Bà Xã Đừng Trốn Nữa!

Chương 27: 27: Mặt Mày Hai Người Có Chút Giống Nhau






Lúc Tô Tích Cầm chảy máu, Mạc Cẩm Thiên trước giờ chưa từng thấy loại tình huống như thế nên lập tức sợ hãi, nhìn Tô Tích Cầm ngã xuống, cậu nhóc đó sợ hãi gọi hai chữ ma ma.
Đối với chuyện gọi Tô Tích Cầm, Mạc Cẩm Thiên trước nay đều chỉ gọi Tô Tô, mà hôm nay cậu bối rối tới mức gọi ra hai tiếng ma ma, đủ để nhìn ra sự hốt hoảng của cậu.
Tô Tích Cầm sau khi vào phòng cấp cứu, thân thể nho nhỏ của cậu lùi vào một góc, trong lòng nghĩ Tô Tích Cầm có thể tỉnh lại hay không, nếu như không tỉnh lại thì cậu phải làm sao?
Bạch Diễn Sâm dừng trước mặt Mạc Cẩm Thiên, tới mấy giây nhưng Mạc Cẩm Thiên vẫn không có phản ứng, Bạch Diễn Sâm lại ngẩng đầu nhìn về phía phòng cấp cứu, đầu đèn chiếu sáng.
Trước cửa phòng cấp cứu có một người phụ nữ trung niên ăn mặc như một người phụ nữ cao sang, ngoài ra chỉ có lác đác vài người qua lại.
"Cháu ở đây đợi ai?"
Giọng của anh rất trầm, ở hành lang bệnh viện này giọng nói đó hiện ra rất hiền hòa, có một loại cảm giác trấn an lòng người, Mạc Cẩm Thiên bị giọng nói hấp dẫn ngẩng đầu lên, giây phút nhìn thấy Bạch Diễn Sâm, đôi mắt đen trắng rõ ràng chảy dài nước mắt mà không có dấu hiệu báo trước, có lẽ là cảm thấy có chút mất mặt, cái đầu nhỏ rũ xuống, bàn tay nhỏ bé quệt ngang dọc trên mặt, sau đó bàn tay nhỏ lại đưa ra phía sau cọ vết nước mặt vào quần áo, nghẹn ngào nói.
"Cháu đợi Tô Tô."
Bạch Diễn Sâm chưa từng thấy trẻ con khóc bao giờ, nhưng Mạc Cẩm Thiên ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đọng nước mắt lên lộ ra vẻ hoảng sợ, sợi dây nào đó trong tim anh giống như bị ong chích, anh đã ý thức được Tô Tích Cầm xảy ra chuyện, hỏi.
"Sao lại khóc, ma ma cháu đâu?"
Cậu nhóc buồn bã nói không nên lời, nhưng cánh tay nhỏ mũm thịt chỉ vào phía phòng cấp cứu.
Quả nhiên, đúng như anh đoán, anh nhíu nhíu mày, thân người thon dài ngồi xổm xuống, nhìn thẳng Túi Sữa Nhỏ.
"Mẹ cháu bị sao vậy?"
"Trên đầu mẹ chảy rất nhiều máu, còn ngã xuống." Nói xong, lại oa oa khóc lớn, lập tức khiến người qua lại nhao nhao ghé mắt, giống như nhìn Bạch Diễn Sâm bắt nạt Túi Sữa Nhỏ.
Bạch Diễn Sâm nhíu mày, cũng không để ý đến ánh mắt của người khác, giọng điệu trở nên cứng ngắc.
"Sao mẹ cháu lại bị chảy máu, bị ngã?"
Cậu nhóc vẫn sụt sịt không nói nên lời, đừng nhìn dáng vẻ thường ngày của cậu rất tinh ranh, một khi gặp phải chuyện của Tô Tích Cầm, cậu còn nhiều nước mắt hơn bất kỳ ai.
Phó Minh Hà ở cửa phòng cấp cứu bị tiếng khóc của Mạc Cẩm Thiên gây chú ý quay đầu, thấy Bạch Diễn Sâm ngồi xổm trước Túi Sữa Nhỏ, bà ta lập tức cất chân đi tới.

"Cẩm Thiên, mẹ sẽ không sao đâu, đừng khóc."
Phó Minh Hà đi tới trước mặt Mạc Cẩm Thiên, sau đó liếc mắt đánh giá Bạch Diễn Sâm, lúc nhìn thấy Bạch Diễn Sâm, bà ta hơi giật mình một chút.
Nếu như không phải biết Mạc Cẩm Thiên là con cháu Mạc gia, chắc bà ta sẽ lầm tưởng người đàn ông trước mắt là bố của Mạc Cẩm Thiên, bởi vì mặt mày hai người có chút giống nhau.
"Cậu là?" Bà ta hỏi.
Bạch Diễn Sâm đứng thẳng người, lịch sự gật đầu với Phó Minh Hà, nhưng không nói gì, ngược lại Mạc Cẩm Thiên sợ bà ta đuổi Bạch Diễn Sâm đi, nghẹn ngào giải thích quan hệ của hai người.
"Chú này là bạn của cháu."
Phó Minh Hà nghi ngờ nhìn hai người, Mạc Cẩm Thiên cũng chẳng thích gì người bà dì này, liền nghĩ cái cớ để Phó Minh Hà rời đi, liền một phen nước mũi một phen nước mắt nói.
"Cháu muốn nói chuyện với chú."
Tuy Túi Sữa Nhỏ cũng không nhìn Phó Minh Hà, nhưng Phó Minh Hà nghe ra được, trên mặt trở nên cứng ngắc, nhưng vẫn gật gật đầu, vừa đi, vừa nhìn Bạch Diễn Sâm, nhìn thế nào cũng là người có tiền không giàu thì quý, đặc biệt là khí chất toàn thân anh tản ra, cao quý mà cao lãnh, Cẩm Thiên sao có thể quen biết với người như này?
Chắc không phải là đàn ông Tô Tích Cầm quen biết bên ngoài đấy chứ! Dù sao hiện tại Tô Tích Cầm ở bên ngoài, mà Mạc Tây Cố thì cả ngày có scandal bay đầy trời, Tô Tích Cầm trả thù cũng là có khả năng, đặc biệt người đàn ông trước mắt này nhìn tốt hơn Mạc Tây Cố nhiều.
Bà ta phải trở về nhắc nhở Mạc Tĩnh Hàn.
Đợi Phó Minh Hà đi xa, Túi Sữa Nhỏ đã lau khô nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn Bạch Diễn Sâm, giọng bé sữa hỏi.
"Chú, chú nói xem ma ma cháu nhất định sẽ không có việc gì, đúng không?"
Ngón tay dài rõ ràng các khớp xương đột nhiên đặt lên đầu nấm hương đen nhánh: "Sẽ không có việc gì đâu.
" Ừm.

"Giờ khắc này, Mạc Cẩm Thiên cũng không hiểu vì sao cậu lại tin tưởng Bạch Diễn Sâm, nhưng cậu chính là tin tưởng Bạch Diễn Sâm.
Bạch Diễn Sâm không nói gì nữa, đưa tay lấy điện thoại từ trong ngực ra, bấm một số.


Sau đó, giọng nói nặng nề của anh vang lên.
" Anh Hình, bây giờ anh có ở bệnh viện không? "
Người anh Hình này là một người bạn của Bạch Diễn Sâm, tên là Hình Trầm Thanh, Hoa Đà trong giới y học.
Sau đó, anh đi về phía bên kia nói chuyện:" Là vậy, em có một người bạn đang ở trong phòng cấp cứu.

"
" Cụ thể bị thương như thế nào em cũng không rõ lắm, đại khái là bị đập trúng đầu, người đó hiện đang bất tỉnh.

"
" Phiền anh Hình rồi.

"
Cúp máy, anh quay lại, nhìn thấy đôi mắt đẫm nước của Túi Sữa Nhỏ nhìn chằm chằm vào anh.
" Chú ơi, chú có bạn là bác sĩ ạ? "
Anh gật đầu, sau đó đi về phía Túi Sữa Nhỏ, Mạc Cẩm Thiên ngửa đầu:" Chú ấy tới khám bệnh cho Tô Tô, Tô Tô sẽ nhanh khỏe lại phải không ạ? "
Đối mặt với vấn đề này, Bạch Diễn Sâm có chút khó có thể trả lời, nhưng nhìn ánh mắt chờ đợi của Túi Sữa Nhỏ, anh gật đầu.

Mạc Cẩm Thiên đột nhiên đưa tay vòng quanh đùi Bạch Diễn Sâm, mặt dán lên ống quần anh, cọ cọ như mèo.
" Chú, giúp người khác sau sẽ có phúc báo đấy ạ.

"
Bạch Diễn Sâm:"...!"
* * *
Hình Trầm Thanh nhanh chóng tới, sau khi anh ta đến thì trực tiếp đi vào phòng cấp cứu, sau khi vào đó nửa tiếng, Tô Tích Cầm được đẩy ra, Mạc Cẩm Thiên bước nhanh chạy tới, trong miệng hô:" Tô Tô.

"Cũng không để ý tới Bạch Diễn Sâm nữa.
Phó Minh Hà thì hỏi nữ y tá đẩy xe ra:" Y tá, tình trạng bệnh nhân thế nào rồi? "
" Không có gì đáng ngại, có thể sẽ có chút chấn động não.

"
Bánh xe đẩy đi ở lối bệnh viện chuyển động kêu tiếng lộc cộc, đoàn người đi theo xe đẩy đi, Bạch Diễn Sâm lại đứng ở một góc, không có đi theo, mãi đến khi Hình Trầm Thanh bước ra khỏi phòng cấp cứu, anh mới cất bước qua.
Hình Trầm Thanh đi ra, kéo khẩu trang trên mặt xuống, Bạch Diễn Sâm hỏi:" Anh Hình, tình hình thế nào? "
Vẻ mặt Hình Trầm Thanh nghiêm túc:" Vết thương không quá nghiêm trọng, chỉ là bị đập ở trán, gây ra chút chấn động não nhẹ.

"
Bạch Diễn Sâm nhíu mày:" Có di chứng gì không? "
Hình Trầm Thanh đặt hai tay lên mặt bàn:" Có chấn động não rất nhẹ, về sau có thể có triệu chứng chóng mặt.


"
Ánh mắt Bạch Diễn Sâm trầm xuống, sắc mặt lập tức chuyển thành nặng nề:" Chóng mặt có thể chữa được không? "
Hình Trầm Thanh đẩy kính trên mặt:" Có thể, nhưng cần phải từ từ điều trị, bởi vì chóng mặt là do mất máu quá nhiều.

"
Trên mặt Bạch Diễn Sâm đột nhiên có tia buông lỏng, ánh mắt chờ đợi:" Anh Hình, anh là chuyên gia ở phương diện này, nhất định phải điều trị cho cô ấy bằng phương án và loại thuốc tốt nhất.

"
Sắc Hình Trầm Thanh lạnh mà nghiêm túc đột nhiên mang theo ý cười, không khỏi trêu ghẹo:" A Sâm, người phụ nữ này là của cậu..

"
Dứt lời, anh ta lộ ra một cặp răng trắng.
Ngũ quan rõ ràng của Bạch Diễn Sâm lộ ra biểu cảm nhàn nhạt, như điều này không có bao nhiêu:" Chỉ là một người bạn bình thường.

"
Hình Trầm Thanh cười cười:" Bạn bình thường có thể khiến cậu sốt ruột như vậy, là người đầu tiên tôi thấy đấy.

"
Nói xong, anh ta vỗ vỗ bả vai anh, xoay người rời đi.
" Anh Hình, cảm ơn."Bạch Diễn Sâm ở phía sau anh nói một câu cảm ơn..