Bà Xã, Em Không Ngoan

Chương 35: Không phải anh thì không thể




Sau khi Nam Khôn vừa bước vào, mấy người Hạ Quân còn cảm thấy bạn trai của Du nhi nhất định rất tuấn tú lịch sự, từng động tác giơ tay nhấc chân đều ẩn chứa một loại khí chất trầm ổn kín đáo, nghĩ chắc cũng không phải loại ăn chơi trác táng nên cũng yên tâm.

Kết quả khi Triển Du vừa giới thiệu tên Nam Khôn thì bọn họ sợ hãi: bạn trai của Du nhi lại còn là ông lớn của Xích Thủy nữa!

Trước khi bọn họ chưa từng gặp Nam Khôn, nhưng mọi người đều không xa lạ gì với tên của hắn.

Nói thế nào đây, tuy Xích Thủy được cái bảng “quốc gia trao tặng quân phẩm cho công ty xuất khẩu”, có chính phủ làm chỗ dựa, nhìn qua thì trong sạch đứng đắn nhưng trên thực tế xảy ra chuyện gì thì trong lòng mọi người đều hiểu rõ.

Nam Khôn là kẻ cầm lái của nó, tuy thanh danh không xấu đến chảy mủ nhưng tuyệt đối cũng không khá hơn chút nào, nhất là sau sự kiện “giết anh” năm ngoái, thậm chí người ngoài còn đồn hắn có chút yêu ma quỷ quái. Còn nói hắn là loại người lãnh khốc vô tình lại còn bụng dạ nham hiểm, vì tranh đoạt tài sản mà đến người thân cũng không nhận.

Sao Triển Du có thể ở bên cạnh hắn chứ? Hơn nữa với thân phận kia của Nam Khôn, làm sao ba Triển có thể chấp nhận?

Đương nhiên, cho dù thanh danh của Nam Khôn có xấu đi nữa thì bọn họ cũng là chủ nhà, lúc này lại đang ở trước mặt Triển Du, bất kể thế nào bọn họ cũng không có biểu hiện bài xích hay đối địch nào với Nam Khôn.

Huống chi đêm nay biểu hiện của Nam Khôn lại vô cùng khiêm tốn lịch sự, tự nhiên hào phóng, cũng khá săn sóc đối với Triển Du, đôi mắt thâm thúy trầm tĩnh cũng không hề che giấu vẻ mê luyến cùng sủng nịnh tràn đầy, người sáng suốt nhìn vào là biết không thể không xuất phát từ nội tâm.

Hình như sự thật và mấy tin đồn có hơi một trời một vực nha.

Đến tối cơm nước xong xuôi, bọn họ cũng không chiến đấu một chỗ mãi mà đổi sang chỗ khác, trong trung tâm giải trí có đầy đủ phương tiện, cách vách còn có phòng bida.

Mấy người Hình Thiên đánh bida, rồi hát karaoke, Mục Hàn ngồi trong phòng trà nhàn nhã thưởng thức trà, Hạ Quân thấy Triển Du cùng Nam Khôn ngồi trong góc kề tai nói nhỏ thì thấy trong lòng thổn thức, vui vẻ chạy tới, tám chuyện hỏi: “Anh Hàn, đến tột cùng là sao hai người họ lại quen nhau?”

Hai người này xa đến tám cái gậy tre cũng không đánh tới là lại nói chuyện yêu đương.

Tính tình của Triển Du anh ta rất hiểu, không phải người tính toán sẽ ở bên cạnh cả đời thì căn bản cô sẽ không giới thiệu người kia với bọn họ.

Nhưng mà, theo anh ta nghĩ thì hẳn là bác Triển không biết chuyện này nhỉ?

Mục Hàn cầm ấm trà rót cho anh ta một ly trà lư sơn vân vụ (mây mù trên núi), trêu chọc: “Cậu đổi nghề làm chó săn khi nào thế?”

“Thôi đi, em đang nói chuyện chính sự với anh mà.” Hạ Quân ra vẻ thành thật, “Người tên Nam Khôn này có thể tin được không? Trong lòng vẫn còn thắc mắc mấy tin đồn lung tung về anh ta, thận phận của anh ta lại nhảy cảm như vậy, sao lại thích Du nhi, không phải là có mục đích đấy chứ?”

Mục Hàn buộc miệng cười: “Mục đích cài gì? Chú Triển đã về hưu nhiều năm như vậy, cho dù vẫn còn mặt mũi thì cũng không còn quyền thế, làm sao có thể giúp gì cho anh ta? Còn thân phận của người kia thì muốn tìm cô gái ưu tú như Du nhi cũng không phải không tìm được, yên tâm đi, anh ta không hư hỏng như cậu nghĩ đâu.”

Hạ Quân gật gật đầu, trong lòng cũng hiểu phần nào nhưng lại không nén được hiếu kì: “Chú Triển vẫn chưa biết chuyện này phải không?”

Mục Hàn nghe vậy thì vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Cậu đừng có mà lắm miệng, cứ để Du nhi tự mình nói với chú ấy.”

“Em cũng biết chừng mực mà.” Người nào đó lại kéo vấn đề trở lại, “Anh vẫn chưa nói cho em biết làm sao hai người họ lại quen được nhau?”

Mục Hàn thản nhiên nói: “Nghe nói quen nhau ở một buổi đấu giá gì đó, những thứ khác tôi không biết.”

“Chuyện này thật là cứt vượn!” Hạ Quân không khỏi cảm khái, nhìn Mục Hàn, đột nhiên nheo mắt lại, “Anh, anh cứ từ bỏ như vậy à?”

Tình cảm của Mục Hàn đối với Triển Du, bản thân Triển Du có thể chưa hoàn toàn thấy rõ nhưng người xem như anh ta lại thấy rất rõ.

Nếu như có thể, thật ra anh ta cam tâm tình nguyện để Triển Du theo Mục Hàn hơn, không vì cái gì khác, chỉ vì hai nhà rất môn đăng hộ đối lại hiểu nhau.

Nhưng hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình, Mục Hàn lại luôn ra vẻ thánh tình lạnh nhạt như vậy, ngay cả tranh thủ cũng không thèm.

Mục Hàn liếc anh ta, đang muốn lên tiếng làm rõ thì Hạ Quân lại như đã nhìn thấu tâm tư của anh giành nói: “Đừng có nói với em anh chỉ xem Du nhi như em gái, đối với anh, em còn không biết à, trong lòng mà không có ý thì cũng sẽ không để cho hiểu lầm kéo dài mãi như vậy.”

“…” Mục Hàn không thể cãi lại nên lên giọng quan nói: “Chuyện tình cảm có cưỡng cầu cũng không được, cứ thuận theo tự nhiên là được.”

Anh và Triển Du chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, thời gian Triển Du ở cùng anh còn nhiều hơn cả ba của cô, nếu thật sự có thể yêu thì anh đã sớm phá bỏ vách ngăn kia, làm gì còn đến phiên Nam Khôn? Yên lặng lâu như vậy cũng bởi vì trong lòng còn có hy vọng, nhưng hiện giờ đã không còn quan trọng nữa.

Ngược lại Hạ Quân không nghĩ anh lại sâu sắc như thế, nghe nói vậy thì khoa trương nói: “Wase, anh à em thấy đỉnh đầu anh đang tỏa ánh hòa quang rồi kia, kiếp trước nhất định anh là thiên sứ có cánh nha?”

Mục Hàn phun trà trong miệng ra, mắng: “Cút đi, đại gia nhà cậu miệng đầy cứt!”

Triển Du đi đến chứng kiến Mục Hàn từ trước đến nay luôn ôn hòa đang nổi giận nói tục, ngạc nhiên hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì thế? Sao nào nhiệt thế.”

Hạ Quân trêu đùa: “Hai bọn anh đang nói chuyện khi nào thì được uống rượu mừng của em và Nam Khôn.”

Hàng lông mi của Triển Du giật mạnh, ra vẻ phiền muộn: “Đang chuẩn bị đi về “tự thú” với sư trưởng Triển đây.”

Mục Hàn ho một tiếng: “Muốn đi sao?”

Triển Du gật gật đầu: “Bọn em về trước báo cáo với ba đây, mọi người chơi tiếp đi, muộn một chút lại tới tìm mọi người.”

Mục Hàn nói: “Đêm nay mọi người cũng uống không ít rồi, cũng đã khá trễ, về ngủ một giấc đi, hôm khác lại tiếp tục.”

Hạ Quân tỏ vẻ tán thành: “Đúng đấy, rút lui thôi, anh cũng phải về nhà với bà Hạ đây.”

Vì vậy cuộc tụ hội chấm dứt, mọi người lái xe dẹp đường hồi phủ.

11h tối, Triển Du về đến nhà, đèn trong phòng khách vẫn sáng rỡ nhưng không thấy Triển Quốc Phong đâu.

Triển Du dắt Nam Khôn ngồi xuống ghế sofa rồi cao giọng gọi: “Sư trưởng Triển ơi, ba đang trốn ở đâu thế, con gái của ba dẫn theo con rể cao to đẹp trai giàu có về đây, mau ra đây kiểm nghiệm đi, xem có vừa mắt không.”

“Du nhi về rồi à, con nói gì thế? Cái gì mà món ốc luộc? Ba chưa ra ngoài được, con cứ để ở đó đi.”

Phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, ba Triển không nghe rõ, còn tưởng con gái mang món ngon về nhà, cao giọng nói, “Ba đang tắm cho Cầu Cầu, hôm nay nó rơi xuống cống, mới tìm về được, con mau vào giúp ba giữ nó lại, ôi, eo của ông già ba đây sắp ngồi không vững rồi.”

Triển Du bị ông chọc cười ha ha, nói với Nam Khôn: “Tứ gia, ba của em đang tính sẽ ra ngoài ăn thịt anh, anh có muốn trốn không?”

Nam Khôn: “…”

Triển Du cười hì hì xoay người đi vào phòng tắm, bố già đang ở trong đó tắm cho con chó, nhóc con kia thấy Triển Du vào thì hai mắt sáng ngời, đứng vụt dậy văng hết nước lên mặt bố già, còn định nhảy ra.

Sư trưởng Triển cũng hết chỗ nói: “Haizz! Cái đồ thối tha nhà ngươi vẩy hết nước lên người ta rồi!” Bình thường mấy chuyện vặt này đều do người giúp việc của bọn họ làm, hôm nay vú Ngô lại xin nghỉ về nhà, sư trưởng Triển không có kinh nghiệm, bị con chó dày dò đến mức sắp thở không ra hơi, thật là chật vật.

“Ngài đừng làm nữa, để con.”

Triển Du vội vàng đổi chỗ cho ông, cười híp mắt nói: “Mau tháo tạp dề ra, vào phòng khách ngó xem, có bất ngờ đó.”

Sư trưởng Triển tin là thật, mặt không khỏi vui vẻ: “Quá ngon.”

Kết quả khi ông rạo rực chạy vào xem, cái gì mà “ốc buộc” chứ, ngược lại là một bức tượng điêu khắc thì có.

“Bác trai”

Mặc dù trước khi đến Nam Khôn đã học hỏi rất nhiều, nhưng khi tận mắt nhìn thấy người thì hắn vẫn có chút bất ngờ, hắn cho rằng Triển Quốc Phong sẽ có tình tình cẩn thận tỉ mỉ của một ông già, nhưng vừa nãy khi nghe giọng điệu Triển Du nói chuyện với ông thì hình như không phải như hắn đã nghĩ.

“Cậu là?” Hỏi vậy thôi chứ thật ra trong lòng sư trưởng Triển đã đoán ra thân phận của người đàn ông này.

Lần này Triển Du trở về ông cảm thấy không giống với những lần công tác về trước đó, còn vô ý hoặc cố tình thử ông nhiều lần, là một người cha nhớ rõ từng thói quen nhỏ của con gái, làm sao ông không phát giác ra con gái của ông đã có người mình thương yêu. Ông cũng biết người kia không phải Mục Hàn, cho nên vẫn đợi Triển Du ngả bài với ông, không ngờ con nhóc kia lại dẫn thẳng người về nhà, xem ra cô không phải người này thì không được rồi.

Nam Khôn nho nhã lễ độ báo cáo tên của mình, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên.

Sư trưởng Triển nở một nụ cười gần gũi: “A Khôn, làm sao mà cháu với Triển Du quen nhau?”

Về hưu nhiều năm, đối với Nam Khôn ông cũng không quen thuộc như bọn Hạ Quân, chỉ thấy khí chất phi phàm của Nam Khôn, nghĩ chắc cũng không phải dân đầu đường xó chợ. Bình thường căn bản Du nhi không có thời gian làm quen với bạn mới, hôm nay lại dẫn thẳng bạn trai về, chẳng lẽ lại quen nhau lúc làm nhiệm vụ?

Nam Khôn ngập ngừng chốc lát rồi thong dong nói: “Theo dõi phần tử khủng bố là nhiệm vụ trước của cô ấy, cháu có may mắn được trợ giúp đôi chút.”

Quả nhiên, người này biết rõ thân phận thật của khuê nữ nhà ông.

Ông vốn hy vọng Triển Du sẽ ở bên cạnh Mục Hàn, cũng là bởi vì công việc của bọn họ quá đặc biệt, nhất là Triển Du lại là một cô gái lúc nào cũng có thể bỏ mạng vì công việc, có mấy người đàn ông có thể hiểu cũng như ủng hộ vô điều kiện chứ?

Cô và Mục Hàn bất kể là trên phương diện nào cũng rất xứng đôi, hai nhà lại có quen biết, hơn nữa Mục Hàn cũng có ý với Triển Du, cho nên tất nhiên ông hy vọng Triển Du với Mục Hàn sẽ nên chuyện, nhưng mà bây giờ Triển Du đã gặp được người đàn ông yêu cô lại hiểu cho cô, quan trọng nhất là cô cũng vô cùng yêu mến đối phương, vậy một người cha như ông ngoại trừ dốc toàn lực ủng hộ còn có thể làm gì nữa?

Cuối cùng một chút băn khoăn trong mắt sư trưởng Triển cũng thay thế bằng vẻ thoải mái, nụ cười của ông lại càng hiền lành.

“Khuê nữ nhà bác từ nhỏ đã rất độc lập, hơn nữa chưa bao giờ làm chuyện mà mình không chắc, cậu là người đàn ông đầu tiên nó dẫn về nhà, tôi tin nhất định cũng sẽ là người duy nhất. Hiếm khi nó lại thích ai như cậu, tất nhiên tôi sẽ không phản đối, cho nên không cần phải có áp lực gì đâu.”

Nam Khôn không ngờ tới hắn chỉ nói một câu đã khiến cho sư trưởng Triển từ chần chờ biến thành hoàn toàn ủng hộ, trong lòng có hơi thụ sủng nhược kinh, đang định nói vài câu cảm kích thì đã thấy Triển Du ôm con chó nhỏ từ phòng tắm đi ra, nói giỡn: “Sư trưởng Triển à, con là đứa ngài nhặt ở ngoài về phải không? Mọi người ai cũng nói cha vợ nhìn con rể, càng nhìn càng tức giận, con còn đang nghĩ xem ba sẽ làm khó anh ấy thế nào, kết quả ba lại trực tiếp ném con sang một bên.”

Ba Triển bất đắc dĩ: “Nếu không thì ba thu lại lời vừa nói vậy?”

Nam Khôn: “…”