Vé máy bay? Tân Đồng nhìn về phía người nào đó, giấu thật kỹ! Nếu không phải vừa rồi anh vô thức rút tay về, nếu không cô sẽ làm cho anh phải ước gì nhanh chóng đưa cô ra ngoài! Người này chính là như vậy! Chỉ cần anh không nghĩ, vĩnh viễn sẽ không để người khác thấy được tâm tình của anh!
“Không đáng tiếc” Cô cười chuyển ánh mắt sang nhìn Rams “Chào mừng anh tới Trung Quốc tham dự hôn lễ của chúng tôi.”
Liên tiếp là những tiếng lầm bầm bằng tiếng Đức, thấy nét mặt Tân Đồng mê mang, anh ta lại lặp lại một lần “Quá tuyệt vời, lúc trước Thần còn nói cô là đỉnh cao mà cậu ấy không thể với tới, xem ra, rốt cuộc cậu ấy đã chiếm lĩnh được, chúc mừng!”
Đỉnh cao? Xem cô như lô cốt sao? Hít sâu “Đứng trên cao nhìn xuống, rơi xuống sẽ trọng thương!”
“Cái gì?” Rams vuốt tóc mình, mê mang nhìn Trâu Thần đứng bên cạnh không biết là khóc hay cười.
“Đến lúc đó hoan nghênh cậu đến Trung Quốc!” Trâu Thần định đưa tay, cùng lúc đó, giọng nói thông báo đến lúc phải lên máy bay vanh lên “Lên đường thuận lợi!”
Lại một chuỗi tiếng Đức vang lên, Rams mơ hồ đứng nhìn hai người bọn họ “Tiểu Đồng, tôi mong đợi sự gia nhập của cô, cố gắng lên!” Cuối cùng anh ta cũng không nhịn được nói với Tân Đồng, sau đó cùng thư ký hùng dũng bước ra khỏi phòng khách đi lên máy bay, vừa đi vừa không quên giơ tay vẫy chào.
Cho đến khi nhìn thấy bóng dáng của Rams biến mất ở cửa lên máy bay, Tân Đồng mới xoay người trừng mắt nhìn về phía Trâu Thần.
Trâu Thần không tự nhiên cọ xát mũi của mình “Khụ, người đã đi, chúng ta cũng nên về nhà, hôm nay em muốn ở lại Bắc Kinh hay về thành phố A?”
Cô không trả lời, ngược lại đưa tay chìa trước mặt anh.
“Làm gì?”
“Vé máy bay!”
Hé miệng, quay đầu.
“Lấy ra!” Khí thế của cô không giảm chút nào.
“Đúng là” Anh hé miệng nhíu mày “Bây giờ hối hận vẫn còn kịp.” Nói xong liền móc vé máy bay trong túi ra đưa cho cô.
Không khách khí nhận lấy “Mua lúc nào?”
“Nhờ Rams đặt cùng.” Không dám nhìn cô.
“Vậy hành lý của em đâu?” Cô liếc xéo anh.
Hé miệng, theo bản năng sờ đầu “Chắc cũng đã đưa lên máy bay rồi?”
“Trâu Thần! Anh cứ như vậy muốn em đi sao!” Cô tức giận, anh không chừa đường lui cho hai người!
Anh cúi đầu “Hai năm anh còn đợi được, nhiều hơn mấy năm cũng không sao.”
“Em đi đây! Anh cứ ở đó chờ đi!” Cô tức giận bước về phía cửa lên máy bay.
“Tân Đồng!” Anh vội vàng kéo tay cô lại, thấy cô dừng bước, nhưng lại không nói nên lời, lúng túng đứng tại chỗ, không biết nên buông tay nhìn cô rời đi, đợi đến ngày bọn họ cùng nhau dắt tay đi vào lễ đường......
“Quay về thành phố A!” Không báo trước trực tiếp xoay người đi tới cửa.
“Hả? Không phải em muốn đi sao?” Anh ngơ ngác, đứng đó ngơ ngác.
Xoay người, xé nát tấm vé máy bay trước mặt anh, cũng không nói chuyện, đi thẳng ra ngoài cửa.
Anh ngây ngốc đứng tại chỗ.
Anh đã nói sẽ ở bên em từ thất bại đến thành công, cho nên, bất luận là thành công hay thất bại em đều muốn ở bên cạnh anh, không rời khỏi anh!
“Lý Trung Khải kia thật là quá đáng!” Trì Phỉ hung tợn cắn bánh bao, bởi vì ở nhà đã giúp cô liên hệ với một công ty nhỏ, cho nên sau khi cô tốt nghiệp sẽ về nhà, không cần ở thành phố A ngược xuôi tìm việc làm. Hơn nữa luận văn tốt nghiệp đã gần xong, cô nhàm chán liền tới tìm Tân Đồng, nhìn bóng dáng gầy yếu lại luôn gặp trắc trở kia, tâm tình cô cũng trùng xuống.
“Nói thế nào người ta cũng có một nửa dòng máu nhà họ Tống, mình tính là gì chứ? Nói trắng ra chỉ là dân tỉnh lẻ.” Mặc dù cô là người gặp trắc trở, nhưng Tân Đồng cảm giác không có chút ảnh hưởng nào, gần đây niềm vui của cô đều dồn lên người Trâu Thần, gần đây mỗi đêm cô đều hoạt động yêu thương nhiệt tình.
“Vậy bây giờ cậu dự định làm gì chưa? Cùng Trâu Thần về Bắc Kinh sao? Hay là về nhà?” Trì Phỉ có chút lo lắng nhìn về phía Tân Đồng.
“Ngã chỗ nào thì đứng dậy ở chỗ đó, mình không tin thành phố A rộng lớn như vậy, nhà họ Tống lại có thể định đoạt hết toàn bộ!” Tân Đồng ăn một miếng cơm to, chạy cả ngày bây giờ mới có thời gian ăn cơm, không có thời gian lãng phí nghĩ về những chuyện xa xôi kia.
“Cũng đúng, gần đây cổ phiếu của Tống Thị không ngừng rớt xuống? Nghe nói có người ở sau lưng thao tác, ai biết được chứ? Chẳng qua mình vẫn tin tưởng, ác giả ác báo, không phải không báo, mà là thời cơ chưa tới!”
“Cái này mà cậu cũng biết sao?” Tân Đồng cảm thấy mới lạ “Chẳng qua mình nghe nói gần đây tình hình Tống Thị không tốt lắm, công ty của Lý Trung Khải cũng bị ảnh hưởng rất lớn, thiếu chút nữa bị tập đoàn khác thu mua! Nhưng mà bị thu mua cũng tốt!” Lại lần nữa ăn một miếng lớn “Mình muốn xâm nhập vào tập đoàn kia, sau đó ngồi vào vị trí cao hơn anh ta, từ từ hành hạ anh ta!” Cô càng nghĩ càng vui.
“Vọng tưởng! Trâu Thần nhà cậu không ghét bỏ cậu, thật là can đảm!” Trì Phỉ chê Tân Đồng, lại có chút đau lòng, giơ tay cầm khăn giấy lau hạt cơm dính trên khóe miệng cô.
“Tạm được! Gần đây tâm tình không được tốt lắm!” Tân Đồng nheo mắt cười, khóe miệng đầy gian trá, bộ dáng giống như hồ ly.
Buổi tối.
Tân Đồng quen cửa quen nẻo âm thầm đi vào phòng của Trâu Thần.
Trâu Thần nghiêng người dựa vào đầu giường, mắt nhìn thẳng vào trang sách, giống như đã sớm thành thói quen.
Cô nhoẻn miệng vui vẻ, giả bộ, anh cứ tiếp tục giả bộ! Xem anh có thể giả bộ tới khi nào! Đem gối ném tới bên cạnh anh, miễn cưỡng cởi áo ngủ, mặc đồ lót chui lên giường của anh “Phòng kia lạnh, em lại ngủ ở đây một đêm!” Làm bộ dáng đáng thương nằm xuống bên cạnh anh.
Người nào đó bộ mặt vẫn phớt tỉnh như cũ chăm chú xem sách “Đi ngủ sớm một chút!”
“Ừ.” Khéo léo trả lời, sau đó tùy tiện ôm eo anh, cọ qua cọ lại, cọ thật thoải mái.
Môi mỏng trắng bệch, nhưng tư thế cầm sách không thay đổi, anh mắt cũng không di chuyển, nhìn qua bộ dáng giống như đang cố gắng chống đỡ......
“Vẫn là chăn của anh ấm nhất, em ngủ một mình lúc nào cũng lạnh.” Bàn tay nhỏ bé không an phận sờ tới sờ lui “Da anh thật tốt, trơn bóng, không xù xì giống như ba em.”
Hé miệng “Em cũng sờ ba em như vậy sao?” Giọng nói nghe qua có chút thay đổi.
“Đúng, chỗ này cũng sờ, chỗ này cũng sờ.” Bàn tay nhỏ bé trượt qua trượt lại khắp bụng, khiến cho cơ thể anh ngứa ngáy.
Hít sâu “Sau này không cho phép sờ! Muốn sờ chỉ được sờ anh!” Tiếng lật sách lại một lần nữa vang lên.
Ha ha ha, thật là kiên nhẫn. Chị Lôi Lôi nói gì nhỉ? Nhăn mũi khẽ nhớ lại. Cơ thể từ trong chăn khẽ lộ ra, ghé sát vào lỗ tai anh khẽ nói “Chị Lôi Lôi nói làm như vậy anh sẽ khó chịu, có phải không?”
“Sau này cách xa cô ấy một chút, Thiệu Lâm cũng bị cô ấy làm cho hư!” Hầu kết của anh trượt xuống.
Chu mỏ, không thú vị như lúc trước, thôi, hôm nay vẫn nên đàng hoàng ngủ! Đứng dậy khẽ hôn môi anh một cái “Chồng ngủ ngon!” Sau đó nằm xuống xoay người ngủ.
Đột nhiên có khí nóng đánh tới, ôm cả người cô lại “Em mới gọi anh là gì?” Hơi thở khẽ phả vào tai cô.
“Chồng! Đừng làm loạn, em muốn ngủ!” Đưa tay đẩy mặt anh ra hướng khác.
“Ngoan, để chồng yêu.”
“Uhm!” Cái miệng nhỏ nhắn bị người nào đó hôn, đầu lưỡi linh hoạt đẩy hàm răng cô ra, bàn tay cực nóng dịu dàng cầm hai trái đào vuốt ve “Ư......” Lên gối, tách hai chân đang khép của cô ra, chậm rãi ma sát.
“Đếm đây, chồng dạy em, sau này phải làm thế này......” Nhẹ nhàng mút đôi môi cô.
“......” Tại sao lúc cô sờ anh lại không có cảm giác, tự mình làm cho người ta......cảm giác này......
Bất tri bất giác, tư thế của hai người chuyển thành lúc lên lúc xuống, mà Tân Đồng thường ngày chỉ đùa giỡn hôm nay rốt cuộc nghênh đón sự trừng phạt......không ngừng tiến hành vận động nguyên thủy.... ...