa cho chúng rồi dỗ chúng ngủ.

Từ những điều mà Aurelia đã nói và làm với sáu bánh bao nhỏ kèm với những điều cô đã nghe được thì hoàn toàn có thể kết luận là cô ta đang muốn làm hại bọn trẻ.
Trầm Thiên Phong đang rơi vào thế khó xử, anh cũng không khác Lý Giai Kỳ là mấy khi nhìn thấy con bị thương, bị đối xử không tốt nhưng anh không chỉ là một người cha mà còn là một người thủ lĩnh, một người lãnh đạo.

Sau này nhất định anh sẽ bù đắp lại cho sáu bánh bao nhỏ nhưng hiện tại thì anh chỉ có thể xin lỗi bọn trẻ mà thôi.
Để tránh việc tương tự xảy ra, Trầm Thiên Phong căn dặn quản gia Lưu phải cắt cử thêm người trông coi và chăm sóc sáu bánh bao cũng như giữ cho bọn trẻ một khoảng cách an toàn đối với Aurelia.
Bởi vì đang tức giận với Trầm Thiên Phong cho nên Lý Giai Kỳ ngủ lại cùng với các con.

Chiếc giường khổng lồ đã được di chuyển đến phòng của sáu bánh bao nhỏ thuận tiện cho mỗi lần cả gia đình ngủ chung.
Rõ ràng là Lý Giai Kỳ ôm Gia Ý đi ngủ vậy mà buổi sáng thức dậy cô lại nằm trong lòng Trầm Thiên Phong.


Không cần nghĩ cũng biết là anh nhân lúc cô ngủ say rồi trèo lên ngủ cùng với mẹ con cô.

Sẵn lửa giận trong lòng, Lý Giai Kỳ vung tay đập một cái vào vòm ng ực đang để trần của anh, ngay lập tức trên đó hằn lên dấu tay và Trầm Thiên Phong cũng giật mình tỉnh dậy.
Sáng nay tôi có hẹn với nhà thiết kế nên sẽ không có mặt ở Hải Thiên Đế Cung.

Trong khoảng thời gian tôi vắng mặt hi vọng anh có thể đảm bảo các con tôi sẽ không nhận được một lời nói xúc phạm đến chúng hay là một hành động nào tổn thương đến chúng.
Lý Giai Kỳ lạnh lùng bỏ lại một câu rồi mở cửa rời đi.

Trầm Thiên Phong chỉ biết thở dài, anh không ngờ rằng tâm lý bảo vệ của cô đối với bọn trẻ lại mạnh như vậy.
Bởi vì căn biệt thự mà Lý Giai Kỳ mua chỉ là phần thô nên việc hoàn thiện phải mất một khoảng thời gian.

Hôm nay bên phía công ty thiết kế muốn trao đổi với cô về một số phần được chỉnh sửa.
Trong lúc đang trao đổi và cho ý kiến về phần bản vẽ được chỉnh sửa thì Lý Giai Kỳ nhận được điện thoại.

Lời nói của người ở phía bên kia điện thoại làm chơi mặt của Lý Giai Kỳ tái nhợt đi, tay cô run rẩy tắt điện thoại sau đó cáo lỗi với nhà thiết kế rồi rời đi.
Lý Giai Kỳ lái xe nhanh nhất có thể đến bệnh viện quốc tế Hải Thiên.

Lúc nãy Lương Thủy Nhu gọi điện thoại báo cho cô rằng Gia An bị ngã cầu thang hiện tại đang được cấp cứu trong bệnh viện Hải Thiên.
Lúc Lý Giai Kỳ đến nơi, cô bé Gia An vẫn còn đang trong phòng cấp cứu.

Ở phía bên ngoài, Trầm Thiên Phong mặt đầy lo lắng, mắt không rời khỏi phòng cấp cứu.


Tiểu Dương và Đàm Minh Viễn cũng có mặt, trông thấy Lý Giai Kỳ, biểu cảm của cả hai đều là vẻ mặt lo lắng và đau lòng.

Từ lâu, họ đã xem sáu bánh bao nhỏ như con của mình nên một trong sáu đứa bị thương dù chỉ một chút cũng khiến họ rất đau lòng.
Trầm Thiên Phong nghe thấy tiếng bước chân, anh ngước đôi mắt hồng hồng của mình nhìn lên, quả nhiên là cô đã đến.

Trong đầu anh lại văng vẳng lời cô dặn dò trước lúc ra ngoài, rõ ràng chỉ mới có mấy tiếng đồng hồ mà Gia An từ cô bé hoạt bát, lém lỉnh lại đang nằm yên lặng trên giường bệnh để các bác sĩ làm thủ thuật cấp cứu.
Xin lỗi em! Là tôi không trông chừng được con.
Trong lời của Trầm Thiên Phong ngập tràn áy náy bà tự trách.

Không nói đến anh, ở Hải Thiên Đế Cung, mỗi bé con đều có một bảo mẫu cho riêng mình, còn có thêm quản gia Lưu và Lương Thủy Nhu.

Bao nhiêu người lớn như vậy mà vẫn không trông coi một đứa trẻ cho cẩn thận để cô bé ngã xuống cầu thang.
Lý Giai Kỳ không nói gì cũng không thèm nhìn Trầm Thiên Phong lấy một cái, cô đi đến ngồi cạnh cửa phòng cấp cứu, đôi mắt chú ý vào bóng đèn vẫn đang còn sáng.
Bị cô ngó lơ, Trầm Thiên Phong đến ngồi cạnh muốn an ủi cô nhưng cô thậm chí còn không thèm nhìn anh lấy một cái.

Cho đến khi đèn phòng cấp cứu tắt đi, cánh cửa được bác sĩ mở ra.
Lý Giai Kỳ chạy đến chắn trước mặt bác sĩ, cô rất sợ sẽ nhận được cái lắc đầu hay thở dài của bác sĩ.
Bác sĩ! Con gái tôi sao rồi?
Bác sĩ tháo khẩu trang ra: Người nhà yên tâm, cháu bé bị ngã cầu thang, trong quá trình ngã bị va đập nhưng rất may không có máu bầm bị tụ trong não.

Tuy nhiên, những chấn động bên ngoài là không thể tránh khỏi.

Ngoại thương đã được chúng tôi xử lý tốt nhưng cần phải theo dõi thêm ở bệnh viện.
Khi nào tôi sẽ được vào thăm con bé?
Cháu bé đã được chuyển xuống phòng bệnh, người nhà có thể vào thăm nhưng không nên quá nhiều.

Hiện tại cháu bé vẫn đang hôn mê cho nên thời gian thăm sẽ không được nhiều, người nhà chú ý.
Bác sĩ rời đi, Lý Giai Kỳ được y tá đưa xuống phòng bệnh của Gia An.


Bởi vì chỉ có một người được vào thăm cho nên ba người Trầm Thiên Phong chỉ có thể chờ ở ngoài.
Cô bé Gia An yên tĩnh nằm trên giường bệnh, tay vẫn còn đang truyền nước biển.

Phía bên phải đầu có băng một miếng gạc, trên đó dính đầy thuốc sát trùng màu vàng nâu.
Đầu con bé bị sao vậy ạ?
Phần đầu cháu bé bị rách ra, vết thương khá dài và sâu nên bác sĩ đã khâu lại, tổng cộng là bảy mũi.

Y tá nhẹ nhàng nói.
Mỗi một lời của y tá như những nhát dao cứa sâu vào tim của Lý Giai Kỳ.

Không chỉ vết thương phải khâu lại trên đầu, mặt và tay chân của cô bé đầy những vết bầm tím, sưng to.

Đuôi mắt trái thậm chí còn bị rách một vết nhỏ, sau này nhất định sẽ để lại sẹo.
Y tá ghi hồ sơ giường bệnh cho Gia An xong thì ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Lý Giai Kỳ.

Nhìn con gái cả người toàn vết thương mà tim Lý Giai Kỳ như bị ai bóp nghẹt.

Mọi sự mạnh mẽ của cô đều sụp đổ, nước mắt không kiềm chế được cứ thế trào ra.

Cô muốn cầm tay của con gái nhưng nhìn thấy bàn tay nhỏ bé đang cắm kim truyền lại không biết phải làm thế nào.

Lý Giai Kỳ bất lực chỉ có thể ôm mặt khóc, cô ước gì mình có thể chịu thay nỗi đau cho con gái.
Trầm Thiên Phong ở bên ngoài đã phân phó Đàm Minh Viễn đi xử lý nốt công việc ở tập đoàn Hải Thiên, Tiểu Dương đi làm thủ tục nhập viện cho Gia An còn anh đang đứng bên ngoài bất lực nhìn con gái và người phụ nữ mình yêu thương chịu đựng nỗi đau về thể xác và tinh thần.

Bàn tay đặt trên bệ cửa sổ nắm chặt lại lộ ra cả khớp tay trắng bệch, anh nhất định sẽ không tha cho kẻ đã làm tổn thương đến con gái..