“Chịu đựng thật tốt.......” Trần Duệ đeo bản vẽ, một tay ôm thùng dụng cụ, một tay vuốt vuốt bụng mình.
Tân Đồng đi bên cạnh cô hé miệng cười, thừa dịp cô không để ý đưa tay sờ sờ bụng cô “Không tệ, cậu phải tiêu hóa một chút, nếu không mình sợ buổi tối cậu mộng du đi kiếm ăn.” Nói xong còn cố ý vỗ nhẹ.
Trần Duệ giương mắt trừng Tân Đồng, nắm chặt áo nhung màu xanh nhạt “Còn không phải do cậu làm hại sao, mình đoán chừng cuối học kỳ cậu giảm cân, những thứ kia sẽ dồn lên người mình! Buổi trưa ăn ít như vậy, buổi tối còn không ăn cơm, cậu ngàn vạn lần đừng để mình phát hiện ra buổi tối cậu trốn trong chăn gặm bánh quy.”
“Bất cứ lúc nào cũng có thể kiểm tra!” Tân Đồng mở rộng vòng tay, muốn nghênh đón Trần Duệ.
“Stop!” Trần Duệ nghiêng đầu không để ý đến cô, nhìn hoàn cảnh xa lạ ở phía xa, mặc dù giáo viên nói có thể sử dụng phòng vẽ bất cứ lúc nào, nhưng trong lòng cô vẫn có chút sợ, phòng vẽ tranh công cộng có thể gặp phải rất nhiều đàn anh đàn chị, cũng có khả năng gặp bạn học của khoa khác, cô không tự tin về trình độ vẽ của mình “Chúng ta đứng đến phòng vẽ tranh được không, tới phòng học không được sao?” Cô nói xong dừng bước chân.
Tân Đồng im lặng, trong khoảng thời gian này cô muốn tách khỏi những thứ quen thuộc, để cho bản thân có thời gian hiểu rõ ràng, thấy rõ ràng, hơn nữa nếu lên phòng học rất dễ bị tìm thấy, bây giờ cô không muốn gặp anh “Chuyển sang nơi khác, có lẽ sẽ kích thích cảm giác, thử một chút xem, không được thì chúng ta về ký túc xá xẽ.”
Trần Duệ chu mỏ, mấy ngày nay Tân Đồng khiến người ta cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng mà thôi, nếu cô ấy không muốn nói, cô cũng sẽ không hỏi, cứ như vậy ở bên cô ấy cũng xem như là một loại an ủi đối với cô ấy? Hai mắt nhìn trời, nhún vai một cái “Mình không sao cả.”
“Tiểu Đồng?”
Không ngờ bọn họ vừa mới rón rén mở cửa phòng vẽ, liền đối mặt với Lý Trung Khải đang đi tới, anh ta mặc đồ bình thường, áo sơ mi màu xanh dương bên ngoài được mặc áo len cộc tay màu đen, chiếc quần tây màu xanh đen kết hợp với đôi giày màu xanh lam, cách mặc đồ đơn giản hợp với đôi mắt không còn lạnh lẽo nữa quả thật so với trước kia hấp dẫn hơn người, lúc này trong tay anh đang cầm bảng phối màu, nhìn tư thế kia chắc là muốn ra ngoài rửa bút.
“Đàn anh cũng ở đây sao?” Trần Duệ hưng phấn, đây được gọi là không hẹn mà gặp, Lý Trung Khải không chỉ nổi tiếng là đẹp trai lạnh lùng, lại là một tài tử nổi danh của khoa bọn họ, chưa tốt nghiệp đại học đã có mấy thiết kế được sản xuất, gần đây hình như còn đang trình bày các hạng mục để gây dựng sự nghiệp, đã khiến cho lãnh đạo xem trọng.
“Khụ.” Lý Trung Khải khẽ ho, dùng ánh mắt ý nói xung quanh còn rất nhiều sinh viên.
Trần Duệ nhìn theo ánh mắt anh, thì ra giọng nói của mình lúc nãy đã đưa tới những ánh mắt bất mãn, chỉ sợ là cắt đứt nhiều suy nghĩ của nhiều người, cô hơi cúi người hướng về phía mọi người bày tỏ sự áy náy của mình, sau khi bắn tới những ánh mắt lạnh lùng mọi người lại tiếp tục đắm chìm vào tác phẩm của mình.
“Đàn anh cũng ở đây sao?” Tân Đồng nhỏ giọng hỏi “Thật là trùng hợp, bọn em đi trước.” Nói xong liền kéo Trần Duệ đi về phía không có người ngồi.
Lý Trung Khải đứng bất động tại chỗ, vẫn đứng im nhìn bọn họ tìm vị trí ngồi, khóe miệng không khỏi nở nụ cười, sau đó xoay người tiếp tục làm việc của mình.
“A” Trần Duệ nhìn đàn anh đi xa không khỏi kêu lên một tiếng “Tiểu Đồng khó lắm mới được gặp đàn anh, chúng ta nên cùng anh ấy học tập, xem như bây giờ không học được thì phải làm quen trước, chờ lúc tốt nghiệp có thể đến công ty của đàn anh làm cũng không tồi.”
“Mình tới đây vì muốn hoàn thành bài tập, không phải tới để tạo mối quan hệ, lo vẽ đi! Cẩn thận lát nữa lại nổi cơn thịnh nộ!” Nói xong Tân Đồng cũng đã hoàn thành công tác chuẩn bị, đeo tai nghe lên chuyên tâm vẽ.
Trần Duệ lại nhìn bóng dáng ở xa mấy lần, chép miệng mấy cái cũng an phận ngồi vẽ, tưởng tượng rất đẹp, nhưng thực tế lại rất tàn khốc, cô nghĩ cũng không tệ, nhưng chuyện sau này ai có thể nói trước được, lại nói đàn anh cũng không nhất định sẽ hoan nghênh bọn cô quấy rầy thời gian quý giá của mình.
“Không tệ.”
Đột nhiên có tiếng nói vang lên sau lưng, Trần Duệ hoảng sợ thiếu chút nữa nhảy dựng lên, cô vừa quay đầu lại ngoài ý muốn lại nhìn thấy đàn anh mà mình sùng bái, hơn nữa câu không tệ kia là đánh giá trình độ vẽ của cô, đột nhiên như vậy khiến cô xấu hổ đỏ mặt.
“Chỉ là, em cần chú ý một chút tới tỷ lệ, nếu như nắm giữ không tốt, có thể dùng một chiếc bút mày ước chừng rồi vẽ.” Nói xong Lý Trung Khải cầm bút trong tay Trần Duệ, duỗi cánh tay dài, nhắm một mắt lại, giống như đang ngắm cái gì đó “Em xem chỗ này chỉ chiếm một phần ba, người trong hình lại chiếm gần một phần hai, cho nên cần phải sửa lại.” Anh vừa nói vừa nhẹ nhàng vẽ mấy nét lên bản vẽ của Trần Duệ.
Ngay sau đó hai mắt Trần Duệ tỏa sáng, lúc nãy cô đã cảm giác có chỗ nào đó không đúng, bị Lý Trung Khải nhè nhẹ nói một câu như vậy, quả thật, tỷ lệ so với lúc trước phối hợp hơn rất nhiều, vì vậy quay đầu lại bày tỏ sự cảm ơn của mình “Đàn anh, anh thật lợi hại!”
Lý Trung Khải chỉ khẽ cười, đây không phải là mục tiêu của anh ta, anh ta gật đầu một cái ý bảo Trần Duệ tiếp tục, sau đó quay đầu nhìn Tân Đồng hoàn toàn đang đắm chìm trong thế giới của mình, khuôn mặt của cô dưới ánh đèn nhìn rất nghiêm túc, ánh mắt tập trung, chỉ là chân mày nhíu chặt, có thể bởi vì không muốn bị ảnh hưởng hoặc là tâm tình phiền não, chiếc áo khoác màu xám bị cô tùy ý vắt trên ghế, tay áo len màu đen bị kéo qua loa, tóc cột tùy ý lộ ra đường cong đẹp đẽ.
Theo ánh mắt của cô, Lý Trung Khải nhìn về phía bản vẽ, kết cấu bố cục rất hợp lý, tỷ lệ tĩnh vật không có gì nhưng rất kén chọn, tổng thể nhìn qua rất thoải mái, chỉ là cô cũng sẽ không tùy ý nhíu mày, từ phương hướng cô cầm bút có thể thấy cô đang do dự nên đặt ở đâu, hình ảnh xem như đã đầy đủ, có thể làm cho cô do dự chỉ có thể là phần đánh bóng, vì vậy khóe miệng anh khẽ nhếch, nhẹ nhàng đứng ở phía sau cô, nhân lúc cô không phát giác ra anh ta đột nhiên từ phía sau cầm tay cô nhẹ nhàng đánh bóng lên phần tĩnh vật.
Tân Đồng giật mình hoàn hồn, theo đầu ngọn bút phát hiện tĩnh vật đang đơn điệu bất chợt giống như có sức sống, không thể tưởng tượng nổi quay đầu nhìn người ở phía sau, anh lại nở nụ cười thản nhiên, còn có bàn tay thon dài trắng nõn, âm thanh trong tai cô đột nhiên biến mất, mờ mịt liếc nhìn ngón tay đang kẹp tai nghe, đột nhiên phản ứng kịp lúc này bản thân đang bị anh ôm trong ngực, nghĩ muốn lui, lại bị lời của anh ngăn lại.
“Có lúc không biết nên đặt bút ở đâu, em có thể to gan thử mọi phương hướng, bởi vì ánh đèn chiếu từ nhiều phương hướng chiếu tới, phần bóng cũng bởi vì ánh sáng mà thay đổi, cho nên em phải chú ý tính thống nhất cùng tới độ chân thật.” Anh ta cố ý nói giọng mềm mỏng, mặc dù có chút mất tự nhiên, nhưng hợp với giọng nói đặc biệt của anh tạo hương vị đồng nhất.
“Cảm ơn đàn anh.” Tân Đồng lúng túng trả lời, ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng, a, mọi người đã đi hết, chỉ còn lại ba người bọn họ, lại quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, sắc trời đã tối, thì ra đã trễ như vậy “Đàn anh không về sao?” Cô vừa nói vừa nghiêng người dựa về phía Trần Duệ còn đang đắm chìm trong hưng phấn.
“Cũng đã muộn rồi, hai người còn chưa ăn cơm, nếu có thể thì anh mời hai em ăn tối.” Lý Trung Khải dần dần phát triển, anh ta không tin với ưu thế về địa lý với Tân Đồng anh ta lại không thể chiến thắng được Trâu Thần.
“Không cần, anh về trước đi, lát nữa bọn em về.” Tân Đồng khéo léo từ chối, trong khoảng thời gian này Lý Trung Khải biến chuyển khiến cho tim gan cô run sợ, nói xong dùng chùi cỏ đẩy Trần Duệ.
“Hả? A, đúng vậy, bọn em không ăn, Tân Đồng muốn giảm cân, em phải theo cô ấy.” Trần Duệ sững sờ, lời nói đã nói ra.
Tân Đồng đỏ mặt, Trần Duệ này! Cô thầm nói ở trong lòng hận không thể dùng keo 502 dán cái miệng kia lại. Mà Lý Trung Khải đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó nở nụ cười yêu nghiệt, đôi mắt đào hoa lấp lánh, môi mỏng khẽ nhấp, khống chế nụ cười của mình, cuối cùng không thể không nắm tay che lại đôi môi.
Trần Duệ thật lâu mới phản ứng lại được “Đàn anh đi trước đi, hôm nay xem như không gặp bọn em đi, em đoán chừng lát nữa ở đây sẽ xảy ra thảm sát.” Nói xong nhanh chóng thu dọn đồ của mình, giống như đoán trước được số phận của mình nên chuẩn bị chạy trốn.
“Cơm có thể không ăn, nhưng anh muốn đưa bọn em về ký túc xá.” Anh ta nói ra yêu cầu của mình.
Từ lúc mất mặt đó Tân Đồng liền bắt đầu im lặng, Trần Duệ vì cái mạng nhỏ của mình vội vàng gật đầu đồng ý.
Nhìn bóng dáng hai người đi vào ký túc xá, Lý Trung Khải móc điện thoại di động ra “Tiểu Đồng muốn giảm cân?”
“Anh? Hả? A, đúng vậy, em nghe Trần Duệ nói hình như buổi tối bọn họ còn muốn đến sân thể dục chạy bộ, sao vậy?” Tống Viện Viện không giải thích được nhìn màn hình điện thoại di động, xác định không sai, lại đem điện thoại để bên tai.
“Không có, được rồi, họ lên rồi, buổi tối lúc bọn họ ra ngoài chạy bộ thì nói cho anh biết một tiếng.”
“A, hả? Anh, anh nói thật sao?” Đầu dây bên kia giọng nói của Tống Viện Viện có chút hưng phấn.
Lý Trung Khải khẽ nhếch miệng “Em có giúp hay không?”
“Giúp!”