Bà Xã, Em Không Ngoan

Chương 15: Khát vọng từ đôi môi




Trên đời này chuyện khổ nhất không phải là ăn mì ăn liền không có gói gia vị, cũng không phải sau khi bị cắt mất thận mới biết chẩn đoán nhầm mà là quần cởi được một nửa mới phát hiện ra dì cả đang đến, mà thực tế là Nam Khôn tiên sinh của chúng ta lại không cẩn thận uống phải rượu tráng dương. Lúc này cảm giác kia thật sự là muốn đòi mạng.

“Thật sự xin lỗi Tứ gia, vừa rồi em vốn muốn nói với ngài.”

Triển Du giả vờ e lệ, ánh mắt vô tội: “Nhưng mà ngài…” gấp như khỉ.

Nam Khôn hít một hơi thật sâu, sau khi đứng dậy ánh mắt phức tạp nhìn cô chằm chằm một lúc rồi mới khàn khàn nói: “Đêm nay em về phòng mình ngủ đi.”

Giọng điệu của hắn vô cùng dịu dàng, vẻ mặt cũng hoàn toàn không có dấu hiệu tức giận, nhưng vẫn “dọa” Triển Du.

“Tứ gia tức giận sao, thật sự xin lỗi, em…”

“Em mà ở đây, chỉ nhìn không thể ăn, không phải là đang cố ý tra tấn tôi sao.” Nam Khôn sủng bịnh nhéo nhéo má cô, “Nghe lời”

Triển Du tỏ vẻ oan ức cùng áy náy, do dự nói: “Nhưng mà…”

“Không có nhưng mà.” Giọng điệu của Nam Khôn vẫn dịu dàng nhưng lại không cho cự tuyệt, “Ngoan, về đi.”

Triển Du cảm thấy mừng rỡ nhưng cũng không thể hiện ra ngoài, mè nheo nửa ngày mới lưu luyến đứng lên.

Ánh mắt sáng quắc của Nam Khôn nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt đen dường như vẫn nồng đậm tình dục, như sắp sửa dâng trào.

Thật ra nếu dì cả của Triển Du có đến thật thì không phải còn có tay và miệng sao, đuổi cô đi chẳng qua là không muốn thiệt thòi cho cô mà thôi, nhưng Triển Du lại không nghĩ hắn vĩ đại như vậy, chỉ cảm thấy Nam Khôn đuổi cô về phòng đơn giản là miễn cho lát nữa mĩ nữ đến mọi người sẽ cùng xấu hổ.

Không thể trách cô khi nghĩ người ta hư hỏng như vậy, bạn nghĩ xem, loại người có thân phận địa vị như Nam Khôn chẳng lẽ lại thiếu gái đẹp sao? Hắn chỉ cần gọi một cuộc điện thoại thì phỏng chừng chưa tới 10 phút dưới kia sẽ kéo đến cả một xe, hơn nữa nhất định đều là đại mĩ nữ.

Thích không nhất định là yêu, nếu có yêu cũng còn phân biệt nông sâu, cô chỉ là vật cưng Simon tặng, Nam Khôn xem cô như tình nhân đã là ban ân, đối tốt với cô là vì cô “nghe lời”, cô cũng không nhận ra Nam Khôn đã yêu mến cô đến mức không phải là cô thì không được, thủ thân như ngọc vì cô là chuyện không thực tế.

Cho nên nửa tiếng sau, khi Triển Du đang hết sức buồn ngủ thì nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền vào làm cô thật sự hoảng sợ.

Hơn nửa đêm, đến tột cùng là tên nhãi kia làm cái gì thế?

Triển Du vô cùng không kiên nhẫn trong lòng.

Lần này bước chân của Nam Khôn đặc biệt nhẹ, sau khi đến bên giường thì vén chăn lên trực tiếp nằm xuống bên cạnh Triển Du.

Xúc cảm phía dưới lạnh buốt hoàn toàn khác với vẻ nóng hổi lúc nãy, trong tình huống này mà bình tĩnh không thể nghi ngờ gì sẽ bị lộ, phía sau lưng Triển Du bỗng nhúc nhích theo phản xạ có điều kiện, sau khi trợn mắt lên thì lập tức “á” lên một tiếng rồi giãy giụa.

Nam Khôn dễ dàng ngăn cô lại, thấp giọng trấn an: “Là tôi, đừng sợ!”

“Tứ gia?” Triển Du từ từ trở mình, trong bóng tối cũng có thể cảm giác được vẻ mặt kinh ngạc cùng mừng rỡ của cô.

“Tôi làm em giật mình sao.” Giọng Nam Không dịu dàng lại mang theo một chút áy náy, “Vốn không muốn đánh thức em.”

Vốn không muốn tới “tìm tai vạ” nữa nhưng lúc nảy nằm trên giường nhắm mắt lại thì trong đầu lại tự động hiện lên ánh mắt uất ức gần như thất vọng kia, sau khi do dự nửa ngày, cuối cùng ma xui quỷ khiến vẫn mò tới.

Chết tiệt, thật đúng là chạy tới để tắm nước lạnh mà.

Triển Du có hơi “thụ sủng nhược kinh”, vẻ mặt tỏ ra hưng phấn, cọ vào cổ Nam Khôn ngọt ngào làm nũng: “Em còn tưởng Tứ gia tức giận Aki, trong lòng thấy thật là buồn.”

“Thì ra trong mắt em tôi lại là người nhỏ mọn như vậy à.” Vẻ buồn bực tràn ngập trong đáy mắt của Nam Khôn dường như đều bị quét sạch hết.

“Không phải đâu, em đang tự trách mình thôi, chuyện như vậy cũng không làm được.” Lúc này Triển Du hoàn toàn không lo lắng Nam Khôn sẽ làm gì cô nữa, nhưng lại bất mãn vì bị người khác quấy rầy, “Tứ gia, người của ngài thật là lạnh, để Aki giúp ngài sưởi ấm.”

Vốn hai người đã dán kín vào nhau, Triển Du còn không ngừng cọ cọ vào người Nam Khôn, ham muốn rất vất vả Nam Khôn mới đè xuống được lại có dấu hiệu bừng lên, hắn khẽ đánh vào mông Triển Du một cài, uy hiếp: “An phận một chút, bằng không tôi sẽ làm với cái cúc hoa non nớt của em đấy.”

“…” Sặc! Ai nói con quạ này đen bình thường chứ, sợ là chẳng còn con nào đen bằng nữa.

Nam Khôn thấy cô không có động tĩnh gì, còn tưởng rằng cô thật sự bị dọa sợ, trong lòng có hơi buồn cười: “Được rồi, nhanh ngủ đi, vừa qua tinh thần của em không được tốt lắm, tuần sau Thanh Mộc đến mà thấy dáng vẻ cả ngày uể oải của em thì cô ta sẽ đòi nợ tôi mất.”

Thanh Mộc là chị em tốt duy nhất của Aki, cũng có thể nói là…người ái mộ.

Người này trước kia cũng là vật cưng của Rini, nhưng cô ta cũng không mềm mại vô hại như Aki, Aki là tiểu bạch thỏ, còn cô ta lại là một con rắn trúc cực độc, tính tình hung ác quái đản, giết người thành thói quen, tư tưởng điên cuồng, trời sinh là một thứ yêu quái.

Cô ta và Aki ngang tuổi nhau, dáng người cũng không khác là mấy nhứng khí lực càng gấp hai lần, lúc nào cũng mặc bộ sườn xám bó sát người, mặt mũi vô cùng thanh tú xinh đẹp. Cô ta từng luyện Judo và cả nhẫn thuật, cũng giống Triển Du cực kì quen thuộc với kỳ kinh bát mạch(1), thích tấn công vào tử huyệt của người khác, chân tay cực kỳ linh hoạt. Cô ta cũng thông thạo súng ống, trên đời này cũng không có mấy người bắn súng nhanh hơn cô ta.

Sau khi Rini đưa cô ta cho Simon không tới nửa tháng thì cô ta đã giết hết những tiểu tình nhân của Simon không chừa một ai, Simon tức giận đến thiếu chút nữa đã hộc máu chết, nhưng hậu trường của cô ta quá vững chãi, thân thủ lại vô cùng lợi hại, Simon không dám giết cô ta, cũng không nỡ giết.

Ngoại trừ Simon cùng Rini, dường như trên đời này không ai có thể làm cho cô ta ngoan ngoãn nghe lời, lúc trước Rini không chấn áp, chắc chắn cô ta sẽ không chịu để Simon đưa Aki cho Nam Khôn.

Hình như tháng trước lại gây chuyện, nghe nói Simon tức giận đuổi cô ta đến Nam Phi hầu hạ một tên da đen, về lúc nào thế?

Triển Du hơi giật mình: “Thanh Mộc sắp tới đây sao?”

“Vui không? Nghe nói cô ta là chị em tốt của em, tuần sau Simon tới Xích Thủy, tôi bảo lão mang theo cô ta tới đây, hai người có thể dễ dàng ôn chuyện rồi.”

“Tứ gia ngài thật tốt.” Triển Du cười rạng rỡ, kích động ôm cổ Nam Khôn hôn lên mặt hắn, trong lòng lại muốn một ngụm cắn chết hắn!

Người phụ nữ Thanh Mộc kia nổi tiếng mẫn cảm đa nghi, trước kia lại như hình với bóng với Aki, bắt cô phải giả vờ ôn chuyện với cô ta, đây không phải là tìm đường chết sao!

Bốn ngày sau, trên sân bay chuyên dụng của Xích Thủy có vô số máy bay trực thăng quân dụng EH-S3.

Lần này đoàn người của Simon có hơn mười người, ngoài lão ta ra còn có phụ tá của lão, Thanh Mộc, trong đó có bốn vệ sĩ, hai chuyên gia vũ khí laser, một nhà nghiên cứ hóa học.

Tiếp bọn họ là tất cả nhân viên cấp cao của Xích Thủy, Triển Du cũng đi theo.

Simon vẫn y như cũ, quần áo chỉnh tề, tóc chải cẩn thận, đôi mắt đào hoa luôn chứa đựng nụ cười khiến cho người ta dễ sinh ra ảo giác dễ đối phó với lão. Thanh Mộc mặc một bộ quần áo cung đình màu đỏ, mái tóc dài màu bạch kim, căn bản không cần Simon đặc biệt giới thiệu mọi người cũng biết cô ta là ai.

Máy bay hạ cánh, Simon và Nam Khôn đều chưa kịp nói câu nào thì cô ta đã mừng rỡ chạy như điên về phía Triển Du, sau đó ôm hôn cô một cái, xong rồi còn khiêu khích liếc về phía Nam Khôn một cái, dáng vẻ như không vui vì Nam Khôn đã đoạt mất người yêu trong lòng cô ta.

Simon thấy thế nhẹ nhàng quát cô ta một câu, vừa cười vừa chân thành nói lời xin lỗi Nam Khôn: “Tứ gia, thật ngại quá, tính tình con nhóc kia hoang dã, lại bị tôi làm hư, đắc tội khắp nơi, kính xin ngài bỏ qua cho.”

“Nói quá lời rồi.” Nam Khôn biết rõ về Thanh Mộc, hơn nữa còn đặc biệt yêu mến Aki, thật sự không để ý đến tình địch này.

Thanh Mộc lại không biết điều, hừ lạnh một tiếng, xoay người nhận lấy hộp quà trong tay vệ sĩ, thuận tay đưa đến trước mặt Triển Du, đôi mắt sáng chứa đựng vẻ thân thiết vui vẻ: “Chị có mang theo quà cho em, mở ra xem đi.”

“Cảm ơn A Mộc.” Triển Du cũng mỉm cười.

Nắp hộp quà chạm rỗng nhưng khá dày, xuyên qua những lỗ hổng kia cũng thấy được đồ vật bên trong.

Triển Du tỏ ra hiếu kì, mở nắp hộp ra xem, ánh mắt vừa toát lên vẻ sợ hãi lẫn vui mừng: “A, thật là con chó nhỏ đáng yêu.”

Trong hộp tràn ngập những cánh hoa hồng, chính giữa hoa hồng là một cái ly đựng rượu đỏ Nachtmann của Đức, trong cái ly là một con chó nhỏ trắng thuần. con chó kia khỏe mạnh láu lỉnh, đôi mắt hình cầu to tròn, đầu lưỡi không ngừng liếm liếm ngón tay Triển Du, dáng vẻ ngây thơ trong nháy mắt đã lấy được lòng Triển Du.

“Ha ha, thật là đáng yêu, nó không hề sợ em chút nào.”

Triển Du cười ha ha đùa với con chó nhỏ, trôi chảy hỏi một câu: “A Mộc, nó có tên không?”

Triển Du nhất thời nói hớ, vì vậy đã tự đào hố cho mình.

Thanh Mộc nghe vậy, nụ cười trên mặt từ từ cứng lại, hoài nghi hỏi: “Em…không nhớ nó sao?”

Tôi phải nhớ nó sao? Trong tư liệu của Aki có đề cập đến một con chó nhỏ sao? Không có mà?

Triển Du giật mình trong lòng, moi hết ruột gan cũng không nhớ ra Aki có quan hệ gì với con chó nhỏ này, nói chi là nhớ tên nó.

Thật sự là học nhiều khóa như vậy mà vẫn bị sót.

Đầu Triển Du quả thật là lớn như cái đấu, lén dùng đầu lưỡi gõ gõ vào microphone sau răng hàm, gõ ba cái, lặp đi lặp lại theo nhịp, mỗi nhịp gõ đều dùng lực và thời gian không giống nhau. Đây cũng là ngôn ngữ bí mật của cô và Liệp Ưng, cũng giống như nguyên lý của mã mật điện, nhưng không phức tạp như vậy, cũng không an toàn như nó, hạn chế rất nhiều, cho nên chỉ dùng để liên lạc giữa cô và thành viên trong đội.

Hai chữ kia dịch ra là: cứu mạng!

Không khí bắt đầu có chút quỷ dị.

Triển Du ngu ngơ vài giây, sau đó vẻ mặt kinh ngạc mở to hai mắt: “A! Chẳng lẽ nó là…”

“Đậu Đậu”

Sau ba giây giọng nói của Mục Hàn chui vào tai cô, tiếng nói trong sáng đơn thuần quả thật còn du dương dễ nghe hơn cả đàn dương cầm. Cái gì gọi là đồng đội thần đồng? Chính là Mục Hàn.

“Ha ha, thì ra cô đã sớm biết Đậu Đậu, xem nó nhiệt tình dính lấy như vậy, khó trách nha đầu kia sống chết gì cũng không quan tâm đến những thứ tôi mua, lại kiên quyết lấy từ chỗ Cửu cô đưa Đậu Đậu đến chỗ cô.” Simon không biết bí mật giữa Thanh Mộc và Aki, tất nhiên không nhạy cảm đa nghi như vậy, thấy con chó nhỏ dính lấy Triển Du, không nhịn được mà trêu chọc.

Lời nói của lão ngược lại đã nhắc nhở Triển Du, Cửu cô kia là cô giáo dạy đàn dương cầm trước kia của Aki.

“A Mộc cảm ơn chị, em biết chị vì muốn em vui, nhưng mà cô giáo yêu mến Đậu Đậu như vậy, làm thế có ổn không?”

Lòng nghi ngờ biến mất dần, vẻ mặt Thanh Mộc lơ đễnh: “Em thích là tốt rồi, cùng lắm thì sau này bồi thường cho cô một con khác.”

“Nhưng mà…” Ánh mắt Triển Du đầy vẻ trưng cầu ý kiến của Nam Khôn.

“Hiếm khi Thanh Mộc có lòng như vậy, nhận lấy đi.” Dường như Nam Khôn cũng chưa nghi ngờ gì, ánh mắt vẫn ôn hòa bình tĩnh như trước.

Triển Du tuân lệnh nên tất nhiên sẽ không đẩy đưa nữa, nhưng vừa quay đầu lại bỗng nhiên thấy sắc mặt tối sầm của Thanh Mộc, cô suy đoán một lát rồi nói thầm: bà nội của tôi ơi, chẳng lẽ tôi phải ăn trong chén nhìn trong nồi sao?