Bà Xã, Em Không Ngoan

Chương 22: Xịnh đẹp khắc cốt




Aki cứ “bị giết” trong bữa tiệc sinh nhật của mình như vậy.

Trong khi mọi người vẫn thương hoa tiếc ngọc cho một mĩ nhân mà lòng còn đang sợ hãi vì cảnh tượng đêm đó. Nghe nói đã bắt được hung thủ, về phần Nam Khôn xử lí thế nào là việc của hắn và kẻ chủ mưu đứng sau lưng tên kia, cũng không phải chuyện người ngoài có thể xen vào.

Năm ngày sau Triển Du khôi phục lại gương mặt dùng thân phận tình báo nổi danh quốc tế Thiên Diện Hồ gia nhập Xích Thủy.

Mọi người cũng không quá ngạc nhiên trước việc vị mĩ nhân từ trước đến nay hành tung bí ẩn gia nhập đội lính đánh thuê trong Xích thủy, chỉ hiếu kì về dụng ý thật sự Nam Khôn “mời” cô tới đây, phải biết rằng người phụ nữ này nổi tiếng là “tắc kè hoa” – chỉ cần anh chi nổi tiền thì cô có thể sánh vai gián điệp, sát thủ, đạo tặc…cho anh. Bất kể là nhân vật gì, hơn nữa chưa bao giờ thất thủ.

Không biết lần này Nam Khôn mời cô đến là muốn cô giết người hay là muốn tin tình báo trong tay cô, hoặc là giả làm ai khác.

Nhưng mà mặc kệ cô đến Xích Thủy vì cái gì cũng không hề ảnh hưởng đến độ thèm thuồng sắc đẹp của đám sài lang ở đây. Trên đời có không ít phụ nữ đẹp, nhưng phụ nữ xinh đẹp bản lĩnh lại không nhiều, loại phụ nữ có bản lĩnh lại xinh đẹp làm cho người ta khó có thể không liếc nhìn như Triển Du đã có thể được xưng tụng là phượng mao lân giác. (lông phượng và sừng lân, ý chỉ đồ vậy quý hiếm)

Bộ sườn xám màu tím thẫm thêu hoa đã làm nổi bật dáng người cao gầy uyển chuyển lại cực kì cân đối của cô, khiến người khác nhìn thấy đều huyết mạch sôi sục.

Có mấy tên lính đánh thuê mới tới không biết là không khôn ngoan hay là ghé con không sợ cọp mà nhìn thấy Triển Du lười biếng nằm trên ghế sofa trong phòng khách nhắm mắt dưỡng thần, lại một thân một mình, vì vậy lòng tràn đầy hào hứng bưng rượu chạy đến gần.

Lúc bắt đầu mọi người đều nhẫn nại tỏ ra lịch sự, tuy Triển Du chán ghét nhưng cũng không muốn gây chuyện.

Cho nên mặt vẫn vui vẻ ôn hòa, hỏi một câu lại đáp một câu, trong lòng thầm nghĩ sao Đổng Kiêu còn chưa tới.

Hàn huyên một lúc, mọi người phát hiện ra hình như Triển Du rất dễ hòa đồng, vì vậy làm làm càn, thậm chí còn có người ngồi xuống sát bên cô.

Trong đại sảnh có người có quan hệ “người quen cũ” với Triển Du trông thấy Thiên Diện Hồ hôm nay rất hòa đồng thì không khỏi thầm kinh ngạc, cô gái này đổi tính lúc nào thế? Kết quả mọi người vừa cảm thán thì đã nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Triển Du đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

Trong lúc điện quang lửa đạn bùng cháy chỉ thấy cô đột nhiên hung hăng vung lên một cuốc đạp vào chỗ bụng dưới của một kia.

Ly rượu trên bàn rơi xuống, bể tan trên mặt đất, mảnh vỡ văng tứ tung, tên kia bất thình lình bị trúng một cước của Triên Du chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị đạp lệch đi, quỳ trên mặt đất ôm bụng ói ra máu, trong cơn giận dữ hắn rút từ trong túi quần ra một cây đao muốn rửa sạch sỉ nhục.

Nhưng mà Triển Du hoàn toàn chưa cho hắn cơ hội, cánh tay ngọc vung lên, trong nháy mắt cây roi bay lên không xoắn lấy cổ tay hắn, rồi hơi dùng lực một chút, dường như đang muốn nghe thấy tiếng kêu rên thống khổ của hắn.

“Ngoan nào, đừng nhúc nhích, cử động nữa thì bàn tay của chú em sẽ không còn đâu.”

Triển Du đạp một cước lên vai hắn, bắt hắn quỳ gối xuống mặt đất, đôi tay nắm lấy cây roi có hơi dùng lực quá sức nhưng vẻ mặt vẫn ôn hòa dễ gần.

Cây roi này của cô là loại roi kim loại nhuyễn đặc chế, chiều dài chỉ chừng một thước, đường kính không đến 1cm, bên trong là một loại thép sắc nhọn, cách chế tạo cực kì tinh tế, trên đầu roi có cơ quan, bình thường chỉ là một chiếc vòng quấn quanh cổ tay trái của cô, nhìn qua chỉ giống như một chiếc vòng tay hình con rắn màu vàng, chỉ có rất ít người biết chiếc “vòng tay” bất ly thân này của Thiên Diện Hồ thật ra có thể là một thứ vũ khí cắt đến tận xương người rất lợi hại.

Máu tươi lăn xuống từ cánh tay khỏe mạnh của hắn, tạo thành một dòng chảy đỏ tươi xinh đẹp.

Cây roi chậm rãi vây quanh da thịt, càng thu càng chặt, đau đớn bén nhọn như thấm vào tận xương, người đàn ông đầy mồ hôi lạnh nhìn Triển Du, vẻ phẫn nộ cùng không cam lòng trong ánh mắt theo sự tăng cấp của cơn đau đớn dần biến thành sỡ hãi cùng hối tiếc.

Những người khác kinh hồn lùi ra xa, mặt mũi tràn đầy sợ hãi như gặp ma giữa ban ngày nhìn gương mặt mỉm cười của Triển Du.

“Em lại đang bắt nạt trẻ em rồi.”

Một giọng nói trong trẻo phá vỡ không khí chết chóc, Triển Du không đáp lời cũng không quay đầu lại, rốt cuộc cũng từ bi thu roi lại.

Đầu tiên tên kia sững sờ, tiện đà khôi phục lại tinh thần, vội vàng ôm lấy cánh tay đầm đìa máu tươi bỏ đi như đang chạy trốn.

Đổng Kiêu bước đến đối diện cô ngồi xuống, cười tủm tỉm nhìn cô, trêu ghẹo: “Sờ đùi một tí cũng chả thiếu miếng thịt nào, phản ứng mạnh như vậy, đang thủ thân như ngọc cho ai đây?”

“Thích thế, có chuyện để em tiêu khiển.” Triển Du ném hộp gỗ cho anh ta, “Ừm, đồ anh muốn đây.”

“Biết ngay em không phải hạng soàng mà.” Đổng Kiêu nhận lấy cái hộp cũng không thèm nhìn mà bỏ ngay vào túi quần, “Cảm ơn.”

“Anh muốn thứ này làm gì?” Triển Du có chút tò mò, trong hộp là một lưỡi đao đặc chế Ordnance cùng vài thứ linh tinh khác, còn có cả con dấu của các bộ trưởng mà nhân viên quản lí có chết cũng không cho ai – cho nên thứ này cô đã lấy trộm.

Đổng Kiêu nhướn mày cười thần bí: “Sau này sẽ nói cho em biết.”

“Hứ, đoán cũng biết chẳng phải chuyện tốt lành gì.” Triển Du khinh thường bĩu môi, “Nếu không còn chuyện gì khác thì anh biến được rồi đấy.”

Đổng Kiêu lại khẽ nhướn mày: “Không thể chờ đợi được mà đuổi anh đi như vậy, thế nào, đang vội đi gặp tình lang à?”

Triển Du mở to mắt tà nghễ nhìn anh ta: “Có phải hôm nay anh ngứa da không hả? Nếu không em gãi giúp anh vài cái nhé?”

“Anh đây không dám làm phiền em đâu.” Đổng Kiêu cười không mấy lương thiện, đứng lên nói: “Thôi, không cản em đi gặp tình lang nữa.”

Anh ta vừa đi, Triển Du cũng không mất thời gian thêm nữa, đứng dậy đi về phía văn phòng Nam Khôn.

Sao mà ý nghĩ lại trùng hợp vậy chứ, cô mới vừa ra đến sảnh câu lạc bộ đã gặp được Nam Khôn đang đi về phía này.

Sau khi biết rõ thân phận thật của Triển Du, Nam Khôn đã nhìn thấy chân dung của cô qua ảnh, nhưng mà hiện giờ nhìn tận mắt bản thân cô, hắn vẫn kinh hãi mà lắp bắp. Triển Du hiện giờ hoàn hoàn cởi bỏ ánh mắt dịu dàng thuần khiết của Aki, toàn thân đều tản ra một hơi thở kiêu ngạo hoang dã, nguy hiểm mà kích thích, cực kì có tính khiêu chiến, hơn nữa vẻ đẹp của cô lại rất tự nhiên, không mang theo chút giả tạo nào, nhìn lâu lại thấy lòng người sợ hãi khó hiểu.

“Nghe nói vừa rồi tự dưng em lại dùng roi đánh con nhà người ta.” Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt tĩnh lặng sâu không lường được của Nam Khôn ẩn hiện một vẻ sủng nịnh, “Rảnh rỗi như vậy, hay là bây giờ tôi tìm một việc cho em làm được không?”

“Rất tốt, nhưng mà phải nói rõ giá tiền trước đã.” Triển Du cười mà không cười nhìn hắn, đôi mắt trong veo trắng đen rõ ràng như một dòng nước xanh biếc chảy xuôi, có hơi lay động, như vài cánh hoa phiêu tán trong dòng suối ấm, thanh nhã mà xinh đẹp.

Giọng nói hoạt bát như giọt sương trong vắt làm cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Nam Khôn rung động trong lòng, sắc mặt vẫn bình tĩnh nói: “Giá tiền tùy ý em, đi thôi, theo tôi về biệt thư thay quần áo trước đã.”

Ban đầu Triển Du còn tưởng rằng hắn đang nói đùa, bây giờ nghe hắn nói vậy thì không khỏi kinh ngạc: “Anh nói thật sao?”

“Bằng không em nghĩ tôi đang nói giỡn với em sao?” Hàng chân mày của Nam Khôn hơi chau lại, dù vậy vẫn ung dung nhìn cô.

Trong nháy mắt Triển Du đăm chiêu: “Chuyện gì thế?”

“Ở đây không tiện nói, trở về sẽ nói cho em sau, đi thôi.”

Triển Du nhíu mày, nghĩ thầm, mình cũng chỉ mới đi có năm ngày, sao vừa về đến nơi mọi người lại thần bí như thế nhỉ?

Nam Khôn dẫn người về biệt thự, vẫn là gian phòng kia, nhưng mà tất cả những gì “Aki” đã dùng đều được thay đổi, đổi thành những vật phẩm rất xứng với thân phận cùng tính cách hiện giờ của Triển Du.

Triển Du nhìn căn phòng nhẹ nhàng thoải mái, trong lòng có cảm giác khác thường, giống như một sợi lông vũ khẽ cọ vào, có hơi ngứa, lại hơi tê – không chỉ có nội thất của gian phòng phong cách mà những thứ trên bàn trang điểm, ngay cả túi đựng dụng cụ trang điểm đều là màu lam nhạt cô thích nhất.

Những sở thích cực kì tư mật này ngoại trừ ba và bọn người Mục Hàn thì không ai biết rõ – nhất định tên nhãi này đã hối lộ tên Hình Thiên miệng rộng rồi.

Triển Du tựa vào bàn trang điểm, hai tay khoanh trước ngực: “Nói đi, đến tột cùng là anh muốn tôi giúp anh việc gì?”

Nam Khôn khôn lên tiếng, đi thẳng vào phòng để quần áo lấy ra một bộ váy dạ hội màu lam nhạt đưa cho cô, nói: “Đi theo tôi đến vịnh Thang Lang.”

Hai mắt Triển Du mở to: “Đến nhà họ Đoàn?”

Nam Khôn gật gật đầu, nói: “Lão gia tổ chức một bữa tiệc từ thiện, tôi đến quyên tiền, em đến…trộm đồ cho tôi.”

“Mẹ nó chứ, biết ngay trong bụng anh không có gì tốt mà.” Mặt Triển Du tràn đầy khinh bỉ nhìn hắn, “Tôi nói này, sao nhà họ Đoàn lại mời anh đến thế? Tốt xấu gì sau này cũng thành thông gia, sao anh lại níu lấy người ta không tha thế hả?”

Tôi còn khi dễ anh thật sự không quan tâm, thì ra là giả nha.

Lúc này tâm tình Nam Khôn lại rất vui sướng, chậm rãi ghé sát vào cô, khẽ cười nói: “Thật ra em có thể trực tiếp hỏi tôi…về chuyện hôn ước kia mà.”

Lúc này Triển Du mới phát hiện ra vừa rồi mình đã nhanh mồm nhanh miệng tiết lộ bí mật trong lòng mình, thề thốt phủ nhận: “Đúng là tự kỉ, chưa từng thấy ai tự kỉ như anh, tôi chỉ thuận miệng nói thế thôi, thế mà cũng có thể để anh liên tưởng đến chuyện khác không liên quan, sức tưởng tượng thật là quá phong phú.”

Nam Khôn không nói gì, khóe môi hơi cong lên, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, hai cánh tay vây quanh cô cũng chậm rãi siết lại.

Mặt Triển Du nóng lên, đẩy vai hắn ra, giọng điệu chột dạ: “Này này này, đừng có đứng gần như vậy, tôi với anh không quen biết.”

“Miệng cũng hôn, giường cũng lên rồi, còn nói không quen biết à?” Hai tay Nam Khôn siết chặt, hoàn toàn ôm cô vào trong lồng ngực, nói: “Nếu không thì bây giờ chúng ta thử tìm hiểu nhau một chút nhỉ?” Nói xong hắn lập tức biến ý nghĩ trong đầu thành hành động.

Tiếng mắng của Triển Du bị Nam Khôn nuốt trở về, nghĩ thầm: Shit, trước kia sao lại không phát hiện ra tên nhãi này không biết xấu hổ vậy nhỉ!

Lần này thời gian hôn của Nam Khôn cũng không dài, hơn nữa chỉ là nụ hôn không sâu mang tính chất trấn an, sau đó liên tục hôn vài cái lên mặt Triển Du rồi thả người ra, ấm giọng nói: “Nhanh thay quần áo đi, tôi đến thư phòng lấy cho em bản đồ địa hình và tư liệu giám sát hội trường.”

Tuy sóng trong lòng sớm đã dậy lên nhưng Nam Khôn vẫn tỏ ra hời hợt như vậy khiến cho Triển Du cũng không làm bộ nổi giận nữa, giả vờ điềm nhiên như không hói: “Hiện giờ tôi lấy thân phận gì mà đến bữa tiệc từ thiện của nhà họ Đoàn với anh, bị nhận ra thì làm sao?”

Nam Khôn mỉm cười: “Yên tâm, danh tiếng của Thiên Diện Hồ vẫn chưa lớn đến nỗi phụ nữ trẻ em đều biết, đêm nay chỉ là những người cùng sở thích với lão gia thôi.”